Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 107: Phải ghi lại





Xe việt dã đi được một nửa chặng đường thì chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng nổ inh tai.
- Chuyện gì vậy?
Lưu Đống Vũ hỏi.

Ngay sau đó lại là từng đợt nổ vang lên.
Âm thanh khiến cho chiếc xe rung lắc dường như dữ dội lắm.
- Là nổ mìn làm đường!
Trên mặt Diệp Trạch Đào lộ vẻ tươi cười.
Đi một đoạn liền thấy phía trước có chiếc xe bị đổ.
Chỉ thấy một người có dáng vẻ nông dân chạy tới, lớn tiếng nói:
- Vừa mới cho nổ mìn, dọn sạch một chút là có thể qua liền. Mọi người thông cảm, đều là để làm đường cho tốt.
Diệp Trạch Đào nhận ra người đó chính là Trịnh Lão Căn ở thôn Sa Hà, liền từ trên xe bước xuống.
Trịnh Lão Căn thấy Diệp Trạch Đào bước xuống xe liền chạy tới cười nói:
- Chủ tịch xã, anh về rồi đấy à?
- Thế nào, công trình vẫn tiến triển thuận lợi chứ?
Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi han.
Trịnh Lão Căn liền cười nói:
- Mọi người đều rất nghiêm túc. Anh chẳng đã nói, đây là vì con cháu ngàn đời sau, tu sửa đường thì mới có hy vọng. Chủ tịch xã, anh cứ yên tâm, không xảy ra vấn đề gì đâu. Mọi người đều rất chăm chỉ.
Mạnh Dân Quân đang ngồi đợi, lúc này cũng đã xuống xe.
Nhìn mọi thứ trước mắt, mọi người đều cảm thấy rất tò mò.
Diệp Trạch Đào liền giới thiệu:
- Từ đây trở vào bên trong đều do các thôn chịu trách nhiệm cho đến khi xây dựng xong công trình. Đường sẽ không thông suốt như trước đây nữa.
Lưu Đống Vũ cảm thấy rất vui nói:
- Xem ra việc làm đường ở xã các anh thật công phu.
Trịnh Lão Căn cười nói
- Chủ tịch xã chúng tôi là người tài ba. Sau khi anh ấy đến đây, có ai là không phục? Chỉ cần là lời anh ấy nói ra, mọi người đều biết là vì mọi người.
Mạnh Dân Quân mỉm cười nói:

- Các ông tin tưởng cậu ta như vậy sao?
Trịnh Lão Căn liền không vui nói:
- Lời này của anh nói ở đây còn được. Anh mà nói trước mặt mọi người, thử xem mọi người có đánh anh không?
Thấy điệu bộ Trịnh Lão Căn không vui, Lưu Đống Vũ nói:
- Xem ra chủ nghĩa bè phái ở xã các ông rất nghiêm trọng rồi. Không ngờ Tiểu Diệp lại khiến cho mọi người không dám nói gì nữa.
Trịnh Lão Căn liền giơ nắm đấm đấm về phía Lưu Đống Vũ.
Diệp Trạch Đào nhanh mắt, nắm lấy nắm tay Trịnh Lão Căn, trầm giọng nói:
- Làm cái trò gì đấy!
Lưu Đống Vũ ngạc nhiên nhìn Trịnh Lão Căn, một hồi sau mới cười nói:
- Lợi hại thật đấy!
Diệp Trạch Đào còn phát hiện ra người theo sau Lưu Đống Vũ vẫn để tay sau lưng. Hình như đang rút ra vật gì đó.
Mạnh Dân Quân cười nói:
- Xem ra không phải lời đồn thổi, uy tín của Tiểu Diệp đã tăng cao rồi.
Phía trước lúc này truyền đến một tiếng còi vang, Diệp Trạch Đào nói:
- Có thể đi qua rồi.
Nói xong liền quay sang dặn Trịnh Lão Căn.
- Không có việc gì thì uống ít rượu thôi. Công tác an toàn giúp tôi phải làm cho tốt. Xảy ra chuyện gì tôi sẽ phạt anh đấy.
Vừa rồi còn tỏ ra hung hăng, lão già vừa nghe Diệp Trạch Đào nói, vội thưa:
- Xin Chủ tịch xã yên tâm. Việc này mọi người không dám chểnh mảng.
Lại ngồi lên xe, Lưu Đống Vũ cười nói:
- Tên đó chắc xuất thân từ quân nhân hả?
Diệp Trạch Đào nói:
- Xã chúng ta có không ít quân nhân xuất ngũ. Bọn họ nghỉ ở nhà cũng không có việc gì làm. Tôi có ý định, bây giờ để họ tham gia làm đường trước. Nếu dự án tiếp theo được triển khai, sẽ cử họ đi làm dự án. Coi như là một cách dụng quân.
Lưu Đống Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào có phần tán thưởng nói:
- Anh có thể nghĩ được như vậy thật quá tốt. Quân nhân xuất ngũ đều là của cải quý giá của chúng ta.
Xe đi chầm chậm, qua một khúc cong, mọi người đều thấy trước mặt một cảnh tượng rất náo nhiệt. Nhóm nông dân quần áo rách nát đang đi tới, trên lưng vác một tảng đá nặng, gõ chiêng tiếng kêu leng keng. Âm thanh hô hào vang dội khắp nơi.
Vốn là một đoạn đường thẳng. Phóng tầm mắt ra xa, mấy lá cờ hồng tươi đón gió bay phấp phới.

Thật không ngờ có nhiều người làm việc ở đây đến vậy. Mạnh Dân Quân cũng cảm thấy giật mình, chỉ vào đám người nói:
- Sao nhiều phụ nữ, người già thế?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là việc của mọi người, phần lớn là tự tổ chức làm.
Lưu Đống Vũ nói:
- Chúng ta tới đó xem.
Mạnh Dân Quân gật đầu nói:
- Thật là nhiều năm rồi không đươc chứng kiến cảnh tượng này. Người ở đây dễ có đến hàng vạn ấy nhỉ?
Diệp Trạch Đào nói :
- Chúng tôi sử dụng hình thức giao khoán từng phần. Mỗi thôn đều do trưởng thôn chỉ đạo làm hai dặm đường. Sửa xong một đoạn lại nhận tiếp đoạn khác. Lúc đầu yêu cầu một thôn phải có 100 người khỏe mạnh. Kết quả là mọi người đều đến làm.
Vừa nói chuyện mọi người vừa bước đến nơi đang thi công.

- Chủ tịch xã Diệp, thôn chúng tôi hôm nay chắc chắn đứng đầu.
Dương Phẩm Chí cao giọng nói với Diệp Trạch Đào.
- Thằng chó Dương Phẩm Chí, giờ mới được nửa thời gian mà mày dám nói đứng đầu. Có dám đánh cược với anh không? Nếu không đứng đầu, con mày mang cơm của thôn mày đi phân phát một nửa nhé.
- Triệu Đại Lâm, nghĩ tôi sợ ông chắc. Mọi người nói xem, có dám đánh cược với bọn họ không?
Dương Phẩm Chí vừa nói xong, rất nhiều người cùng lớn tiếng nói:
- Đánh cược! Hôm nay liều mạng cũng không để cho bọn họ thắng!
Diệp Trạch Đào liền lớn tiếng nói:
- Đánh cược gì mà đánh cược. Nếu kẻ nào để xảy ra tai nạn, tôi sẽ trừng trị kẻ đó.
Diệp Trạch Đào tuy còn trẻ nhưng uy danh của hắn vang vọng khắp nơi. Nghe thấy hắn lên tiếng, Dương Phẩm Chí liền cười ha hả nói:
- Chủ tịch xã, chỉ đùa chút thôi. Đùa một chút! Như lời anh nói, an toàn là nhất! An toàn là nhất!

Triệu Đại Lâm cũng cười nói:
- Tôi đi kiểm tra một chút.

Nói xong liền chạy mất hút.
Diệp Trạch Đào thấy Triệu Đại Lâm bỏ chạy, liền đi đến kiểm tra tình hình thi công, nói:
- Tầm nhìn của chúng ta phải xa ra một chút. Nhất định không thể cứ cào bằng là được. Phải sửa sao cho có thể đủ rộng để tận dụng lợi ích. Về sau có tiền, chúng ta còn phải rải nhựa đường lên. Tôi muốn con đường này sẽ trở thành con đường làm giàu của xã ta.
- Ăn cơm thôi! Ăn cơm thôi!
Theo tiếng gọi, liền thấy người chịu trách nhiệm cơm nước đi đến.
Dương Phẩm Chí lớn tiếng nói:
- Ăn cơm thôi!
Công trình tạm thời dừng lại. Chỉ thấy gần trăm người vây quanh đây. Người khác thì ngồi sang một bên. Không biết từ đâu rút ra thứ gì đó giống như rau dại.
Những người đó chỉ qua lấy một bát canh để ăn cùng với thứ rau dại này.
Lưu Đống Vũ khó hiểu nói:
- Sao lại có sự khác biệt vậy?
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Khắp nơi góp lại cũng chỉ được một ít tiền. Về sau sợ không đủ tiền để làm đường. Lúc đầu chỉ chọn ra một trăm người trong các thôn. Kết quả là mọi người tình nguyện mang lương khô đến cùng tham gia thi công. Cuối cùng tôi quyết định cung cấp canh nóng, chỉ có thể như vậy thôi.
Lưu Đống Vũ đến trước mặt một ông cụ nói:
- Các bác tình nguyện ư?
Ông cụ cười nói:
- Ở nhà cũng không có việc gì làm. Chủ tịch xã nói đây là việc tốt tạo phúc về sau, xem như tích đức làm việc thiện. Đương nhiên là tôi tự nguyện.
- Bác ăn cái gì vậy?
Lưu Đống Vũ hỏi.
Ông cụ cười nói:
- Mấy thứ hái trên núi, ăn với ít lương thực được xã cấp để cùng đến đây làm.
Lưu Đống Vũ nói:
- Tôi nếm thử nhé?
Ông cụ cười đưa cho.
Lúc này Lưu Đống Vũ liền thấy Diệp Trạch Đào đang nhận lấy vật gì đó từ tay một nông dân, cũng múc một bát canh nóng, ngồi đó ăn rất ngon lành.
Lưu Đống Vũ há to mồm cắn cái thứ lạnh như đá, thiếu chút nữa thì đông cứng răng. Nhai một lúc thấy vị đắng ngắt. Trước giờ chưa từng ăn đồ gì khó nuốt đến vậy. Lưu Đống Vũ thiếu chút nữa buồn nôn đến mức muốn nhổ ra.
Mạnh Dân Quân lúc này cũng đổi một ổ bánh bao lấy một suất ăn. Vừa ăn, ánh mắt Mạnh Dân Quân vừa nhìn sang chỗ Diệp Trạch Đào đang trên một tảng đá, ăn một cách rất vui vẻ. Mọi người đã sớm vây quanh hắn để nghe hắn nói chuyện.
Từ tận đáy lòng Mạnh Dân Quân lúc này cảm thấy rất kính phục Diệp Trạch Đào. Làm quan mà được như hắn quả thực không dễ.
Lưu Đống Vũ nhìn về phía người đi cùng nói:
- Đem máy quay mà anh mang theo đến đây. Tôi muốn ghi lại tất cả mọi thứ ở đây.
Diệp Trạch Đào vừa nói chuyện với mọi người, vừa nhìn người đó ghi hình. Trong lòng nghĩ: “Rốt cuộc người này là người như thế nào?

Ăn xong cơm, công tác thi công lại nhanh chóng triển khai. Lưu Đống Vũ đến bên Mạnh Dân Quân nói:
- Tất cả đều rất có quy củ. Việc lớn như vậy sao không báo cáo lên trên?
Mạnh Dân Quân nói:
- Về điểm này cũng đã cân nhắc kĩ lưỡng. Làm đường không có tiền thì tự mình bỏ tiền ra mà làm. Việc này mà báo cáo lên ban ngành lại là một hành động làm mất mặt!
Lưu Đống Vũ nói:
- Tổng bí thư luôn nói đến vấn đề dân sinh. Đây chính là vấn đề dân sinh mà. Tôi thấy nên báo cáo!
Thoán nhìn Diệp Trạch Đào giữa đám đông, Mạnh Dân Quân cười nói:
- Anh định đưa hắn lên dàn lửa hỏa thiêu à!
Lưu Đống Vũ cười, nét mặt lộ vẻ nghiêm túc nói:
- Cậu ta rất khá, thiêu một chút cũng tốt. Tôi chỉ muốn xem, mùi cậu ta bị thiêu như thế nào? Có dám lao vào lửa lớn không?
- Là như thế nào, có thiện ý chứ?
- Lưu Gia cần một người dám nhảy vào lửa mà.

Mạnh Dân Quân liền cười nói:
- Trình độ còn non và xanh lắm?
- Người ta đã sắp xếp người để trị hắn rồi. Cũng không biết hắn có thể trụ được hay không. Nếu không có cách nào trụ lại được, thì là đồ vô dụng rồi!
Thở dài một hơi, Mạnh Dân Quân nói:
- Theo tôi được biết, tình cảnh của huyện Thảo Hải, thậm chí là thành phó Hắc Lan rất phức tạp. Mọi người đều hi vọng sẽ tìm ra người đứng sau hắn, vì thế mới không động đến hắn. Đối mặt với tình hình nguy hiểm như vậy, thật không biết hiện nay hắn nghĩ gì?
Lưu Đống Vũ cười nói:
- Tôi xem việc hắn làm cũng rất hợp lý. Thành tích chính trị mạnh hơn bất cứ tay nào. Đem những gì ghi lại được công bố một chút, khiến ai cũng biết đến tên hắn. Việc này cũng coi như là làm cho hắn chiếc ô dù bảo vệ.
Mạnh Dân Quân nói:
- Người quản lý ở trên cao không bằng người quản lý trực tiếp của mình!
- Vậy thì xem biểu hiện của hắn. Nếu chút khó khăn ở huyện cũng không qua được, vậy thực chất cũng chẳng có gì tốt!
Hai người thì thầm bàn bạc. Diệp Trạch Đào sau khi nói chuyện xong cũng đi về phía bọn họ.
Toàn bộ cảnh trên đường xem ra rất náo nhiệt. Phân công rất cụ thể, mọi người đều vùi đầu làm việc của mình. Ngọn hồng kỳ đón gió trông hết sức nổi bật.
- Nhân dân trông vào cán bộ, cán bộ trông đảng viên, đảng viên trông lãnh đạo.
Được chứng kiến cảnh tượng như vậy, Mạnh Dân Quân cẩn thận nghiền ngẫm lời mà Diệp Trạch Đào nói. Càng nghiền ngẫm càng thấy lời này thật đúng.
Người thanh niên này thật không đơn giản! Mạnh Dân Quân đánh giá cao Diệp Trạch Đào.