Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 110: Một dự án lớn





Mắt nhìn về ngọn núi lớn phía trước, Vệ Hùng Phi nói:
- Xã các anh không có tài nguyên. Toàn là núi lớn, khó có thể phát triển được.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Vệ, chờ chúng tôi thông đường quốc lộ, tới khi đó ông muốn thương lượng chuyện đầu tư, chúng tôi sẽ mở rộng cánh cửa đầu tư.
Vệ Hùng Phi liền mỉm cười, chỉ vào một khu vực phía trước:
- Ở chỗ này sao?
Vệ Vũ Hinh cũng mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Rút từ trong cái túi do bộ phận chuyên môn đã chuẩn bị sẵn một bản tài liệu đưa chủ tịch huyện Vệ Hùng Phi, Diệp Trạch Đào nói:
- Ông xem nội dung này đi.
Vệ Hùng Phi liền nhận lấy tài liệu.
Ôn Phương đứng bên cạnh Diệp Trạch Đào mỉm cười. Cô ta biết rằng Diệp Trạch Đào sau khi lên nắm quyền Chủ tịch xã đã tiến hành một số việc. Đây chính là một trong những việc Diệp Trạch Đào đang triển khai thực hiện.
Ôn Phương đặt mình ở vị trí rất thấp, vì nghĩ rằng chỉ cần theo sát Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào mà lên được thì một người không thế không lực như cô cũng sẽ có hy vọng.
Lúc đầu Vệ Hùng Phi chỉ định xem qua. Xem đi xem lại, vẻ mặt liền tỏ ra nghiêm túc, sau đó kiếm một tảng đá ngồi xuống.
Thấy điệu bộ chú tâm của cha, Vệ Vũ Hinh thấy khó hiểu, hỏi Diệp Trạch Đào:
- Cậu đang ôm ấp dự định gì vậy?
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Ai nói ở chỗ chúng tôi không có tài nguyên. Lần trước tôi lên tỉnh đã mang ít đá lên đó. Gần đây tôi còn mời chuyên gia ở tỉnh tiến hành nghiên cứu thực địa. Các cô nhìn ngọn núi phía trước mà xem. Xã chúng tôi có nguồn tài nguyên đá vô cùng phong phú, và tất cả đều là loại đá chất lượng tốt!

Vệ Vũ Hinh giật mình nói:
- Thật thế sao?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Lần này chuyên gia ở tỉnh đến thực địa tiến hành kiểm tra. Trong số các loại đá ở đây có đá vàng nhạt, đá hải bối, ngọc hổ phách, sợi hạt vàng, bướm xanh, da hổ trắng, hoa hồng đêm, thiếc da hổ …, chất lượng đều là thượng hạng. Xã tôi sẽ không đi lên từ con đường phát triển đá thô. Ít nhất là phải nâng cấp, mở rộng quy mô, không có quy mô sản xuất, không có sản phẩm thương hiệu, không gia công tỉ mỉ, không có giá trị tăng thêm, xã Xuân Trúc nhất định không thể kiếm tiền từ loại đá giá rẻ. Chúng tôi muốn thành lập một doanh nghiệp, muốn đưa người dân địa phương này đi lên trở thành giầu có!
Lúc này Diệp Trạch Đào đang đứng trên núi, chỉ tay khắp núi rừng. Ánh mắt Vệ Vũ Hinh biểu lộ vô cùng ngưỡng mộ.
Ôn Phương cũng không ngờ sẽ có tình huống như vậy. Ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào đón nhận ánh nhìn của Ôn Phương, khẽ mỉm cười nói:
- Tôi vừa mới nhận được tài liệu này. Có một nguồn tài nguyên đá như thế, tôi thấy xã ta phải có một chiến lược tốt mới được.
Ôn Phương liền mỉm cười nói:
- Anh quản lý kinh tế. Anh viết ra phương án đi, chúng ta cùng nghiên cứu.
Vệ Hùng Phi lúc này cũng rất sốt ruột. Ông ta đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc nắm bắt nguồn tài nguyên này. Nếu quả thực như vậy, lợi nhuận sẽ lớn vô cùng.
- Tiểu Diệp, việc này để tôi đầu tư một hai triệu thử xem.
Thấy ánh mắt Vệ Hùng Phi phát ra một thứ khát vọng mãnh liệt, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Hai triệu thì ít quá. Nếu như thế thì chỉ là hình thức gia công thô !
Vệ Hùng Phi đã sớm bị thiêu đốt. Một nguồn tài nguyên khổng lồ như vậy, ông ta nói như thế, mục đích chính là muốn thử xem Diệp Trạch Đào có biết không. Nếu chi ra ít tiền như vậy đã có thể nắm trong tay nguồn tài nguyên khổng lồ thì số lợi nhuận ông ta kiếm được cũng sẽ rất khổng lồ. Thấy thái độ của Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi trong lòng bị chấn động, cảm thấy chuyện này hơi có chút huyễn hoặc.
- Ha ha, được, các anh nhanh chóng lập phương án đi. Đương nhiên tôi ủng hộ việc làm của Diệp Trạch Đào, tôi sẽ giúp các anh một chút.
Vệ Hùng Phi cười nói.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, nhìn về phía Vệ Hùng Phi nói:
- Không phải vội, chuyện này chúng ta có thể từ từ bàn bạc.
Trở về xã, Vệ Hùng Phi lúc đầu nói muốn đi, nhưng bây giờ đổi ý không đi nữa, mà ở lại nhà khách.
Vệ Hùng Phi vừa vào phòng liền thông báo cho các thuộc hạ dưới quyền mình đã phái đến huyện Thảo Hải để thu thập tư liệu mau chóng tập hợp. Phải yêu cầu bọn họ lập tức lên tỉnh. Nhất định phải mời các chuyên gia về vật liệu đá, các nhân viên kỹ thuật đến xã Xuân Trúc.
Thấy cha mình gọi điện thoại, Vệ Vũ Hinh nói:
- Ba ơi, thật sự là có thị trường lớn như vậy sao?
Vệ Hùng Phi liền thở dài:
- Vũ Hinh à, con cũng thấy đấy, các chế phẩm của doanh nghiệp chúng ta quá đơn điệu. Nếu tiếp tục đi xuống nữa, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng làm xao động. Doanh nghiệp chúng ta sẽ thiệt hại rất nghiêm trọng. Cha vẫn đang tìm kiếm các dự án phát triển. Trước đây vì nể mặt con, cha định bỏ ra hai triệu để ủng hộ cho bạn học của con. Bây giờ xem ra phương hướng của ta phải điều chỉnh một chút. Nếu như quả thật có nguồn tài nguyên lớn như vậy, cha nhất định phải đầu tư vào đây một chút. Nếu có nhiều dự án lớn như vậy, năng lực cạnh tranh của doanh nghiệp chúng ta sẽ được tăng cường trên diện rộng.
Vệ Vũ Hinh nói:
- Diệp Trạch Đào nói đúng, nếu chỉ có hai triệu như cha nói, có lẽ thật sự không thể khai thác hết được.
Vệ Hùng Phi thở dài:
- Người bạn học này của con không đơn giản. Xem ra cha đã coi thường hắn.
Thấy cha mình thừa nhận người trong mộng, Vệ Vũ Hinh liền cười nói:
- Trạch Đào vẫn là người rất có năng lực!
Vệ Hùng Phi liền nhìn con gái mình nói:

- Đây là cơ hội của hắn. Nếu công tác vận động tốt, có lẽ hắn còn phát triển xa. Tuy nhiên, cha thấy phụ nữ theo tên tiểu tử này không ít, liệu hai đưa có thể thành đôi không?
Nghe cha nói thế, nghĩ đến ánh mắt của Ôn Phương và Phương Di Mai đối với Diệp Trạch Đào, đặc biệt là biểu hiện rõ ràng của cô Phương Di Mai kia, Vệ Vũ Hinh trong lòng có chút lo lắng.
Ôn Phương lúc này đi thẳng vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào. Cô phát hiện ra suy nghĩ của Diệp Trạch Đào chính là cơ hội của xã Xuân Trúc.
Thấy Ôn Phương theo mình đi vào, Diệp Trạch Đào pha một cốc trà đưa cho Ôn Phương. Sau đó hai người ngồi xuống:
- Trạch Đào, anh nói loại đá kia thực sự có một thị trường lớn như thế sao?
Trong lòng Ôn Phương cũng bị kích động. Nếu quả thực như thế thì thành tích của cô khi làm Bí thư huyện ủy xã cũng có chút. Bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng. Khi Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên thấy Ôn Phương như thế, vẻ mặt liền sững lại.
Ôn Phương lập tức phát hiện vẻ mặt đó của Diệp Trạch Đào, đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Trạch Đào nói nhỏ:
- Nhìn cái gì thế!
Nghĩ tới chuyện hai người đã từng có chuyện mờ ám, Diệp Trạch Đào trong lòng có chút xao động, nhưng rất nhanh sau đó đã ngừng ngay ý nghĩ này, cố ý nghiêm túc nói:
- Tôi đang muốn bàn với cô chút việc. Nếu công tác vận động tốt, không chừng có thể thành lập một doanh nghiệp lớn. Dựa vào doanh nghiệp này để phát triển toàn xã. Toàn bộ diện mạo xã chúng ta sẽ có sự thay đổi cực lớn.
Vừa nói đến chuyện chính trường, Ôn Phương đành phải đè nén dục vọng đang dâng lên. Cũng đã rất lâu rồi cô ta chưa làm chuyện ấy. Nhìn thấy một Diệp Trạch Đào đẹp trai, phong độ đến thế, bất giác cô ta lại nảy sinh ý nghĩ đó.
Cố trấn tĩnh lại, nhìn về phía Diệp Trạch Đào, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng, nói:
- Anh nói một chút về ý tưởng của anh đi. Tôi nhất định sẽ ủng hộ anh.
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Việc nay về cơ bản đã xác định rồi. Người bạn của tôi cũng đã nói, người của Hiệp hội vật liệu đá trên tỉnh cũng rất coi trọng việc này. Bọn họ sẽ tổ chức một nhóm chuyên gia đến thực địa để tiến hành nghiên cứu. Chủ yếu là thăm dò trữ lượng. Chỉ cần bọn họ đến đây, tôi tin nhiều doanh nghiệp sẽ nghe tin mà đến. Bây giờ việc chúng ta cần làm là tuyệt đối không thể giữ cửa hạn định thấp, chỉ có thể mau chóng đưa ra phương án phát triển mới được.
Ôn Phương càng thêm hưng phấn nói:
- Thế thì thực sự quá tốt rồi, tôi cũng có thể nhìn thấy sự phát triển của xã Xuân Trúc rồi!
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Việc này không thể coi thường được. Rất nhiều doanh nghiệp đều có thực lực. Nếu chúng ta không quy hoạch tốt, để mặc bọn họ tự phát tự hoạch, nhân dân sẽ không được hưởng lợi ích thực sự. Xã chúng ta cũng không thể phát triển được.

- Anh nói đi, phải làm sao bây giờ.
Ôn Phương rất tín nhiệm Diệp Trạch Đào.
- Tôi định như thế này, sẽ mở một khu công nghiệp sản xuất ở xã Xuân Trúc, đi theo con đường phát triển theo quy mô. Ở các khu công nghiệp sản xuất này, nhân dân và doanh nghiệp sẽ cùng làm chủ. Lấy lợi ích nhân dân và sự phát triển khu công nghiệp kết hợp với nhau. Đem mục tiêu phát triển cơ bản gắn liền với chuỗi mục tiêu phát triển. Cùng với giá trị sản lượng, thu nhập từ thuế, tăng trưởng phân bổ hoa hồng, giúp cho nông dân và các doanh nghiệp cùng hưởng lợi nhuận gia tăng. Phương pháp cụ thể là nông dân sẽ đóng góp cổ phần bằng đất đai và tham gia kiến thiết khu công nghiệp, đó là hình thức cộng hưởng thành quả phát triển khu công nghiệp. Đất đai trước sau không thay đổi. Vẫn phải có Ban quản lý tập thể thôn. Người nông dân góp vốn bằng đất đai, tiền thuê vẫn thấp, tham gia phân chia lợi nhuận cùng với doanh nghiệp.
Ôn Phương khen:
- Cách xử lý đó rất tốt. Nếu thật sự có thể làm như vậy, đời sống nông thôn sẽ thay đổi rất nhiều. Lợi ích của Chính quyền cũng được đảm bảo. Một việc làm tốt nhiều phương diện. Nhưng tôi lo cấp độ của xã chúng ta quá thấp!
Diệp Trạch Đào hiểu điều mà Ôn Phương lo lắng. Cô lo cấp trên sẽ gây áp lực trong chuyện này, khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi sẽ nhanh chóng đưa ra một phương án cụ thể. Phương án này sẽ bao hàm lợi ích các bên, và thông qua các mối quan hệ để thu hút sự quan tâm của tỉnh.
Ánh mắt Ôn Phương sáng lên, cô nói:
- Nếu quả thực như vậy thì tốt quá rồi!
Cô cũng không lo lắng về năng lực của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cảm nhận được sự tín nhiệm của Ôn Phương. Trong lòng nghĩ chính lão Điền, lão già này rất thần bí. Có lẽ qua lão ta có thể liên quan đến mục đích của mình.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ngày mai chúng ta lên thị trấn báo cáo với Bí thư huyện, cũng để nghe ý kiến của ông ta nhé.
Ôn Phương gật đầu nói:
- Việc này chỉ ở xã thôi thì không được. Phải được sự ủng hộ của các nơi. Nhưng xuất hiện một dự án lớn như vậy, sự phát triển của xã ta nhất định sẽ có thay đổi lớn. Việc xây dựng phương án của anh nhất định phải nhanh chóng tiến hành mới được.
Lại phải phiền tới Lưu Mộng Y rồi! Diệp Trạch Đào cũng nghĩ tới việc phải bàn bạc với Lưu Mộng Y. Việc này không thể không có cô ta được.