Hồng Nhan Say, Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng

Quyển 2 - Chương 14: Bị vây ở Dung Thành, cùng chung hoạn nạn




Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên trên gương mặt của Lãnh Nguyệt Hàn, ngũ quan lập thể ở dưới ánh nắng mặt trời càng làm tăng thêm vẻ tuấn mỹ của hắn, đúng lúc này Tuyết Ninh bước vào trong phòng, liền thấy một cảnh tượng như tranh vẽ, đẹp đẽ đến khó tin.

Lăng Thiên muốn gọi Lãnh Nguyệt Hàn dậy, Tuyết Ninh vội ngăn hắn lại, nhưng Lãnh Nguyệt Hàn nhạy bén cảm nhận được có người đang đến gần, khi hắn quay đầu nhìn về phía người kia, không nghĩ rằng người đó chính là Tuyết Ninh, trong nháy mắt sắc mặt hắn trầm xuống.

Tuyết Ninh thấy Lãnh Nguyệt Hàn vừa nhìn thấy mình, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, nàng không khỏi thở dài nghĩ trong lòng: Hình như Lãnh Nguyệt Hàn không muốn nhìn thấy nàng.

Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây, có chuyện gì sao?"

Tuyết Ninh khẽ cười nói: "Nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, bằng không ta sẽ không rời khỏi đây"

Gương mặt lãnh nhược băng sương của Lãnh Nguyệt Hàn hiện lên vẻ giận dữ, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi đang uy hiếp ta"

Tuyết Ninh nhẹ nhàng nói: "Nếu như ngươi nhất định cho rằng như vậy, cũng tốt thôi." Nàng nói xong, liền khoanh hai tay lại, dùng ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.

Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường hừ lạnh: "Ta ắt có biện pháp khiến ngươi rời đi, không cần đến sự đồng ý của ngươi" Tuyết Ninh thầm than, một khi Lãnh Nguyệt Hàn đã quyết định chuyện gì, không một ai có thể khuyên được hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nghe ý kiến của người khác. Nếu nàng không hỏi hắn rõ ràng, chỉ sợ hắn sẽ không tự nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nàng nói " Lãnh Nguyệt Hàn, bây giờ không phải là thời điểm để ngươi cáu kỉnh, ta hiểu rõ tình thế đang xảy ra trước mắt. Hiện tại thái hậu đang nắm giữ quyền chủ động, mặc dù ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng giờ đây ta đã không còn là Khương Tuyết Ninh tay trói gà không chặt của ngày xưa nữa rồi, hy vọng ngươi tin tưởng ta...ta sẽ không đem đến phiền toái cho ngươi đâu, hãy để ta gánh vác một phần giúp ngươi, dù sao tất cả chuyện này đều là do ta gây lên"

"Nói xong chưa? Ngươi có thể đi được rồi, Lãnh mỗ cùng Nguyệt Lạc cô nương không có bất cứ quan hệ gì, chuyện của ta ta sẽ tự mình giải quyết, muốn Nguyệt Lạc cô nương rời đi cũng vì muốn tốt cho cô. Nguyệt Lạc cô nương đã không muốn đi, vậy ta cũng không còn cách nào khác, đến lúc đó có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Lãnh mỗ cũng bất lực không thể làm gì được. Nói vậy thôi, nếu không còn chuyện gì, mời Nguyệt Lạc cô nương trở về"

Tuyết Ninh vẫn đứng yên tại chỗ không có ý định rời đi, nàng cắn môi không nói gì. Lúc này Lăng Thiên mới vội vã giải thích: "Hoàng hậu nương nương, sợ rằng hành động lần này của Thái Hậu là muốn đuổi tận giết tuyệt hoàng thượng, xin hoàng hậu nương nương hãy khuyên nhủ hoàng thượng, nhanh chóng rời đi"

Lãnh Nguyệt Hàn quát lớn: "Lăng Thiên, đủ rồi"

Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn gằn từng chữ: "Lãnh Nguyệt Hàn, nếu như ngươi cứ không hiểu chuyện như vậy, hiện tại ta sẽ lập tức đi ra ngoài, đi đến cổng thành nói rõ mọi chuyện với đám quan binh kia" Lãnh Nguyệt Hàn xoay người nhìn chằm chằm Khương Tuyết Ninh.

"Hàn, có vấn đề gì, chúng ta cùng nhau giải quyết, ngươi đừng khiến ta phải lo lắng bất an" Vừa nói nàng vừa nắm lấy bàn tay của Lãnh Nguyệt Hàn.

Lãnh Nguyệt Hàn cứ như vậy nhìn Tuyết Ninh, không nói câu gì. Hắn đồng ý với nàng sao? Đúng vậy, Lãnh Nguyệt Hàn không dám mạo hiểm, tính cách Tuyết Ninh vốn quật cường, nếu như hắn không muốn đi, nàng sẽ kiên quyết đưa hắn đi, ngược lại sẽ càng phiền toái hơn.

Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Lôi Kình và Lăng Thiên phân phó: "Truyền lệnh xuống, giờ tý tối nay, chúng ta sẽ rời khỏi thành" Hắn giả bộ không kiên nhẫn hất tay Tuyết Ninh ra

Lăng Thiên và Lôi Kình vui vẻ nói: "Thuộc hạ tuân lệnh"

Tuyết Ninh không hiểu, tại sao lại hạ lệnh phong thành, chẳng lẽ Thái hậu thật cố ý muốn bức Lãnh Nguyệt Hàn đến đường cùng, bà ta sẽ ăn nói với các đại thần trong triều đình thế nào.

Nàng quay sang hỏi Lăng Thiên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lăng Thiên liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, sau đó đem tất cả mọi chuyện kể lại cho Tuyết Ninh nghe.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Tuyết Ninh nghiêm túc nói: "Hiện tại, trên tay các ngươi có bao nhiêu người có thể dùng"

Lăng Thiên lộ ra vẻ mặt khó xử, chuyện này không được chủ nhân cho phép, hắn không dám nói.

Lãnh Nguyệt Hàn nhíu mày nhìn Khương Tuyết Ninh, Tuyết Ninh giải thích: "Mặc kệ mục đích của Thái hậu là gì, giờ đây điều quan trọng nhất chính là chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Dung Thành, chúng ta không biết tung tích của Thượng Quan ở đâu, thời gian kéo dài càng lâu hắn càng gặp nguy hiểm"

"Xem xét tình hình hiện tại, có hai khả năng có thể xảy ra, một là Thái hậu khống chế người đang giả dạng ngươi trong thiên điện, hai là người đó tự mình đi theo thái hậu. Nếu vậy bà ta đã có một con rối có thể dễ dàng thao túng trong tay rồi, bà ta đã biết ngươi không có ở trong cung. Thái hậu giả vờ phái người tới điều tra vụ án của Lưu đại nhân, mục đích cũng chỉ là muốn giám thị ngươi, muốn đem ngươi vây ở Dung Thành, ngươi muốn phải ra khỏi thành không có dễ dàng như vậy đâu, chỉ sợ ngươi không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào đối với Thái hậu nữa"

Tuyết Ninh dừng lại một chút, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn nói: " Thái hậu không tiếc bất cứ giá nào muốn đoạt lấy mạng của ngươi"

Lãnh Nguyệt Hàn đã sớm nghĩ đến điểm này rồi, hắn chỉ lo lắng vì Khương Tuyết Ninh đang ở đây, nghĩ lại thì có lẽ sự lo lắng của hắn là thừa thải rồi. Nữ tử này, nàng đủ thông minh để có thể bảo toàn tính mạng của mình, hơn nữa nàng còn có công phu,

"Ta có ba đến bốn mươi người ở nơi này" Lời nói của Lãnh Nguyệt Hàn, đó chính là ngầm cho phép Tuyết Ninh có thể ra lệnh cho bọn họ.

"Tốt, tối nay chúng ta sẽ tới dùng cách giương đông kích tây, đục nước béo cò, sau khi ra khỏi thành sẽ gặp nhau tại phía sau núi Lục Liễu"

Lãnh Nguyệt Hàn không hiểu ý đồ của Tuyết Ninh, hắn không khỏi cau mày, Tuyết Ninh chỉ cười không nói, sau đó mới thần bí nói: "Đây là bí mật, Ta phải rời đi rồi " Nói xong đi ra ngoài.