TÌNH TRIỀN BÍCH HẢI
Một trận sóng dữ chụp lên mạn thuyền, cự phảng hơi lay động. Gió Nhĩ Hải nổi lên, bọt nước lạnh lẽo làm ướt Vân Tịch và Thương Tuyết Vi đang thiếp chặt cùng nhau, gương mặt thân mật cọ sát vào nhau, sương mù kéo đến, hơi nước mập mờ.
Tiếng hai người ngâm khẽ thở gấp dần dần chìm vào sóng lớn, âm thanh đầu lưỡi cuộn bú mút lã lướt, càng thêm thúc giục dục vọng tăng vọt... "Vân Tịch, nằm xuống!" Thương Tuyết Vi bổng nhiên chuyển dời cái hôn nóng bỏng, thâm sâu cười rộ lên.
"Hả? Nằm chổ nào?" Vân Tịch còn đang sửng sốt, thân thể đã bị một cổ sức mạnh mạnh mẽ đẩy đi, Vân Tịch lảo đảo một cái xuýt nữa ngã xuống, Thương Tuyết Vi thuận thế kéo qua bờ eo nàng. Nắm lấy mắt cá chân Vân Tịch nhấc nhẹ, Vân Tịch hoàn toàn mất thăng bằng, chỉ kịp lôi nhẹ góc áo Thương Tuyết Vi thân mình đã đổ lên trên ván thuyền cứng ngắc!
Đầu phảng thuyền có gắn kim tượng Long Phượng tượng trưng cho tôn quý, cái đế được hoa Mẫu Đơn và hoa Hồng bao quanh, muôn hồng nghìn tía... Boong thuyền tuy có chút lạnh cứng ẩm ướt, nhưng lại có cánh hoa theo gió vũ động, rơi rụng bay bay, cảnh cực kỳ ấm áp, kích trúng vào tâm tính kiêu ngạo không chịu trói buộc của nữ Giáo vương. Chỉ thấy thân thể của nàng như nước dán lên trên người Vân Tịch, cởi ra vạt áo thúy vũ yên la, hôn thật sâu lên hình xăm Tuyết Mạn hoa diêm dúa lẳng lơ tuyệt mỹ nọ, đầu lưỡi đảo qua đảo lại trêu đùa cánh hoa trước ngực Vân Tịch, như thể vuốt ve trân bảo thưởng thức mỹ vị ngon nhất thế gian...
"Ưm..." Vân Tịch nằm trên ván thuyền lạnh cứng hơi thở đứt quãng, vuốt nhẹ tóc dài rơi tán loạn trước ngực nàng, thì thầm nói: "Chúng ta vào trong khoang thuyền đi được không?"
"Không, như vầy rất tốt!" Thương Tuyết Vi hết sức ái muội cười trêu ghẹo, nâng lên khuôn mặt Vân Tịch hung hăng cắn lên đôi môi của nàng, mồ hôi nóng ấm theo ngọc thể như ẩn như hiện của nữ Giáo vương từ từ chảy xuống... Thương Tuyết Vi đột nhiên đứng bật dậy, kéo tấm thảm da hổ phủ trên cái ghế dựa bằng gỗ lim, trải xuống ván thuyền, độ rộng vừa đủ cho hai người nằm. Ngay sau đó nàng xoay người đi vào khoang thuyền lấy ra một cái chăn bông lớn bước lên. Đôi đồng tử sáng như tuyết của nữ Giáo vương lấp lánh, vẻ mặt hưng phấn kích động: "Được rồi!"
"Tuyết Vi..." Vân Tịch đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng cười cười. Nữ tử lớn lên nơi Băng Thiên Tuyết Địa thật sự không giống với người thường, một chút cũng không sợ lạnh.
Thương Tuyết Vi đùi ngọc tách ra, gần như ngồi giữa hai chân Vân Tịch, nàng cong gối quỳ trên thảm lấy chăn phủ lên Vân Tịch, hai người dùng tư thế ngồi quấn lấy hôn nhau, cởi đồ nhau, cởi đến sạch sẽ, xích lõa trước mặt nhau mà vẫn không có chút thẹn thùng nào, bình thản đối mặt.
"Hảo phu quân, chúng ta làm tới đâu rồi?" Giọng Thương Tuyết Vi biến ảo phiêu bồng, kéo dài bên tai Vân Tịch không ngừng hôn khắp nơi, một tiếng "Hảo phu quân" này kích thích cả người nàng run rẩy như lá cây trong gió, tay phải nhanh chóng một đường hướng thẳng tới điểm cuối, lập tức nhấn lên đóa hoa xinh đẹp dính đầy mật dịch...
"Làm tới đây rồi!" Gương mặt đỏ ửng của Vân Tịch lập tức chôn vào đỉnh núi rất tròn cao ngất xinh đẹp của Thương Tuyết Vi, điểm hồng trên tuyết phong bóng lưỡng mê người, theo động tác Vân Tịch chơi đùa dưới hạ thân, nó không ngừng dựng đứng ngạo nghễ, ngón tay giữa Vân Tịch thoáng cái đã bị nhiệt triều hoa huy*t tuôn trào cắn nuốt, cơ thể Thương Tuyết Vi rất nhanh bị tầng tầng nhiệt độ vây lấy! Nháy mắt tiến vào, Vân Tịch cảm nhận được thiên hạ như bị điện giật rùng mình một cái, mày Thương Tuyết Vi cau lại, khóe mắt ánh lên tia sáng mê ly nhàn nhạt, tố hết phong tình kiều diễm.
Ý cười trong mắt Vân Tịch càng đậm, càng thêm ra sức hôn lên làn da trắng mịn của nàng, tấc tấc u hương... Ngón áp út tay phải cũng chậm rãi đẩy vào hoa tâm trắng mịn ướt đẫm, trợ giúp ngón giữa thêm lực câu động, kích thích, lấp đầy, chiếm hết! "A... Tịch... Nhi!" Thương Tuyết Vi hơi thở ngắt quãng mê loạn rên rỉ kêu lên, không ngừng kêu gọi Vân Tịch, phóng thích tình yêu và khát vọng sâu trong sinh mệnh nàng... Vân Tịch ngậm lấy cái lưỡi đinh hương của nàng điên cuồng uyển chuyển, mà đầu ngón tay nàng thăm dò vào sâu trong thân thể Thương Tuyết Vi, rõ ràng cảm thấy vách tường bên trong co rút khi lỏng khi chặt!
Hai người đang đồng tâm hiệp lực trèo lên đỉnh núi, Vân Tịch kiên trì, tay trái vuốt ve sống lưng cương cứng của Thương Tuyết Vi cũng vuốt trôi mồ hôi đầm đìa trên thân thể nàng, một đường xuống dưới thân nàng nâng lên kiều đĩnh ngọc đồn, để nàng phối hợp với động tác của mình càng thêm chặt, hai người hoàn mỹ vô khuyết kết hợp càng sâu...
Hơi thở Thương Tuyết Vi ngày càng dồn dập hờn giận rên rỉ, làm cho lửa nóng thêu đốt toàn thân Vân Tịch càng thêm mãnh liệt mênh mông... Tay nàng không tự chủ được nhẹ nhàng xoa nắn ngọc đồn tròn mê người, chợt chạm đến u cốc nơi khe rãnh, thẳng tay lướt đến thăm dò vào, nhấn vào hậu đình một huyệt động khác của Thương Tuyết Vi.
"A!" Thương Tuyết Vi rên khẽ một tiếng, ngẩng gương mặt đỏ ửng lên vạn phần khó hiểu nhìn chằm chằm Vân Tịch, "Nàng làm gì đó?" Mà lời còn chưa dứt, liền cảm thấy một trận khoái cảm trước nay chưa từng có như sấm sét giáng vào người nàng, một tay Vân Tịch ở trong thân thể nàng, một tay khác thì chưa thỏa mãn ở hậu đình u huyệt, đây là phương thức chưa từng dùng qua trong quá khứ...
"Vân Tịch, đừng như vậy!" Nghe không rõ là trách mắng hay là xin tha, toàn thân Thương Tuyết Vi ở trong lòng Vân Tịch không ngừng run lên, "Có phải cảm giác rất khác không?" Vân Tịch cười cực kỳ xán lạn, không cho cự tuyệt, nhất thời xúc động, lại làm cho nàng phát hiện một tử huyệt hết sức mẫn cảm khác trên người Thương Tuyết Vi.
"Đừng đụng nơi đó, dừng tay... A!" Thương Tuyết Vi thất thanh kêu đau, một trận tê liệt đau đớn không ngừng từ dưới thân truyền đến, khiến nàng mê loạn muốn nghẹt thở, Vân Tịch xuýt nữa cho hết nửa ngón tay thăm dò vào hậu hoa viên của nàng... "Lấy ra!" Thương Tuyết Vi run giọng trách mắng, đôi mắt ngập dục hỏa bắt đầu mộng nước, có chút đau mà rơi lệ...
Đột nhiên Vân Tịch như nhớ tới lần đầu hai người triền miên, lần đầu đó của Thương Tuyết Vi, nàng cũng phảng kháng kêu đau, bao nhiêu hoài niệm, bao nhiêu hạnh phúc...
"Tuyết Vi, thả lỏng, thả lỏng liền không đau..." Vân Tịch nghe lời chậm rãi rút ngón tay của mình ra, ngược lại tiếp tục đụng chạm ngậm mút nụ hoa nhỏ ngẩng cao của nàng, làn da nhẵn mịn như băng Thương Tuyết Vi tuyết lấp đầy dấu hồng, cả người nóng rực như lửa, không có tiền đồ lần thứ hai sa vào nụ hôn vỗ về triền miên của Vân Tịch, mềm yếu vô lực mặc nàng xâu xé. Thương Tuyết Vi hoàn toàn không thể tưởng tượng được bộ dạng phóng đãng của nàng lúc này, ngửa đầu nhắm mắt, không dám đối diện với Vân Tịch.
"Tuyết Vi nàng là của ta, mỗi một chổ trên người nàng... Đều là của ta!" Nàng nghe được Vân Tịch dịu dàng bá đạo nói, khoái ý tràn đầy dưới thân cũng ngay lúc đó chợt biến mất, ngón tay phải Vân Tịch chậm rãi rút ra, dùng tay trái thay thế, chạm đến nơi mềm mại ướt đẫm của nàng, đầu ngón tay rất nhanh thấm ướt, tựa như hứng lấy ơn trạch mưa móc.
"A..." Thương Tuyết Vi bưng chặt mặt Vân Tịch, nhìn đến đôi đồng tử màu xanh nhu mị đã khắc vào xương cốt nàng, nàng không không khống chế nỗi ý nghĩ muốn hôn Vân Tịch, muốn nàng lần nữa lấp đầy khoảng không vô thố của chính mình, một khắc cũng không muốn dừng lại!
Vân Tịch nhếch môi, biết nàng đã chuẩn bị xong. Dĩ nhiên ngón giữa đã đủ ướt át, lần nữa dò vào hậu đình mẫn cảm của nàng, liều lĩnh chậm rãi đẩy vài... "A! Đừng..." Cả người Thương Tuyết Vi kịch liệt run rẩy, nhanh như chớp khoái ý và đau đớn kỳ diệu giao nhau, nuốt sống lý trí còn sót lại của nàng. Nữ giáo vương cúi mạnh đầu xuống, cắn mạnh đầu vai trần trơn bóng của Vân Tịch.
"Tuyết Vi, Tuyết Vi!" Vân Tịch đau đến hô to, tay trái nâng chặt ngọc đồn, hai ngón tay phải khép lại, dùng sức đẩy vào thân thể nàng... Môi lưỡi Vân Tịch cũng không nhàn rỗi, lập tức cuốn lấy điểm hồng đứng thẳng trước ngực Thương Tuyết Vi, trái phải trên dưới cao thấp nhất tề lượn chuyển, ngậm, mút cuốn động, mưa gió chìm nổi...
"Ha ~~ a!" Thương Tuyết Vi không thể tiếp tục kiềm chế lớn tiếng hét to, nàng thật sự muốn điên rồi, ba chổ kích thích mãnh liệt như cuồng phong bạo vũ càng quét thiên địa, như vạn cổ hồng hoang tập kích chôn vùi nàng, cuộn nàng vào vòng xoáy sóng triều không biết đường về, kéo đi ý thức không biết phiêu linh đến nơi nào... Đau đớn nhưng lại kích thích khoái hoạt kinh người, làm nàng mê mang, nhượng nàng túy lúy. Thương Tuyết Vi trăm ngàn lần không ngờ nàng lại học được cách giáp công hai mặt như vậy, vây khốn gắt gao chính mình, giờ phút này nàng là kẻ tội đồ của Vân Tịch, cam tâm tình nguyện để động tác điên cuồng của nàng hầu hạ rên rỉ, chết đi rồi sống lại. Nàng ôm chặt cổ Vân Tịch, như ôm lấy cọc gỗ giữa dòng nước lũ hòng níu lấy sinh mạng chính mình, đoạt lại nụ hôn vẫn dán lên ngực mình, Thương Tuyết Vi cứ như lần đầu tiên gặp nàng... Chăm chú nhìn vào mắt nàng thật sâu, sau đó cuồng loạn hôn lên đôi môi ngọt ngào mà không thể kiềm chế được...
Hoàn toàn lấp đầy, hoàn toàn sở hữu, hoàn toàn giao hòa, không có dấu vết khoảng cách, và nỗi đau chia lìa!
Vách hoa huy*t bao trọn ngón tay Vân Tịch càng ngày càng co rút nhanh hơn, cổ tay của nàng cũng bắt đầu tê dại cứng ngắt, Vân Tịch vẫn cắn răng kiên trì, mạnh mẽ xuyên thật sâu vào trong... Hơi thở Thương Tuyết Vi nhất thời ngắt quãng, ngâm nga không dứt... Vân Tịch cảm thấy hoa huy*t bên trong thắt chặt lại, sau đó tay nàng đón nhận một luồng nhiệt nóng phun trào! Hoa dịch nóng cháy không tự chủ được tràn ra dưới thân, ngay cả tấm thảm vân hổ cũng không thể may mắn tránh thoát ướt đẫm...
Trong mắt Thương Tuyết Vi một mảnh sương mù, nàng si ngốc nhìn đến Vân Tịch, sau đó cả người tê dại xụi lơ ở trong ngực của nàng, nói năng lộn xộn thì thào gì đó. Ở mũi thuyền gió đêm càng mạnh, ngập đầy hơi nước, xen lẫn một ít bông tuyết, nhẹ nhàng vướn trên sợi tóc Thương Tuyết Vi. Khiến nữ tử sau hoan ái mệt mỏi an lòng, đẹp như một giấc mơ ly kỳ!
Đợi cho Thương Tuyết Vi từ từ tỉnh táo lại, nàng đã nằm dài trên nhuyễn tháp trong khoang thuyền. Nàng nhìn thấy trên cửa có khắc đóa hoa màu vàng, mấy dãy lụa màu tím rũ xuống theo gió đêm phất nhẹ, trong khoang thuyền ấm áp như xuân, thân thể xích lõa được bao bọc trong chăn bông mềm mại hoa lệ, còn Vân Tịch, đang cầm một cái khăn mặt ấm áp, thay nàng lau làn da ửng hồng chưa tan...
Đặt chậu gỗ chứa nước ấm bên giường, nhìn nàng cười hưng phấn, trên vầng trán mơ hồ còn vươn mệt mỏi.
Ánh mắt Thương Tuyết Vi ngưng tụ, nhích người nắm lấy cổ tay nàng, vừa cảm động vừa đau lòng nói: "Nàng vội vàng mấy cái này làm gì, có mệt hay không?"
Vân Tịch dùng sức lắc lắc đầu, ánh mắt di động trên ngọc thể Thương Tuyết Vi hơi do dự, cuối cùng dừng trên tuyệt thế dung mạo bất nhiễm bụi trần. Lúc nàng mềm yếu vô lực, nửa tỉnh nửa mê nặng nề ngã vào lòng mình, Vân Tịch tức thì kích động, đau lòng không thôi, âm thầm hối hận tối nay có phải nàng làm quá rồi hay không. Nàng có chút không dám nhìn thẳng cái nhìn chăm chú sáng quắc của Thương Tuyết Vi, thì thào hỏi: "Nàng... không có việc gì chứ?"
"Làm sao nàng mang ta vào...?" Hỏi một đằng Thương Tuyết Vi trả lời một nẻo, kinh ngạc nhìn nàng, mặt cũng không tự chủ được đỏ lên, mi mắt rũ xuống nhanh kéo chăn che lấy thân thể. Vân Tịch cười gật đầu: "Ừm, ta cũng không thể để nàng ở bên ngoài, nếu cứ theo nàng có giường không ngủ, ngủ ngoài đó một tối, không đóng băng mới lạ!"
Thương Tuyết Vi kéo vai Vân Tịch, tay choàng qua cổ vuốt ve, trán kề vào nhau hơi thở có hơi gấp gáp... "Còn dám nói không mệt, đi lên ngủ đi!" Vân Tịch nhếch miệng cười yếu ớt, cúi người lên giường, hôn nhẹ lên môi Thương Tuyết Vi. Có lẽ nó thực sự là chốn thần tiên, gợi lên được tất cả nhu tình trong lòng nàng, thậm chí nàng còn nghĩ hôn mãi đến thiên hoang địa lão, một khắc cũng không muốn rời.
Thương Tuyết Vi lộ ra đầu lưỡi cùng nàng quấn lấy, rồi lại hôn lên chóp mũi nàng, đôi mắt lóng lánh màu lam sáng như bảo thạch, khẽ liếm lông mi nàng, lại lướt đến đôi mày cong cong như trăng non...
"Tịch nhi, ta yêu nàng... Ta rất yêu nàng! Nàng biết không..."
"Ta biết, ta cũng yêu nàng!"
"Ôm ta ngủ a...".
"Được!" Vân Tịch ôm chặt người yêu động tình hờn dỗi vào lòng, nhẹ nhàng ôm nàng nằm xuống. Nàng nhanh chóng cởi áo, ôm Thương Tuyết Vi mềm mại cùng nhau chìm vào mộng đẹp, kéo dài ngọt ngào chưa dứt.
- ------------------
14/2 vui vẻ nha mọi người
sang 59 là bắt đầu màn cuối nha