Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 104: - Bè cánh của Thôi Vĩnh Chí





Tòa nhà Thị trấn Triều Thiên là tòa cao ốc cao nhất của thành phố. Có 15 tầng, tòa nhà này cũng là khách sạn xa hoa nhất huyện. Trước đây Diệp Trạch Đào chỉ nghe qua rằng nơi này rất xa hoa, vào được đây đều là những nhân vật có quyền có thế. Bình thường lúc nào cũng đỗ đầy các lại xe xịn trước cửa. Tòa nhà này cứ đến tối là trở nên cực kỳ náo nhiệt. Mấy tầng phía dưới có một cái hộp đêm. Ở trên là khách sạn để nghỉ ngơi. Diệp Trạch Đào trước đây chưa từng tới nơi này, chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa mà thôi.
Nhận được điện thoại của Bàng Phí Vũ – thư ký của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào ngồi trên cái xe mà trước kia Lâm Dân Thư ngồi để đến nơi này.
Hắn lái xe đến nơi này.
Thấy phía trên là ánh đèn rực rỡ, xung quanh đều rất náo nhiệt. Diệp Trạch Đào liền ngước lên nhìn 15 tầng lầu. Thôi Vĩnh Chí gọi mình đến tòa nhà 15 tầng này.
- Báo Quốc, anh về trước đi!
Diệp Trạch Đào nói với Vương Báo Quốc – người giờ đã trở thành tài xế riêng của mình. Hắn xuống xe rồi rảo bước vào cửa chính.
Từ trước đến nay chưa từng tới nơi này, lúc đứng trong thang máy lên tầng 10, Diệp Trạch Đào nhận thấy nơi này được trang hoàng cực kỳ tuyệt đẹp. Hành lang của cả tòa nhà này đều được đặt các loại cây cảnh, dường như mình đang ở nơi có cảnh vật của vùng nhiệt đới vậy.
Các cô thiếu nữ xinh đẹp mặc áo sườn xám xếp thành hai hàng đứng đó để tiếp khách.
Thấy Diệp Trạch Đào bước ra, các cô cùng hô to:
- Hoanh nghênh ông chủ đến đây!
Diệp Trạch Đào bước lên cái thảm dày được trải trên sàn, hắn bỗng phát hiện ra đôi giày của mình đi dường như có dính bùn, liền cảm thấy lưỡng lự.
Mặc dù lưỡng lự như vậy nhưng vẫn cất bước giẫm lên đó.
Cách ăn mặc của Diệp Trạch Đào bây giờ hoàn toàn là cách ăn mặc của một cán bộ xã. Gần đây ngày nào cũng làm việc ở công trường, cơ thể có tắm rửa sạch sẽ cũng không phải là dễ.
Theo sự chỉ dẫn của cô tiếp tân, Diệp Trạch Đào đã đến một căn phòng rất lớn. Trang trí nơi đây cũng rất tuyệt mĩ, không hề có cảm giác đây giờ một căn phòng bình thường, mà xung quanh đều là toát lên một vẻ tao nhã, thanh lịch.
Sô pha, ghế tựa đều được bày biện ở nơi này. Ở chính giữa gian phòng là bàn đánh mạt chược, Thôi Vĩnh Chí đang ngồi đánh mạt chược ở đó. Không ít người đang ngồi trên sô pha, ngồi phía sau bọn Thôi Vĩnh Chí đều là các cô gái rất đẹp. Cả căn phòng toát lên một vẻ náo nhiệt.
Đánh xong một quân bài, Thôi Vĩnh Chí ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào. Nét mặt lộ vẻ tươi cười, nói:
- Diệp Trạch Đào đến rồi à? Tìm chỗ nào ngồi đi!


Gã quay mặt nhìn về phía một ông chủ tai to mặt lớn, nói:
- Ân Minh, anh làm quen một chút với Trạch Đào đi. Lần đầu tiên đến đây nên sắp xếp cho cậu ấy một chút nhé!
Cái người có dáng vẻ to béo đó liền nhìn Diệp Trạch Đào, đôi mắt lộ rõ vẻ tinh anh.
Bàng Phí Vũ lúc này đã đứng lên, vẫy tay chào Diệp Trạch Đào, nói:
- Vừa đến à!
Diệp Trạch Đào gật đầu:
- Nhận được điện thoại của anh tôi liền tới đây ngay.
Bàng Phí Vũ liền cười, nói:
- Hôm nay sếp cao hứng, nói muốn tụ tập mọi người lại.
Bàng Phí Vũ tuy là thư ký của Thôi Vĩnh Chí, trước mặt người khác gã có thể tự cao tự đại, nhưng trước mặt Diệp Trạch Đào lại không dám ra vẻ ta đây. Gã quá hiểu rõ tình hình cái vị trí của Thôi Vĩnh Chí. Nếu không có Diệp Trạch Đào thì Thôi Vĩnh Chí có thể lên chức đó không?
Vừa nghĩ tới sau lưng Diệp Trạch Đào còn có hậu thuẫn rất lớn, Bàng Phí Vũ có chút kính nể Diệp Trạch Đào.
Nói chuyện với Bàng Phí Vũ được vài câu, Diệp Trạch Đào cũng đã thấy được tình hình của mấy người nơi này. Ngoại trừ Thôi Vĩnh Chí, Bàng Phí Vũ và ông chủ tên là Ân Minh gì đó ra, còn có Bí thư Đảng ủy Công an huyện Vương Khởi, Phó Chủ tịch huyện Chung Thủ Phú, Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân Tôn Dân Phú, Phó Chủ tịch huyện Tiền Trung Lập, Cục trưởng cục Tài chính Lý Xuân Bác, Cục trưởng cục xây dựng đô thị Hàn Trường Cương đều có mặt ở đây.

Thấy những người này ngồi ở đây, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy sửng sốt. Thế lực của Thôi Vĩnh Chí này không nhỏ đâu! Đây hẳn là trung tâm của trung tâm của gã rồi!
Nhìn Chung Thủ Phú cũng đang ngồi ở đây, trong lòng Diệp Trạch Đào liền cảm thấy chấn động. Người này đối đầu với mình, phải cẩn thận mới được!
Chung Thủ Phú đã sớm nhìn thấy Diệp Trạch Đào bước vào, sắc mặt liền trở nên u ám.
Hiện tại trên bàn mạt chược có bốn người đang ngồi chơi là Thôi Vĩnh Chí, Chung Thủ Phú, Tiền Trung Lập và Vưởng Khởi. Sau một ván so tài, Diệp Trạch Đào thấy được họ đánh thắng thua rất lớn.

- Chủ tịch xã Diệp, tôi là người phụ trách của tập đoàn Triều Thiên, tên là Ngô Ân Minh,
Tên mập đó mỉm cười bước đến gần Diệp Trạch Đào.
Nhìn những thớ thịt trên mặt Ngô Minh Ân lúc bước đi nẩy lên nẩy xuống, Diệp Trạch Đào vội giơ tay ra bắt lấy tay Ngô Ân Minh.
Trong ánh mắt ánh lên nụ cười, Ngô Ân Minh nói:
- Chủ tịch xã Diệp, đi đường vất vả rồi! Trước tiên theo tôi đi tắm hơi đi, lấy lại tinh thần rồi mới về đây chơi.
Trên người toàn là mồ hôi, Diệp Trạch Đào cũng không khách sáo, đi theo Ngô Ân Minh ra ngoài.
Nhìn Diệp Trạch Đào đi ra, ánh mắt Thôi Vĩnh Chí liền nhìn về phía Chung Thủ Phú, nói:
- Lão Chung này, đều là công việc cả. Tiểu Diệp mới vào làm, còn không biết rõ tình thình. Anh cũng không cần phải để bụng làm gì!
Hừ lên một tiếng, Chung Thủ Phú nói:
- Tôi không nén được giận. Thằng ranh coi bao nhiêu người kia là cái gì chứ?
Thôi Vĩnh Chí nhẹ nhàng nói:
- Oán hận nên giải không nên kết. Mọi người hòa hợp với nhau thì mới có thể đẩy mạnh các phương diện khác được. Phải có tầm nhìn xa một chút đi!
Thôi Vĩnh Chí muốn giúp Chung Thủ Phú suy nghĩ thoáng hơn.
Chung Thủ Phú thật ra cũng không phải kẻ ngốc. Tình hình của Thôi Vĩnh Chí gã biết quá rõ rồi. Nếu không có bước ngoặt mới đó, Thôi Vĩnh Chí sao có thể một bước lên ngai vàng ấy được. Chuyện này chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể biết ngay.
Thật ra bây giờ Chung Thủ Phú có cảm giác kính nể Diệp Trạch Đào. Chỉ là hai người họ từ trước tới nay ở hai bên đối lập, gã lại là Phó Chủ tịch huyện, không thể hạ thấp mình được. Hôm nay Thôi Vĩnh Chí khuyên bảo, trong lòng cũng muốn hóa giải oán hận chất chứa trong lòng với Diệp Trạch Đào. Vẻ mặt gã trở nên có chút phức tạp.
Bí thư Đảng ủy Công an Vương Khởi mỉm cười nói:

- Lão Chung à! Bí thư Thôi nói đúng đấy! Đợi tí nữa để bảo Tiểu Diệp đến chào anh. Cái oán hận đó coi như là được giải quyết rồi! Đừng để bụng nữa! Hay là cố đối xử hòa hảo với cậu Tiểu Diệp này đi!

Tiền Trung Lập bây giờ cũng phải dựa vào Thôi Vĩnh Chí, so với người khác thì gã biết nhiều về Diệp Trạch Đào hơn. Gã cũng càng ngày càng cảm thấy Diệp Trạch Đào này rất có năng lực. Nghĩ đến mình bây giờ với Diệp Trạch Đào cũng coi là có một cái trụ cột tốt. Trong lòng rất vui, khuyên nhủ:
- Lão Chung, Tiểu Diệp là một người có năng lực đó!
Thấy mọi người đều khuyên nhủ, thể diện của Chung Thủ Phú cũng coi như là còn giữ lại được vài phần. Chỉ có điều trước khi Diệp Trạch Đào chưa nói xin lỗi, gã sẽ không tỏ thái độ hòa hảo đâu. Sắc mặt gã có vẻ dãn ra rất nhiều.
Ngô Minh Ân đưa Diệp Trạch Đào ra ngoài, dọc hành lang đều trải những tấm thảm rất dày. Thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Diệp Trạch Đào, trong lòng Ngô Minh Ân không ngừng nói thầm. Gã nhận thấy từ sau khi Diệp Trạch Đào bước vào cửa, chưa kể đến thái độ của Thôi Vĩnh Chí rất tốt, mà mấy vị lãnh đạo khác tỏ ra cũng rất tốt. Ánh mắt mọi người nhìn thằng ranh này đều lộ rõ một vẻ thân thiết. Bản thân gã có quan hệ nên cũng hiểu một chút về tình hình trên huyện, Ngô Minh Ân cảm thấy Diệp Trạch Đào này tuyệt đối không phải một nhân vật bình thường.
Khi đẩy cửa bước vào, Diệp Trạch Đào đã nhận thấy nhà tắm hơi massage này được trang bị rất đầy đủ. Hai cô thiếu nữ liền bước tới.
- Chào mừng quý khách!
Ánh mắt Ngô Ân Mình nhìn hai cô gái rất có thâm ý.
Hai cô gái này thấy ánh mắt thâm ý của Ngô Minh Ân, liền nhìn Diệp Trạch Đào với vẻ mặt rất tò mò.
Sếp muốn các cô phục vụ tiếp đón anh chàng đẹp trai này ở mức cao nhất.
Diệp Trạch Đào vốn rất đẹp trai, lại còn trẻ như vậy. Ánh mắt hai cô gái lộ rõ vẻ sốt ruột. Có thể được phục vụ một anh chàng đẹp trai như vậy, mọi người cũng chẳng hề muốn từ chối.
Diệp Trạch Đào được đưa cho một bộ quần áo chuyên dụng rộng thùng thình để thay, lúc hắn đi ra liền thấy hai cô gái giả bộ đang bơi đợi ở đấy rồi.
Thấy điệu bộ như vậy của hai cô, Diệp Trạch Đào rất sửng sốt.
Diệp Trạch Đào từ trước đến giờ chưa từng đi tắm hơi. Trong lòng có chút nghi hoặc, nhìn hai cô gái. Nhất thời vẫn không biết nên làm thế nào mới phải.
Bởi vì Diệp Trạch Đào chưa từng tắm hơi, chỉ nghe nói rằng tắm hơi là một kiểu để hưởng thụ. Bây giờ nhận thấy hai cô gái này mặc đồ bơi để phục vụ, cho rằng tắm hơi hẳn là phải tắm như thế này.
Không muốn người ta coi mình là nhà quê, ánh mắt Diệp Trạch Đào khẽ liếc nhìn thân thể hai cô gái, nhưng không hề ngắm nhìn quá nhiều.
- Mời sếp!
Hai cô gái đều là những người có vóc dáng rất nóng bỏng. Cái da thịt trắng ngần làm Diệp Trạch Đào hoa cả mắt.
Lúc hai cô dẫn Diệp Trạch Đào đi pha nước tắm, Diệp Trạch Đào vừa mới dội nước lên người, hai người họ đã cởi hết quần áo bước tới.

Trong tích tắc, ba người cùng trần truồng đứng đó.
Diệp Trạch Đào hoảng sợ, vội vàng nói:
- Cái này thì không cần đâu. Tôi tự làm được rồi!
Nếu như hai cô ấy mặc bikini thì Diệp Trạch Đào còn có thể nhận. Họ bây giờ trần truồng như vậy đến phục vụ, Diệp Trạch Đào mới hiểu ra, đây chắc không phải là cái kiểu hưởng thụ tắm hơi mà mình đã tưởng tượng, mà đặc sắc hơn nhiều.
Diệp Trạch Đào từ trước tới nay luôn có chính kiến của riêng mình. Cái loại gái làng chơi này hắn không hề coi ra gì. Nếu phải làm tình với mấy cô gái này, trong suy nghĩ của hắn là không thể nào chấp nhận được.
Lúc hai cô vẫn muốn tiếp tục, sắc mặt Diệp Trạch Đào liền trầm xuống, nói:
- Ra ngoài!
Thấy Diệp Trạch Đào nổi giận, hai cô gái nhìn xuống chỗ ấy của Diệp Trạch Đào đang rất lực lưỡng kia, trong lòng thầm nói: “Thằng ranh này xem ra rất khỏe đây!”
Cũng biết Diệp Trạch Đào là khách quý, hai cô không dám tiếp tục làm phiền, một trong hai người đành nói:
- Nếu sếp cần gì thì cứ gọi chúng em!
Diệp Trạch Đào vừa dội nước lên người, mắt lại nhìn thân thể hai cô gái. Cơ thể nóng bỏng ấy Diệp Trạch Đào từ trước đến giờ chưa từng được ngắm qua.
Không biết thế nào mà cơ thể Diệp Trạch Đào liền nổi lên ham muốn rất mãnh liệt.
“Luyện tinh hóa khí, luyện tinh hóa thần…”
Nghĩ tới công pháp Ngũ Cầm Hí mà lão già kia truyền lại, Diệp Trạch Đào đành cố gắng vận công thành hơi thở.
Xung quanh là nước ấm, Diệp Trạch Đào đứng trong làn nước ấm cố gắng làm cái ham muốn tình dục kia biến mất đi.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cái ham muốn ấy cũng coi như là được Ngũ Cầm Hí hóa giải.
Nghĩ đến mục đích Thôi Vĩnh Chí gọi mình tới đây, trong lòng Diệp Trạch Đào có chút bất an. Thôi Vĩnh Chí muốn mình kết bè kết cách với gã. Nhưng mà đâu thể dung nhập bản tính của mình đâu!
Xung quanh là nước ấm, toàn thân trở nên ấm áp, trong đầu Diệp Trạch Đào nhanh chóng phân tích tâm tính của Thôi Vĩnh Chí.