Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 1001: Về Thủ Đô Dưỡng Thương




- Trạch Đào, lập tức đưa bố mẹ con về thủ đô dưỡng thương!

Lưu Đống Lưu gọi điện tới, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.

- Dạ!

Diệp Trạch Đào biết những việc mà mình nên làm ở Gia Đảo gần như đã xong rồi, liền đáp lại một tiếng.

Vì đang ở Gia Đảo nên hai người cũng không nói gì nhiều.

Thực ra gần đây Lưu Đống Lưu cũng rất khó khăn, chuyện lên chức cũng không phải dễ dàng gì, một vài lực lượng liên kết với nhau chống lại bước tiến của ông. Đang lúc khó khăn nhất, hoàn toàn không ngờ Diệp Trạch Đào lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy ở tỉnh Nam Nhiệt.

Thấy chuyện ở Gia Đảo trở nên kịch liệt như vậy, lại không thấy bóng dáng Diệp Trạch Đào đâu, Lưu Đống Lưu cũng càng ngày càng xem trọng cậu con rể này của mình.

Từ cuộc điện thoại này, Diệp Trạch Đào đã hiểu, hẳn là sau khi phía Thường Ấn Thác gửi tài liệu đến chỗ Hô Diên Ngạo Bác, họ đã có được nhận thức chung. Bước tiếp theo chính là một trận mưa gió.

Bảo mình rời khỏi tỉnh Nam Nhiệt lúc này chính là muốn mình không lún sâu vào trong.

Nghe điện thoại xong, vừa hay Lý Duy bước vào.

Sau khi bước vào, Lý Duy cũng kiểm tra một hồi rồi mới nói với Diệp Trạch Đào:

- Chủ tịch thành phố Diệp, lần này thu hoạch rất lớn, chúng tôi đã có được không ít bằng chứng!

Diệp Trạch Đào nói:

- Về cơ bản, Gia Đảo không có việc cho chúng ta. Anh sắp xếp đi, chúng ta về thôi. Anh cũng đem đồ đạc về thủ đô. Còn nữa, anh liên lạc với Lâm Tinh U, chỗ cô ấy cũng có một vài thứ, anh cũng đem theo luôn.

Lý Duy đáp lại một tiếng.

Lúc này Diệp Trạch Đào mới tìm đến Thường Ấn Thác.

Thấy Diệp Trạch Đào tới, Thường Ấn Thác tỏ ra rất vui, nói:

- Đã gửi thứ đó đi rồi.

Biết ông ta đang nói đến tư liệu gửi cho Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Bố vợ tôi đã gọi điện thoại tới, nói tôi đưa bố mẹ về thủ đô dưỡng thương.

- Tốt lắm, Gia Đảo đã có sóng gió rồi, cậu không nhất thiết phải tiếp tục ở lại đây!

Thường Ấn Thác là người hiểu chuyện. Bây giờ, tỉnh Nam Nhiệt sẽ lập tức nổi sóng gió, người của Diệp Trạch Đào ở đây không hề có ý nghĩa gì quá lớn.

- Tư lệnh Thường, có chuyện gì thì cứ giữ liên lạc!

Thường Ấn Thác nắm chặt tay Diệp Trạch Đào, trong lòng cảm kích nói:

- Tôi hi vọng được nhìn thấy bầu trời trong xanh của tỉnh Nam Nhiệt!

Diệp Trạch Đào cũng nắm chặt tay Thường Ấn Thác. Thông qua chuyện này, Diệp Trạch Đào biết Thường Ấn Thác đã tín nhiệm mình.

Có thể có được lòng tin của người quân nhân, đây là một việc không dễ dàng gì. Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui mừng.

- Tôi lập tức sắp xếp, phái người đưa mọi người về thủ đô!

- Không cần đâu!

- Nên thế!

Thường Ấn Thác là một người quyết đoán, lập tức đi ra ngoài.

Thấy bóng dáng long hành hổ bộ của Thường Ấn Thác, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Người này mới là hi vọng của quân đội!

Vì quân đội đến đưa Diệp Trạch Đào và mọi người rời đi nên vô cùng nhanh chóng. Diệp Trạch Đào đi được một lúc lâu rồi những người trong tỉnh mới biết chuyện.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào và mọi người đã đi, những người trong tỉnh đều cảm thấy giật mình.

Sau khi Tôn Nguyên biết chuyện, nhìn về phía thư ký của mình, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nói;

- Không phải nói là phải đợi để xử lý sao? Sao lại đi rồi?

Thư ký cũng không hiểu, nói:

- Không chào hỏi gì đã đi rồi!

Diệp Trạch Đào này căn bản không lịch sự. Bất luận như thế nào thì trước khi đi nên chào hỏi mọi người mới đúng. Sao lại cứ lặng lẽ như vậy mà đi!

Tôn Nguyên ngồi đó, ánh mắt nhìn về mấy tờ báo trên bàn. Đây là những tờ báo đặc biệt bảo thư ký mang tới.

Nhìn những tờ báo này, tâm trạng Tôn Nguyên đột nhiên có phần trầm trọng.

Cậu Diệp Trạch Đào này!

Tuy Tôn Nguyên cũng đã nghe nói qua về tình hình của Diệp Trạch Đào, còn biết biệt danh của Diệp Trạch Đào là sát thủ con ông cháu cha. Vốn chẳng quan tâm đến chuyện này, nhưng sau chuyện xảy ra ở Gia Đảo lần này, Tôn Nguyên biết mình đã coi thường Diệp Trạch Đào thật rồi.

Khua khua tay, sau khi đuổi thư ký ra ngoài, Tôn Nguyên nhấc điện thoại lên bấm số.

Lúc Tôn Nguyên tìm người chống lưng báo cáo sự việc thì tâm trạng của Hoàng Tả Tùng cũng trầm trọng không kém. Chuyện xảy ra ở Gia Đảo đến quá đột ngột, đây là việc mà Hoàng Tả Tùng không ngờ đến. Hoàng Tả Tùng không hiểu hàng năm những cậu ấm này đều gây ra những chuyện như vậy, mọi người đều quá rõ chuyện này rồi, không ai dám đụng vào. Dù là có chút động tĩnh thì cũng chỉ là những tin tức râu ria không quan trọng. Tình hình lần này cũng vậy, sao đột nhiên lại làm lớn chuyện như thế?

Đặc biệt là lần này thủ đô căn bản không khống chế, cứ mặc cho mọi chuyện xảy ra.

Nghĩ chuyện này đang lan rộng ra mọi mặt, dính dáng đến chốn quan trường, Hoàng Tả Tùng cảm thấy có một sợi dây thừng đang siết lấy cổ mình, có cảm giác không thể thở nổi.

Đã hút mấy điếu thuốc rồi, Hoàng Tả Tùng gần như đã liên kết toàn bộ sự việc lại với nhau. Đầu tiên là đánh bố mẹ của Diệp Trạch Đào, sau đó là Diệp Trạch Đào tới, sau nữa là trong tỉnh muốn mượn lực lượng để áp chế Diệp Trạch Đào, bảo vệ những cậu ấm kia, tiếp sau đó là xảy ra chuyện như thế này.

Hoàng Tả Tùng cảm thấy toàn bộ sự việc đều có manh mối. Trong lòng đang nghĩ, nếu không có sự xuất hiện của Diệp Trạch Đào, chắc chuyện này cũng không phát triển như thế này.

- Diệp Trạch Đào đưa bố mẹ về thủ đô rồi?

Hoàng Tả Tùng nhìn về phía Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Chu Lực Quân.

- Thường Ấn Thác đích thân đưa đi.

Hoàng Tả Tùng liền nhìn về phía Chu Lực Quân, chậm rãi nói:

- Chúng ta chưa làm tốt công tác!

Chu Lực Quân nói:

- Chúng tôi vừa mới phát hiện ra một việc. Lúc Diệp Trạch Đào đến, tài xế của anh ta thường ở bên ngoài, nhưng chúng tôi lại không phát hiện ra tình hình cụ thể của anh ta. Chỉ là hôm nay lúc đang nghiên cứu, vừa lúc phát đoạn video, thấy tài xế tên Lý Duy kia đang đứng ở chỗ phồn hoa đưa tay ra hiệu. Kết quả là trong số chúng tôi có người nhận ra đó là cách ra hiệu của Cục Cảnh vệ Trung ương, là ra hiệu kêu người rút lui.

Sắc mặt vốn bình tĩnh của Hoàng Tả Tùng bỗng thay đổi, thất thanh nói:

- Cục Cảnh vệ Trung ương?

Chu Lực Quân ra sức gật đầu, nói:

- Người nhận ra cách ra hiệu này đã từng tham gia học tập, nên biết chút ít, không nhiều. Đáng tiếc là chúng tôi luôn không để ý đến cái tên Lý Duy đó!

Ánh mắt Hoàng Tả Tùng nhìn thẳng vào Chu Lực Quân, lại có cảm giác như tim muốn nhảy ra ngoài.

Cục Cảnh vệ Trung ương không phải ai cũng có thể chỉ huy. Một tài xế của Diệp Trạch Đào sao lại dính dáng tới Cục Cảnh vệ Trung ương!

Càng nghĩ chuyện này, Hoàng Tả Tùng càng toát mồ hôi. Trong nháy mắt, Hoàng Tả Tùng có cảm giác như bị rút cạn sức lực.

- Cả nhà Diệp Trạch Đào đều đã đi rồi?

- Đúng vậy, bây giờ chắc là sắp đến thủ đô rồi!

Tâm trạng của Chu Lực Quân cũng trầm trọng không kém. Là đồng minh của Hoàng Tả Tùng, hai người đều biết rất nhiều thứ quan trọng. Cùng với sự phát triển của Trung Quốc, tỉnh Nam Nhiệt đã trở thành một địa điểm rất quan trọng. Chính vì quan trọng, mỗi năm đám con ông cháu cha đến rất nhiều. Lâu dần, chiếu cố thế này một chút, chiếu cố thế kia một chút, họ đều lún sâu vào trong.

Không ngờ lại có người của Cục Cảnh vệ Trung ương âm thầm đến!

Chuyện này là đòn tấn công trầm trọng vào tinh thần của hai người.

Hoàng Tả Tùng nhìn chằm chằm vào Chu Lực Quân, ra sức dụi điếu thuốc vào gạt tàn.

Toàn bộ động tác đều rất mạnh, nhưng lại rất chậm.

Chu Lực Quân thấy động tác này của Hoàng Tả Tùng, ra sức gật đầu. Ông ta biết Hoàng Tả Tùng có ý bảo mình chặt đứt những manh mối kia.

- Ông Chu, đã là lúc quan trọng rồi. Đây là một trận chiến, chúng ta là trung tâm của trận chiến, lại là địa khu kịch liệt nhất đó!

- Bí thư Hoàng, những người đó cũng có lực lượng không yếu, ai thắng ai thua vẫn khó nói!

Lúc nói chuyện, chỉ thấy Tôn Nguyên đi vào.

Tôn Nguyên bước vào thấy hai người đang ngồi ở đây, thì nói:

- Tôi cho rằng, đại phương hướng của tỉnh Nam Nhiệt là nơi rất tốt. Trong khi cải cách mở cửa, không tránh khỏi một vài vấn đề. Lần này thành phố Gia Đảo chưa làm tốt một vài việc. Đối với tỉnh Nam Nhiệt chúng ta mà nói là một hành động bôi nhọ!

Hoàng Tả Tùng và Chu Lực Quân vừa nghe đã hiểu. Ý của Tôn Nguyên là trong lúc quan trọng đẩy đám người của thành phố Gia Đảo kia ra. Đây cũng là một cách.

Chu Lực Quân nói:

- Bí thư Tôn nói đúng. Có một bộ phận các đồng chí lãnh đạo của chúng ta đang có vấn đề. Xảy ra chuyện lớn như thế này, các đồng chí ở thành phố Gia Đảo lại không biết. Điều này chứng tỏ rằng họ có vấn đề trong cách lãnh đạo. Tỉnh ủy nên truy cứu!

Hoàng Tả Tùng nhìn về phía Chu Lực Quân nói:

- Hai người có cho rằng còn có nhiều người hơn nữa dính líu tới chuyện này không? Nếu các đồng chí của chúng ta lún vào đó, thì đây không phải là chuyện nhỏ!

Vừa nãy, Hoàng Tả Tùng bảo Chu Lực Quân đi cắt đứt các manh mối. Nhưng ông ta cũng lo lắng chuyện Cục Cảnh vệ Trung ương đến.

Tôn Nguyên nói:

- Tin chắc là đại bộ phận các đồng chí của chúng ta đều là người tốt!

Hoàng Tả Tùng nhìn thấy bộ dạng không có gì của Tôn Nguyên, chỉ nói:

- Ông Tôn, nghe ông Chu nói, Cục Cảnh vệ Trung ương đã âm thầm đến thành phố Gia Đảo từ lâu rồi!

- A!

Tôn Nguyên la lên thất thanh.

Quả thật là ông ta chưa biết đến chuyện này. Những chữ “Cục Cảnh vệ Trung ương” khiến ông vô cùng chấn động. Nếu những người đó âm thầm đến thu thập tài liệu trong tỉnh thì vấn đề này quá lớn!

Làm sao bây giờ?

Tôn Nguyên vốn nghĩ trong lúc quan trọng đẩy đám người của thành phố Gia Đảo ra chống đỡ chuyện này. Bây giờ lại phát hiện ra, dù đẩy những người kia ra thì việc này không chắc có thể dàn xếp ổn thỏa.

Sao lại phát triển đến mức này chứ!

Tôn Nguyên đang ngạc nhiên, Chu Lực Quân lại nói:

- Hôm nay, các phương tiện truyền thông đã phanh phui đám cậu ấm có dính líu rồi. Bí thư Tôn, trong đó có con nhà ông đó!

Ba người nhìn nhau, Hoàng Tả Tùng nói:

- Ông Tôn, anh bận bịu công việc, không quan tâm tới tụi nhỏ, hay là ở nhà chăm sóc con cái đi. Con cái là tương lai của chúng ta!

Vừa nói câu này, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Tả Tùng của Tôn Nguyên lộ vẻ tàn khốc. Có thể nghe ra, ý của Hoàng Tả Tùng là trong lúc quan trọng, để ông ta đứng ra chống đỡ.

Bây giờ còn chưa biết sẽ phát triển theo hướng nào. Cứ nghĩ đến mọi việc, Tôn Nguyên biết căn bản là mình không thể chống đỡ nổi.

Hoàng Tả Tùng lại nói:

- Đám nhỏ trong thủ đô, dù sao cũng có người chịu trách nhiệm!

Câu này vừa nói, Tôn Nguyên đã nghĩ đến những nhân vật lớn trong thủ đô, cả người ngồi sụp xuống ghế sa lon.