Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 47




KHỞI HÀNH ĐI NAM CƯƠNG

"Quận chúa nói rất đúng!" Lão thần y Bạch Thủ Đường phụ họa, vẻ mặt già nua tràn đầy kính trọng, "Loan Nguyệt cung chính là hoàng cung thứ hai a, nơi đó hội tụ khí thế của Thiên Tử, bờ Nhĩ Hải còn là chốn Tiên cảnh nhân gian. Thái Thượng Hoàng và Nam Cương vương mấy năm qua rất ít tham chính, một lòng tu thân dưỡng tính, hồng phúc tựa tề thiên! Lấy quan hệ sâu xa giữa Quận chúa và Thái Thượng Hoàng, còn có Thiên Tử che chở, tổn thương của vị cô nương này nhất định thuốc đến bệnh trừ. Không nói đến mấy thứ này, thì ở Nam Cương cũng thịnh hành thuật Vu Cổ, lấy địa vị thống trị của Thái Thượng Hoàng ở Nam Cương, thì tìm một số kì nhân dị nhân để giải cổ cũng không phải là chuyện khó gì..."

Nghe thấy mấy lời nịnh hót này khiến Tô Di Á càng thêm ghét bỏ, nàng hung hăng trừng lão thần y, Bạch Thủ Đường lúc này mới câm miệng, sợ mấy vị "Phật gia" này mang họa đến làm Đồng Nhân Đường của lão chết oan mạng. Tô Di Á vừa lòng nở nụ cười, bắt đầu khẩn trương thu dọn đồ đạc: "Quyết định như vậy đi, ta sẽ cầu Sư phụ, sư tỷ trị thương cho Vân Tịch. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta khởi hành đi Nam Cương liền đi!"

Kỳ Phong Linh nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, do dự nói: "Nhưng mà... Thương Tuyết Vi còn chưa tới, ừm..., nàng ta đâu biết chúng ta ở chỗ này!"

Tô Di Á giật mình, hình ảnh nữ ma đầu sáng nay kiên quyết yểm hộ các nàng rời khỏi còn rõ mồn một trước mắt, cũng không biết bây giờ cô ta ở chổ nào, có thoát khỏi nguy hiểm hay chưa. Nhưng Tô Di Á chỉ do dự trong giây lát, nàng nhìn về phía Vân Tịch, gương mặt nhợt nhạt của nàng khiến ánh mắt cô trở nên lạnh lùng triệt để, sâu xa khó lường. Lấy tay chạm lên cái trán nóng hổi của Vân Tịch, Tô Di Á dứt khoát: "Không thể chờ, phải đi liền!"

Nhưng mỉa mai thay, cô vừa dứt lời thì cái người yếu ớt kia lại thều thào hai chữ:

"Tuyết Vi..."

Rốt cuộc tỉnh rồi sao! Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Bạch Thủ Đường lập tức nhào lên bắt mạch kiểm tra, Sở Thiếu Hành cúi người đến bên tai nữ nhi, khẽ gọi "Vân nhi, Vân nhi..." Những lúc thế này ông mới biết kẻ làm cha như ông thật vô dụng, ông hận mình bị cụt tay, hận bản thân giờ không khác gì phế nhân. Con gái tuổi còn trẻ như vậy, ông thà rằng người bị thương chính là mình, đau đớn cũng chính là mình, chứ không chịu nỗi cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật quá đau đớn!

"Cô xem, cô ấy như vậy!" Kỳ Phong Linh đột nhiên nói, chỉ vào Vân Tịch, mắt hơi ngấn lệ, lần này bất kể như thế nào nàng cũng sẽ không nhân nhượng Tô Di Á để cô đạt được ý đồ, "Cô ấy hiện tại cần nhất là cái gì cô không rõ sao, Vân Tịch trọng thương chỉ còn có nửa cái mạng, nếu phát hiện chúng ta bỏ lại Thương Tuyết Vi, cố ý để lạc nhau, cô nói cô ấy sẽ sống thế nào! Làm sao có thể an tâm trị liệu đây!"

"Nhưng... Có thể..." Tô Di Á còn muốn nói thêm, thế nhưng bị lời này của Kỳ Phong Linh làm cho không thể nói tiếp, cô cắn môi, giận đến hai vai run run.

Kỳ Phong Linh thấy bộ dạng của cô như vậy, sắc mặt cũng dịu đi, bất đắc dĩ thở dài: "Tôi biết cô đang muốn nói cái gì, Tô Di Á, bây giờ không phải là lúc để ghen tuông!"

Tô Di Á xoay mặt đi, không nói thêm gì, cũng không muốn nhìn Kỳ Phong Linh.

Kỳ thực Kỳ Phong Linh giống như ăn phải giấm, chính là tự nàng cũng không biết, lúc nhìn đến Tô Di Á vắt óc suy nghĩ, khóc lóc vì Vân Tịch, trong lòng nàng cảm giác vắng vẻ, nhưng lại không thể lý giải nỗi cái cảm giác đó là tại sao...

"Tôi đi tìm Thương Tuyết Vi!" Thấy Tô Di Á không có phản ứng, Kỳ Phong Linh lạnh lùng nói một câu, rồi xoay người rời đi.

Vân Tịch nghe được tên...

Nội phủ nàng bắt đầu đau nhức, chúng giống như bị nghiền ra thành nghìn vạn mảnh nhỏ, nóng rát đau đớn khó nhịn. Yết hầu của nàng như bị ma trảo của Thần chết siết chặt, Vân Tịch đau đến muốn hét to, nhưng mà vừa hé miệng, máu tươi đã trào ra...

"Vân Tịch, Vân Tịch!" Tô Di Á sợ hãi, nàng lập tức bổ nhào đến bên người Vân Tịch, lấy khăn lụa lau đi vết máu không ngừng trào ra. Bạch Thủ Đường gấp đến độ như kiến bò trên chảo, luống cuống tay chân, lấy ra sáu cây ngân châm, phong lại khí huyết của nàng.

"Tuyết Vi... Tuyết Vi... Tuyết Vi!"

Nàng không ngừng thều thào kêu gọi cái tên này, từng tiếng từng tiếng như xé nát lòng Tô Di Á và Sở Thiếu Hành. Lão Đao khách cũng nhịn không được nữa, nước mắt lã chã, ông bưng mặt khóc lên. Ông luôn trốn tránh không muốn thừa nhận, mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con gái, nhưng trong lòng nó bây giờ hoàn toàn chỉ có người khác! Không bao giờ nữa là đứa con gái nhỏ, hay chạy nhảy té nhào trên đất, rồi khóc gọi cha nương. Trong lúc giằng co giữa sự sống và cái chết, chịu đủ loại đau đớn, con gái chỉ thì thào kêu gọi tên của người đó mà thôi!

Sở Thiếu Hành luôn cho rằng con gái chưa thực sự trưởng thành, nên cố chấp không buông tay... Nhưng mà trong lúc vô tình, con bé đã không còn là Vân nhi của một mình ông nữa...

Đang lúc kim châm vào thân thể, Vân Tịch đột ngột mở mắt ra. Nước mắt Tô Di Á giọt to giọt nhỏ, nhỏ đầy trên mặt nàng, lạnh lẽo mặn đắng. Vân Tịch không cách nào nhìn rõ bóng dáng quen thuộc gần trong gang tấc. Đôi đồng tử xanh thẳm của nàng ảm đạm mơ màng, trong đó có ngưng thần cao và cả vết máu loang lổ. Nhưng Vân Tịch lại bỗng nhiên thấy rõ cái đồng tâm kết màu đỏ treo trên mạn giường, màu đỏ đẹp đẽ chói mắt trãi dài, nó đang đong đưa theo gió...

"Tuyết Vi..." Tay nàng vươn hướng hư không, cực lực muốn nắm lấy ảo ảnh mơ hồ trước mắt... Lạnh quá, có bông tuyết rơi trên mặt nàng, trời đất mờ mịt, nàng nhìn thấy một cung điện nguy nga nơi núi cao trồi lên trước mắt. Màu trắng trãi dài vô biên vô tận, hai người đang chạy băng băng trong tuyết cốc, chạy mãi đến khi sức cùng lực kiệt. Ở nơi đó chỉ có gió gào thét rít qua tai nàng, xuyên thấu thân thể nàng, nhưng không hề lạnh lẽo...

"Vân Tịch." Trong ảo cảnh Thương Tuyết Vi xoay người, thở hổn hển hôn lên môi nàng. Vân Tịch nhất thời cảm thấy quá nóng, thái dương đều xuất mồ hôi, từng giọt từng giọt liền kết thành băng, nàng như đang ở giữa băng và lửa quả thật rất giày vò.

Nàng rốt cục thấy rõ nụ cười của Thương Tuyết Vi, như hoa Tường Vi đang ngạo nhiên nở rộ. Bông tuyết vần vũ quanh người nàng, băng nhan tuyệt mỹ như sương, rõ ràng là muốn làm cho lòng nàng không yên, muốn nàng vĩnh viễn khắc nó vào đáy lòng!

"Chúng ta đang ở đâu? Chúng ta... Về núi Côn Luân rồi sao?" Cuối cùng Vân Tịch cũng ý thức được mình đang trong ảo cảnh, nàng đang nằm mộng. Nàng nghẹn ngào rơi lệ, nàng tham lam nghĩ rằng nên nhìn nàng ấy nhiều thêm một lát... Nàng sợ khi tỉnh mộng rồi, sẽ không còn thấy được nụ cười ấy nữa.

"Đúng vậy a!" Thương Tuyết Vi vẫn tươi cười, tựa trán vào nhau, "Chúng ta đã về nhà, chúng ta về rồi..."

Vân Tịch vươn tay ra, đột nhiên chạm phải một vệt hồng nhạt. Không lâu sau, tuyết trắng mịt mùng trước mắt nhuộm thành màu đỏ tươi, vẻ mặt người yêu trong ký ức cũng bị huyết sắc nuốt mất, cuốn đi, không nhìn thấy gì nữa.

"Không... Tuyết Vi! Đừng đi, đừng đi!"

Nàng quơ tay loạn xạ muốn bắt lấy, lại bị một bàn tay khác nắm chặt. Tô Di Á sợ hãi kêu lên phá tan toàn bộ ảo cảnh: "Đại phu, đại phu lão mau tới đây! Tỷ ấy làm sao vậy, mau đến xem tỷ ấy!"

Rất nhanh, Vân Tịch cảm giác được có người chạm vào mắt mình, hai mắt quấn dày băng gạc, quấn đến nàng thở không nổi. Trước mắt nàng lại mở ra một cái hắc động sâu thẳm, giống như từ trong hư không xuất hiện một cái miệng, nó đỏ lòm như máu từng chút cắn nuốt, mang đi tất cả...

Tuyết Vi... Nàng đang ở đâu?

Tay Vân Tịch đang hơ hơ, đột nhiên như không còn sức lực, "Bộp" một tiếng rơi xuống bên mép giường.

Thế giới, vĩnh viễn rơi vào đen tối...

Sấm chớp ì đùng không dứt, nó như cái bánh răn khổng lồ xoay tròn nghiền nát thiên không, ban đêm thành Ích Châu đột ngột mưa to như trút nước.

Bên ngoài Đồng Nhân Đường ngừng hai chiếc xe ngựa, hết sức xa hoa rộng rãi, không ngừng có kẻ hầu người hạ ở trong xe ra vào, xếp vào bên trong đủ loại đồ dùng cho cuộc hành trình dài sắp tới. Túi thuốc, lương khô, chăn bông và đồ dùng tắm giặt, xiêm y chất đầy các rương, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, Bạch Thủ Đường mới từ trong xe ngựa thò đầu ra, thân người cong lại xuyên qua màn mưa dầy đặc, đối diện với hồng y nữ tử không mấy hòa nhã nói:

"Quận chúa, có thể khởi hành rồi."

Tô Di Á ôm chặt trường kiếm, trên mặt nước mắt chưa khô, không mang theo một chút biểu cảm. Chỉ là đờ đẫn gật gật đầu.

Rất nhanh, một người hầu cường tráng cõng Vân Tịch hôn mê đi ra, Bạch phu nhân đi bên cạnh che dù, Sở Thiếu Hành theo ở phía sau, cùng mọi người đem Vân Tịch lên xe ngựa, ông không nói lời nào cũng bước lên xe.

Bốn con tuấn mã, hai gã đánh xe, đều đang chờ xuất phát, Tô Di Á nhảy lên đầu chiếc xe ngựa, vén màn đi vào, thản nhiên phân phó một câu: "Nam Cương, Loan Nguyệt cung."

Gã đánh xe đang cầm roi ngựa nghe mà giật mình, nhưng vẫn đánh xe một đường đi về hướng Nam, đội mưa rời đi...

...........

Gió đêm thổi bay sa y băng lăng trắng như tuyết, cũng thổi bay một ít nước còn vươn lại trên người nàng...

Thương Tuyết Vi một mình ngồi trên tảng đá bên cạnh thành hào, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn mười hai Băng Dực đang sửa sang lại y phục và diện mạo cho Liễu Vô Ảnh, chất thêm một ít đồ lên cái bè trúc nhỏ rồi đẩy vào lòng sông. Nhiều chiếc đèn hoa sen thuần trắng cũng được thả trôi theo dòng nước. Tổng cộng có hai mươi bốn trản, đại biểu cho hai mươi bốn năm sinh mệnh ngắn ngủi của hắn...

Đèn dưới sông lập lòe sáng tối, ánh lên đường nét tuấn tú có phần nhợt nhạt của Liễu Vô Ảnh. Trước ngực hắn được đặt hai mươi bốn đóa hoa Tường Vi màu trắng, đại biểu cho sự thương tiếc sâu sắc của Thương Tuyết Vi dành cho hắn. Hắn yên lặng ngủ say giữa một vòng hoa đủ màu, thần sắc yên tĩnh an bình.

Thương Tuyết Vi không dám nhìn hắn thêm, Huyền Tinh kiếm trong lòng nàng cũng phập phòng cảm xúc theo nàng, ngâm vang cộng hưởng.

Mười hai vị hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử đều khóc nức nở, nhưng trong miệng không hề gián đoạn lời khấn, cầu nguyện siêu độ cho hắn.

Ánh nến lay động theo đèn trôi xa che mờ bè trúc, càng trôi càng xa, ánh sáng hắt xuống lòng sông như ngọc lưu ly lấp lánh, tựa như tiên lộ đi thông đến bờ bên kia, tầng khói nhẹ bay bay mờ ảoThương Tuyết Vi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nước sông cuốn đi những hình ảnh cuối cùng, thần sắc ảm đạm, nàng nhẹ nhàng khép chặt hai mắt.

Nước mắt liên tục chảy dài, cái gì cũng thành hư không...

Sau khi chính tay giết chết Kỳ Phong Ngâm, nàng dẫn theo mười hai Băng Dực, ở lại một đêm trong phủ trạch của Tri Phủ thành Ích Châu. Tri Phủ ra lệnh cho toàn thành tìm kiếm tung tích Tô Di Á.

Vô Ảnh từng nói qua, quê của hắn ở thành cổ Giang Nam, nếu có một ngày hắn chết đi, hi vọng được lấy phương thức thủy tán để có thể mãi mãi xuôi dòng phiêu bạt, hồn về quê cũ.

Nghi thức đưa tang đơn giản đã xong, cho đến giờ phút này, Thương Tuyết Vi mới chính thức cảm nhận được sự cô độc. Trước kia nàng luôn dùng tay trái nắm tay Vân Tịch, bởi vì bên này gần sát với trái tim nàng. Mà vị trí bên tay phải, vĩnh viễn là của Liễu Vô Ảnh, người luôn yên lặng thủ hộ sau lưng nàng... Còn bây giờ, hai bên trái phải đều trống không. Nàng nhớ tới Vân Tịch khi bị thương, kẻ tay luôn tràn ra máu tươi, bị ba người suy yếu kia nâng đi chạy trốn... Nàng biết, nàng và Vân Tịch lại lạc nhau nữa rồi.

Nhớ nhung cuồn cuộn ập tới, tim Thương Tuyết Vi như bị đao cắt, cả người không ngăn được mà bắt đầu đau nhức. Nữ Giáo vương người từng ở Tây Vực hô mưa gọi gió, oai phong một cỏi giờ đây sụp đổ mất rồi, nàng ngồi ở bờ sông xa lạ, hai tay bưng mặt, khóc không thành tiếng...

Xa xa nhìn lại, thấy bóng lưng bạch y nữ tử yếu ớt như ảo ảnh hư vô mờ mịt, tiếng khóc của nàng như khúc nhạc buồn trong đêm đen tĩnh mịch.

Một bóng người nhẹ nhàng đi đến đứng sau lưng Thương Tuyết Vi, mười hai Băng Dực nhìn thấy nàng, nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

"Vân Tịch?!" Thấy có bóng người lay động trên mặt đất, Thương Tuyết Vi mừng rỡ một hồi, nàng xoay người lại, liền thất vọng, nhưng lại như thấy được hy vọng.

Kỳ Phong Linh bận một thân ngoại bào màu thủy lam, tóc dài rối tung, đổi về nữ trang xem ra càng thêm thanh tú văn nhã, thần sắc cũng mệt mỏi bi thương. "Tôi tìm cô một ngày..." Nàng thở dài mở miệng.

"Vân Tịch đâu? Vân Tịch đang ở đâu? Nàng có khỏe không? Nàng không sao phải không!" Thương Tuyết Vi gấp đến độ loạn cả lên, nước mắt kiềm không được mà rơi lã chã.

Kỳ Phong Linh lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, ngắn ngủn mới có hai ngày không gặp, mà nữ ma đầu đã tiều tụy đến nhường này sao. Toàn bộ cao ngạo, tự phụ, lạnh lùng, cuồng vọng đều không còn sót lại chút gì, nàng giống như một con nhím bị nhổ sạch gai, vết thương chồng chất, lúc này ngay cả một đứa nhỏ tay trói gà không chặt, cũng có thể giết chết nàng!

"Cô ấy..." Kỳ Phong Linh ậm ừ không nói ra khỏi miệng, "Rất không ổn. Trúng độc của Xà vương cổ, có thể... sẽ mù." Thương Tuyết Vi sửng sờ im bặt, ánh mắt đau đớn, hai tay siết lại, rồi đột ngột hỏi lại: "Hộp đá giờ đang ở đâu, có phải các người cầm đi không?"

"Không có a!" Kỳ Phong Linh khẳng định, "Cô nhắc tới tôi mới nhớ nó a, lúc ấy chỉ lo cho hai mắt của Vân Tịch, nên hoàn toàn không để ý đến hộp đá kia! Nhưng mà sao? Chẳng lẽ hộp đá..."

"Không thấy." Giọng Thương Tuyết Vi lạnh như hàn băng, tự giễu cười lạnh, "Ai cũng không để ý nó, đến khi ta giải quyết xong Kỳ Phong Ngâm, thì mới phát hiện không thấy nó đâu."

Kỳ Phong Ngâm chết rồi, Nam Võ Đường cũng lụn bại, vậy đến cùng là ai đang âm thầm rình mò tà vật trong hộp đá đây, lại có thể trắng trợn cướp đi như chốn không người! Vừa nghĩ đến đây, Phong Linh liền cảm thấy lòng chợt lạnh, cảm giác như có vô số con mắt đang ở sau lưng soi mói chìn chằm chằm các nàng. "Mau đi cùng tôi!" Kỳ Phong Linh vội vàng nói, "Vân Tịch đang ở Đồng Nhân Đường, được Sở bá bá và Tô Di Á bảo vệ. Cô cũng đừng quá lo lắng, Tô Di Á có thể xin người khác giúp đỡ chữa cho cô ấy!"

Thương Tuyết Vi mới vừa đem Huyền Tinh và Xích Nguyệt nắm cùng một tay, nhất thời sửng sốt ngừng tay, kinh ngạc hỏi: "Người nào có thể?"

"Loan Nguyệt cung ở Nam Cương, Cơ Nguyệt và Nhược Ly" Kỳ Phong Linh nhỏ giọng nói, gọi thẳng tục danh của hai người.

Thương Tuyết Vi chậm rãi hít một hơi, "Ngươi là nói... Thái thượng hoàng?" Kỳ Phong Linh gật gật đầu, nàng vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của hộp đá, sắc mặt có hơi ngưng trọng bất an. Đáy mắt Thương Tuyết Vi cũng biến hóa đủ loại, ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên xoay người về phía mười hai Băng Dực, trầm giọng phân phó một câu: "Khương Dạ, các ngươi có thể trở về rồi, quay về núi Côn Luân đi."

Nam tử tên là Khương Dạ trở thành thống soái của mười hai Băng Dực sau khi Liễu Vô Ảnh qua đời, hắn nhanh chóng bước ra khỏi hàng, cùng mười một vị mặc ngân giáp võ sĩ đồng loạt quỳ xuống trước mặt Thương Tuyết Vi, cùng hô to: "Thỉnh giáo vương Bệ Hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban, thuộc hạ thề chết đi theo, quyết không trở về một mình!"

Thương Tuyết Vi nhìn nhóm ái tướng trung thành của mình, hai mắt lại rơi lệ, nàng hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì, tự mình đi hết con đường này... "Các ngươi nghe kỹ, lần này ta phải cùng đi với Sở Vân Tịch đến Nam Cương trị thương, ta chỉ dùng danh nghĩa cá nhân, không phải lấy thân phận Giáo vương Côn Luân giáo xuất hiện trước mặt họ. Cho nên... Ta thực sự không tiện tiếp tục mang các ngươi theo hộ tống."

"Nhưng mà Giáo vương Bệ Hạ..." Khương Dạ giương mắt nhìn nữ Giáo vương, trên mặt nam tử trẻ tuổi tuấn lãng lộ ra lo lắng sâu sắc. Thương Tuyết Vi tỏ vẻ bình tĩnh khoát tay, hai tay nắm chặt Huyền Tinh và Xích Nguyệt, hướng tọa kỵ của mình thong thả bước tới: "Các ngươi trở về cũng là một cách để phân ưu cho ta, ta sợ trong giáo xảy ra sự cố, bên này... Ta không cần người bảo vệ."

Mười hai Băng Dực quỳ thật lâu không đứng dậy, Thương Tuyết Vi lên ngựa chuẩn bị rời đi, kỳ thực nàng sao lại không muốn có cái gọi là tiền hô hậu ủng như lúc rời núi, nhưng từ lúc nàng cho lui binh chỉ chừa lại thập tam Băng Dực đi theo..., mà chuyện cho tới bây giờ, nàng rất sợ vì thân phận nhạy cảm của mình sẽ ảnh hưởng đến sự trợ giúp của Thái Thượng Hoàng đối với Vân Tịch, cho nên chỉ có thể lựa chọn bỏ lại tất cả, một mình bước tiếp.

"Vân Tịch... Nàng không thể có chuyện, nhất định không thể có chuyện! Chờ ta..." Đợi Kỳ Phong Linh dắt ngựa đến, Thương Tuyết Vi vung roi thúc ngựa, chốc lát sau bóng dáng đã không còn...