Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 119: – Tin tức lan ra





Khi nhìn những cô gái này ngồi trong quán ăn hăm hở ăn những món nướng dân dã mà Diệp Trạch Đào đặc biệt sắp xếp, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười. Hắn đương nhiên không thể thật sự để những người này bị đói, để các cô ăn những món ăn như thế chỉ là muốn các cô được trải nghiệm. Đến tối, hắn lại đưa các cô tới nhà khách.
Khi nghe Diệp Trạch Đào nói hắn đặc biệt chuẩn bị thứ gì đó vì các cô, bọn họ đều cười.
Lưu Mộng Y lấy tay gõ nhẹ Diệp Trạch Đào nói:
- Em biết là anh sẽ sắp đặt mà.
Diệp Trạch Đào rất nghiêm túc nói:
- Thế nào, có cảm nhận gì?
Chu Nguyệt Tú thở dài:
- Bọn họ ngày nào cũng ăn như vậy sao?
- Đúng vậy, bây giờ còn đỡ hơn một chút, trước kia còn khó khăn hơn nhiều!
Vương Hải Lộ nói:
- Trước đây chỉ biết một chút qua thời sự, bây giờ sau khi cảm nhận cuộc sống của mọi người, tôi mới xem như hiểu rõ được sự khó khăn ở nông thôn!
Thường Duy Chân nói:
- Cái gì mà nông thôn, cũng có vùng nông thôn cũng được lắm đấy chứ!
Diệp Trạch Đào đồng ý nói:
- Chị Thường nói đúng, bất kì địa phương nào cũng đều tồn tại sự chênh lệch giữa kẻ giàu người nghèo. Vì nhiều phương diện khác nhau, xã chúng tôi hiện giờ lạc hậu rất xa so với những vũng khác. Nếu thật sự không thể đuổi kịp họ thì sẽ càng ngày càng trở nên nghèo khó. Hiện giờ đang có một cơ hội, tôi hy vọng có thể tận dụng cơ hội này để phát triển, khiến cuộc sống của mọi người có một thời kì đổi mới!
Đang nói chuyện, di động của Diệp Trạch Đào chợt reo lên. Người gọi tới chính là ông Diệp Hằng Thành, rõ ràng ông Diệp Hằng Thành đang rất kích động, lớn tiếng nói trong điện thoại:
- Trạch Đào à, xã các con lên tivi kìa!
Bên cạnh nghe thấy cả tiếng bà Tôn Trí Phương, bà cũng nói rất to:
- Trạch Đào, mẹ nhìn thấy con trên tivi này!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên hỏi:

- Tin tức gì vậy ạ?
Diệp Hằng Thành nói:
- Con không biết sao, con dẫn theo người trong xã đi sửa đường được lên tivi, thật sự rất có khí thế!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi, cảm thấy chỉ có khả năng duy nhất chính là do người của chú Mạnh làm.
Ông Diệp Hằng Thành rõ ràng rất xúc động, con trai của mình được lên truyền hình trung ương, đây chính là việc làm rạng rỡ tổ tông. Hiện giờ ông tin chắc rằng những người trong nhà máy đều đã nhìn thấy, ngày mai con trai ông chắc chắn sẽ trở thành đề tài nói chuyện chính của mọi người.
Sau khi nghe cha kể lại toàn bộ nội dung được phát trên tivi, Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ, việc này chắc chắn chính là do người của chú Mạnh đưa lên. Dựa vào tình hình này, không nghi ngờ gì nữa, có thể đẩy nhanh giai đoạn lên một chút.
Nghe điện thoại xong, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui mừng. Hắn biết, chỉ cần đoạn tin tức này được phát trên tivi, chắc chắn sẽ khiến cho nhân dân cả nước chú ý, đây là một chuyện tốt, chắc chắn sẽ có tác dụng thúc đẩy sự phát triển của xã Xuân Trúc.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết chân lý “Cây to đón gió lớn” trong hoàn cảnh của mình, một số lãnh đạo ở huyện hoặc ở thành phố cũng sẽ không vừa lòng, nhưng, so với sự phát triển của xã Xuân Trúc, hắn cũng không quan tâm nhiều đến chuyện đó.
- Có chuyện gì phải không, nhìn vẻ mặt vui mừng của anh kìa!
Vương Hải Lộ ngồi cạnh Diệp Trạch Đào, mỉm cười hỏi.
- Cha tôi gọi điện thoại tới nói là chuyện xã chúng tôi làm đường đã được phát sóng trên tivi!
Diệp Trạch Đào cười nói.
- Chẳng trách mà anh vui mừng đến vậy, anh được lên tivi cơ đấy!
Chu Nguyệt Tú cười trêu chọc.
Lưu Mộng Y nói:
- Có phải do người của chú Mạnh làm không?
Cô cũng nghĩ tới khả năng này, muốn đưa một đoạn tin tức như vậy lên sóng truyền hình trung ương, nếu là người bình thường thì không thể làm được.
- Tôi cũng đoán là do bọn họ làm.
Lưu Mộng Y nói:

- Tôi đi gọi điện thoại một chút.
Nói xong cô liền cầm chiếc di động bước ra ngoài quán ăn gọi điện.
Một lát sau, Lưu Mộng Y mỉm cười đi đến nói:
- Quả nhiên là bọn họ làm, mục đích chính là muốn giúp các anh một chút. Lần này Trung ương có quy hoạch lại đường sá một chút, đường ở tỉnh các anh cũng được tu sửa lại, có một tin tức như vậy, việc xây dựng đường ở huyện, ở xã các anh sẽ được quan tâm hơn.
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào sáng lên, nhưng cũng không hỏi cụ thể tình hình, hắn biết Lưu Mộng Y nói ra việc này đã vô cùng tuyệt vời rồi.
Sau khi bước vào, tâm trạng Lưu Mộng Y rõ ràng không vui, một lát sau mới nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, tôi sẽ cử một tổ chuyên gia đến xã các anh, tiến hành xây dựng một bản thiết kế cho khu công nghiệp của xã, đến lúc đó sẽ để cho các anh làm một đề án cụ thể. Anh nghĩ thế nào?
- Tốt quá rồi, nếu có một câu nói của chuyên gia muốn làm đề án này, có thể đưa lên tỉnh để xin tài trợ, và còn rất chuyên nghiệp nữa!
Diệp Trạch Đào rất vui mừng nói.
Ngập ngừng một chút, hắn lại nói:
- Hiện giờ dự án này đã hơi lớn rồi, tôi chỉ lo xã chúng tôi không có khả năng nắm trong tay!
Có một chuyện Diệp Trạch Đào không nói, hắn còn có một sự lo lắng khác. Sự tình trong quan trường là thế này, thấy việc có lợi ai cũng muốn chạy đến tranh cướp, nếu thật sự tỉnh coi chuyện này thành một việc lớn cần làm, đến lúc đó ai có thể chắc chắn rằng mình còn ngồi tại vị trí này.
Nhưng nghĩ lại, Diệp Trạch Đào cũng cho rằng, nếu như có thể làm cho địa phương này trở nên giàu có lên, cho dù mình có bị chuyển tới địa phương khác cũng không sao. Thường Duy Chân hiểu được sự lo lắng của hắn, khẽ mỉm cười nói:
- Trạch Đào, chúng tôi tới đây đầu tư đều là do nể mặt anh mới đến!
Chu Nguyệt Tú cũng lớn tiếng nói:
- Trạch Đào, anh làm Chủ tịch xã rất được đấy. Làm cho tốt, các chị đây sẽ làm hậu thuẫn vững vàng của anh!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Được, tôi sẽ chờ các cô đến đầu tư!
Đưa những cô gái này đến nhà khách xong, lúc này hắn mới quay về nhà.

Hết sự việc này đến sự việc khác xảy ra, tâm trí Diệp Trạch Đào cũng trở nên mệt mỏi. Làm việc trong chốn quan trường không biết đến bao giờ mới hết chuyện đấu đá lẫn nhau đây!
Diệp Trạch Đào thở dài.
Nhìn theo dáng Diệp Trạch Đào bước đi, Thường Duy Chân bước đến bên cạnh Lưu Mộng Y hỏi nhỏ:
- Sao vậy, hình như cô có tâm sự gì!
Thấy các cô gái kia không có ở đó, nét mặt Lưu Mộng Y bỗng lộ ra vẻ giận dữ nói:
- Không ngờ bọn họ phái người đến Thảo Hải, muốn làm hại Trạch Đào!
Thường Duy Chân sửng sốt nói:
- Đến nhanh thật đó!
- Lần này ai dám động tới Trạch Đào, tôi sẽ không khách khí đâu!
Mặt Lưu Mộng Y hiện lên sát khí.
Thường Duy Chân cười nói:
- Chẳng phải đã có người ra tay trợ giúp rồi sao, việc nhà cô phức tạp quá!
- Tôi phải mau chóng trở về nhà một chuyến!
- Yên tâm đi, tôi thấy Trạch Đào là người khôn khéo, thông minh. Đừng nhìn vẻ bề ngoài ngốc nghếch của hắn, thật ra trong lòng hắn biết hết mọi chuyện!
Lưu Mộng Y nói:
- Tôi đã sớm biết tình hình của anh Diệp. Lần này xã bọn họ xảy ra chuyện cưỡng gian, chính là do người đó âm thầm muốn anh Diệp hiểu sự tình!
- Ồ, như vậy xem ra, Trạch Đào ở xã thật sự rất có thế lực đấy nhỉ, người đàn bà kia rõ ràng đang giúp hắn!
- Đã tìm hiểu qua, người đàn bà đó tên Phổ Lệ Tiên, gia đình vô cùng khó khăn. Anh Diệp đã giúp đỡ gia đình họ, nên cô ta thật sự rất cảm kích anh Diệp. Cái tay tên Khương Quốc Bình kia muốn lợi dụng cô ta, nhưng xem ra đã bị cô ta lừa!
Thường Duy Chân liền cảm thấy hứng thú, nói:
- Tôi thấy người đàn bà kia, làm việc không chút lo sợ, rất có tính toán. Tôi cần một người như vậy trợ giúp, bồi dưỡng tốt một chút, không chừng có thể trọng dụng!
Lưu Mộng Y liền cười nói:
- Không có phần của cô đâu, cô ta đã là người của tôi rồi, tôi sẽ bồi dưỡng cô ta!

Hai cô nói đùa vài câu, tâm trạng của Lưu Mộng Y trở nên tốt hơn nhiều.
Quay lại kí túc xá, Diệp Trạch Đào rửa mặt mũi tay chân rồi lên giường. Nằm cả buổi không ngủ được, sự việc ngày hôm nay hiện lên trong đầu hắn.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày, Diệp Trạch Đào cảm thấy Lý Binh cầm đầu một số người, dường như đang nhắm tới mục tiêu chính là mình. Nhớ lại quan hệ với Lý Binh, Diệp Trạch Đào rất khó hiểu, Lý Binh rốt cuộc là người như thế nào, mình không hề đắc tội với hắn, tại sao hắn lại phải nhắm vào mình?
Đây chính là việc Diệp Trạch Đào làm thế nào cũng không hiểu nổi.
Lại nghĩ tới kế hoạch xây khu công nghiệp, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy có chút lo lắng, nếu như trên tỉnh không đồng ý chuyện này, đến lúc đó sẽ có cách nào để phát triển đây?
Kế hoạch khu công nghiệp, dù sao cũng là một kế hoạch tương lai, hiện giờ việc phải làm vẫn là: vấn đề sống còn của người dân.
Diệp Trạch Đào đem đời người chia làm hai tầng, tầng thứ nhất chính là tồn tại, tầng thứ hai mới là cuộc sống. Trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, đầu tiên mọi người chỉ có thể tồn tại đã, tiếp đó mới có thể nói đến chuyện cuộc sống. Hiện giờ xã Xuân Trúc rất nghèo khó, người dân đang vật lộn ở tầng thứ nhất, chỉ có dạy cho bọn họ phương pháp sống còn, thì mới có thể nói đến chuyện làm cho cuộc sống của bọn họ trở nên tốt đẹp hơn.
Điều trước tiên cần làm chính là để cho bọn họ có thể tồn tại!
Nghĩ đến đây, hắn liền cầm điện thoại gọi cho Dương Quân, may mắn, Dương Quân hiện giờ vừa trở lại xã, điện thoại đã thông, Diệp Trạch Đào liền hỏi một cách tỉ mỉ việc gieo trồng nấm Linh Chi.
Dương Quân có vẻ vô cùng phấn khởi, nói với Diệp Trạch Đào việc mở rộng việc gieo trồng nấm Linh Chi trên toàn bộ xã. Hiện giờ đã lan qua các xã khác, đã thử tại một địa phương, tin rằng sẽ nhanh chóng phát triển hơn nữa. Nhưng thật ra hầu như toàn bộ tiền đều do Diệp Trạch Đào lo, đương nhiên, mọi người chỉ biết tiền này là từ trạm thu mua, cũng không biết thực tế là tiền của Diệp Trạch Đào.
- Tình hình gieo trồng ở Âm Lương Thiến thế nào?
Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi. Việc gieo trồng ở Âm Lương Thiến với toàn bộ xã mà nói chính là một thí nghiệm. Nếu không thành công sẽ dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực, còn nếu thành công thì sẽ là một sự tuyên truyền cho toàn bộ xã, tin rằng sẽ có rất nhiều người quyết định làm việc này.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi tình hình Âm Lương Thiến, Dương Quân càng trở nên phấn khởi, nói:
- Vô cùng tốt, sắp có thể tiến hành thu hoạch được rồi. Gần đây có rất nhiều nông dân đến đó thăm quan khảo sát.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cứ yên tâm gieo trồng, loại này sau khi thu hoạch đều có thể bán được.
Đối với việc tiêu thụ này, Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin tưởng Lưu Mộng Y. Hắn tin rằng Lưu Mộng Y tất nhiên có đường tiêu thụ, hiện giờ vấn đề mấu chốt chính là có thứ để tiêu thụ.
Cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào mới cảm thấy rất buồn ngủ, ngả người xuống gối, chìm vào giấc mộng.