Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 16-2: NHẤT KIẾM KHUYNH TÂM (Hạ)




Bên ngoài Thánh Nữ cung, xuất hiện một màn sương đỏ mờ ảo như máu dần dần dâng lên...
Bên trong kiếm trận, đối kháng kịch liệt, mười bốn nữ nhân đang triền đấu kiếm ảnh lóe lên đan xen ngang dọc, thập tam Thánh nữ vây công nữ Giáo vương, bông tuyết cùng bạch y của các nàng tung bay hòa lẫn vào nhau cũng dần dần trở nên mơ hồ khuất khỏi tầm mắt. Vân Tịch mở to hai mắt, nhìn thấy một màn sương màu đỏ mờ nhạt như làn khói mỏng từ trong khoảng không xuất hiện giống như dây lụa đỏ dần dần vây quanh người của thập tam Thánh nữ. Lúc này nhóm Thánh nữ xuất chiêu càng ngày càng chậm, như bị thứ gì đó rất đáng sợ che đi hai mắt, trận pháp đại loạn...
"Trời ơi! Đó là Chung Cực huyễn thuật... Đừng có nhìn... Đừng có nhìn!" Thị nữ Tiểu Lam thét chói tai lấy hai tay bịt chặt hai mắt, cô co rúm lại núp trong một góc, sợ hãi khóc lên. Nhưng mà Vân Tịch vẫn không chuyển tầm mắt, nàng vẫn chăm chú nhìn nhất cử nhất động của người nọ bên trong kiếm trận, chỉ thấy Thương Tuyết Vi vung Xích Nguyệt kiếm lên cao, một bộ lãnh định nhìn thanh bảo kiếm bay lên trời rồi từ từ rơi xuống, trên mặt nàng chợt lóe lên sự kiêu ngạo rồi lại trầm tĩnh nở nụ cười, cả người như phát ra hào quang rực rỡ, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng...
Nàng chợt nhảy lên, lăng không bắt lấy Xích Nguyệt kiếm, cầm kiếm hướng thẳng xuống mặt đất đâm mạnh một nhát, bên trong kiếm trận liền lóe lên vầng sáng trắng chói mắt. Màn sương đỏ mờ ảo kia chỉ trong nháy mắt bành trướng ra, sau đó phát ra một tiếng nổ kinh hồn, như kình lôi đánh xuống mặt đất.
"Aaa!" Nhóm thánh nữ sợ hãi thét lên, một kình lực vô hình kích tới, tất cả đều bị hất văng ra xa ngã trên mặt đất bảo kiếm cũng tuột khỏi tay văng ra tứ tung. "Tỷ tỷ!" Thương Lưu Yên cũng kinh hãi trừng to hai mắt gần như á khẩu, sau khi xung lực tan đi nàng lo lắng lớn tiếng kêu to, Liễu Vô Ảnh vội vàng cản lại, trầm giọng nói: "Giáo vương Bệ Hạ đã thắng!"
"Chưa... Giáo vương vẫn chưa thắng!" Một giọng nói kiên nghị chợt vang lên, ánh mắt Thương Tuyết Vi bổng trở nên lạnh lùng, nàng trăm triệu lần cũng không ngờ, bản thân đã dùng tới chiêu lợi hại nhất để xuất kích vậy mà Tô Di Á vẫn có thể đứng lên trong khi mấy tỷ muội khác của cô ta lại đang nằm đó. Tô Di Á ôm ngực lảo đảo đứng dậy, tuy run sợ nhưng vẫn giơ trường kiếm lên nhắm thẳng vào Thương Tuyết Vi, Thánh nữ tuy máu me đầy mặt, nhưng hận ý trong ánh mắt vẫn cuồn cuộn điên cuồng không thể che giấu.
Ánh mắt của cô ta đúng là cương nghị trong suốt, quả thực Thương Tuyết Vi hơi kinh ngạc, Tô Di Á vậy mà không trúng huyễn thuật của nàng, ý chí người này quả là mạnh mẽ!
"Cô gái nhỏ này ngươi không muốn sống nữa sao?" Thương Tuyết Vi nhìn Tô Di Á từng bước một hướng nàng đi tới, bất động thanh sắc hỏi.
"Phải... Cho dù ta có chết, cũng không cho cô đến gần tỷ ấy thêm một bước!" Tô Di Á hét lên, quyết tuyệt huy kiếm bức tới Thương Tuyết Vi, "Đừng!" ở sâu bên trong cửa cung truyền đến một tiếng hô gần như tuyệt vọng, ngay thời điểm Thương Tuyết Vi đánh trả - Tô Di Á ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nàng rốt cuộc thấy được thân ảnh đang vội chạy tới nhanh như tia chớp kia... Thương Tuyết Vi hốt hoảng, làm đường kiếm chệch đi một chút, Tô Di Á mượn cơ hội này phản công một kiếm bức hầu, Thương Tuyết Vi không nhường lần nữa, liền xoay người chưởng vào ngực Tô Di Á...
"Tô Di Á!" Vân Tịch thét lên gọi tên nàng, bay đến đỡ lấy thân mình Tô Di Á đang ngã xuống, hai người cùng nhau lăn trên mặt đất. "Di Á, Di Á!" Vân Tịch gấp đến độ vỗ vỗ mạnh lên mặt của nàng, Tô Di Á chậm rãi mở hai mắt ra, suy yếu gọi: "Vân Tịch..." Máu tươi liền trào ra từ khóe miệng, một ít rơi trên vạt áo trắng như tuyết của nàng.
"Nữ ma đầu chết tiệt kia!" Vân Tịch mắng, liền nhặt lên trường kiếm của Tô Di Á, chỉ thẳng vào gương mặt trắng như tuyết của nữ Giáo vương, giọng hơi run rẩy, "Cô rõ ràng là muốn nhằm vào ta, vì sao phải thương tổn các nàng?!"
"Ngươi vẫn rất để ý đến cô ta a..." Hỏi một đằng, Thương Tuyết Vi lại trả lời một nẻo, thì thào tự nói, sát ý lãnh liệt trong đồng tử mới vừa rồi chợt ảm đạm xuống, thay vào đó là đủ loại tình tố cực kỳ phức tạp, "Chẳng lẽ ngươi không thấy, ta bất quá chỉ là muốn luyện tập mà thôi, ai ngờ bọn họ người nào cũng xuất thủ tàn nhẫn, ta đành phải..."
"Câm miệng!" Vân Tịch lạnh lùng nói, vành mắt của nàng ngấn lên màn sương ướt át, nhưng vẫn thản nhiên tiếp tục huy kiếm chỉ vào Thương Tuyết Vi, "Đến đánh với ta!"
"Ngươi?" Thương Tuyết Vi giật mình, nhịn không được bật cười, "Với thể cốt này của ngươi, chỉ sợ chịu không nổi ba chiêu."
"Cô... Các cô đều cho là ta không biết võ công sao!" Hai má Vân Tịch phiếm hồng, vung lên trường kiếm nhìn bốn phía, Tô Di Á được các nâng dậy, thở gấp nói: "Vân Tịch... Tỷ điên rồi sao?"
"Thương Tuyết Vi, tới đi!" Vân Tịch hướng về phía nữ Giáo vương hô, nàng cao giọng cho mình thêm can đảm. Chỉ có chính nàng mới biết giờ phút này tim nàng có bao nhiêu cuồng loạn và bất an. Thương Tuyết Vi hứng thú đánh giá bộ dáng Vân Tịch đang phùng mang định giả làm anh hùng, ý cười như xuân phong hóa vũ: "Ngươi thật đáng yêu!"
Nhưng chỉ trong nháy mắt nàng liền thu lại nụ cười, một đạo kiếm khí như kình phong đột ngột bức đến, tuyết bay đầy trời cuồn cuộn nổi lên. Mới vừa rồi từ trong hỗn chiến Vân Tịch thấy được quỹ tích trong chiêu thức của Thương Tuyết Vi nên nắm được phần nào, nàng liền huy kiếm phá khai đạo kiếm quang lạnh lẽo đó, miễn cưỡng ngăn lại kích thứ nhất của Thương Tuyết Vi...
Thương Tuyết Vi kinh ngạc không thôi, khen ngợi nói: "Thâm tàng bất lộ sao?"
Nữ Giáo vương lại vung kiếm xông tới, rất nhanh Vân Tịch bị bao vây trong kiếm ảnh của nàng. Đây là một màn đọ sức rất kì quái, Vân Tịch cảm nhận được kiếm khí như cơn gió mát phất vào mặt, hoàn toàn không có chút sát khí. Bộ bộ kinh tâm dẫn dắt bản năng khiêu chiến cực hạn của chính mình...
Hai người cùng nhau hủy đi mấy chục chiêu, Vân Tịch dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm. Nàng hối hận giao đấu cùng Thương Tuyết Vi, cũng không phải bởi vì không đủ sức nghênh địch, mà là nàng dần dần không dám đối diện với người nọ. Ở khoảnh khắc Thương Tuyết Vi huy kiếm liền biến thành một đạo mị ảnh xa xa không thể chạm, nó tuyệt không đơn giản chỉ là quang hoa rực rỡ chói mắt. Nàng ấy có thể nhân kiếm hợp nhất, tài năng lộ rõ, cũng có thể hóa thân thành minh nguyệt, ấm áp soi sáng lòng người...
Nàng ấy có thể ở bất kỳ một khoảnh khắc lơ đãng nào, đều dễ dàng bắt được linh hồn Vân Tịch.
Vân Tịch bị đẩy lùi ba thước, nàng lấy kiếm chống đỡ thân mình thở hổn hển, mồ hôi lạnh ướt sũng y sam. Thương Tuyết Vi chậm rãi đến gần, từ trên đỉnh đầu vọng xuống lời nói 'khích lệ': Con gái của Sở Thiếu Hành... Cũng chỉ biết khoa tay múa chân mấy cái này thôi sao?"
Vân Tịch tức giận ngẩng đầu lên, biện bạch nói: "Cha ta chỉ dạy qua kĩ thuật phòng thân thôi, ông nói tập võ quá nhiều, tất chiêu tai họa!"
"Sao? Đáng tiếc ngươi rất có thiên phú." Thương Tuyết Vi đi lên phía trước, lấy một tay nâng Vân Tịch đang mệt mỏi thở dốc đứng dậy. Vân Tịch cũng không tránh, nhưng ánh mắt lại tránh né không muốn nhìn nàng. Đầu ngón tay Thương Tuyết Vi xoa nhẹ hai má Vân Tịch, thay nàng vuốt lại mấy sợi tóc bay loạn, cử chỉ thân mật này đúng là coi mấy người ở đây như không tồn tại, chẳng kiêng nể gì...
Ánh mắt Tô Di Á lạnh lùng ghim trên thân hai người họ, Vân Tịch liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, không dám quay đầu lại.
Môi Thương Tuyết Vi tiến đến bên tai Vân Tịch, ôn nhu nói: "Theo ta đi."
"Hả? Đi đâu?" Vân Tịch kinh hãi, đôi tròng mắt xanh thẳm trợn tròn trừng lớn, óng ánh giống như viên bảo thạch màu lam.
Gương mặt Thương Tuyết Vi lạnh lùng bình tĩnh sửa sang lại vạt áo, phủi nhẹ ống tay áo, đối chúng nhân nói: "Ta quyết định thu Sở Vân Tịch làm đồ đệ, truyền cho Thiên Vấn kiếm pháp của Thương gia ta, nếu nàng học thành tài, ta liền thả thập tam Thánh nữ xuống núi. Nàng không còn thích hợp ở tại Thánh Nữ cung nữa, cho nên... Ta muốn đem người đi!"
"Cô vì sao phải thu ta làm đồ đệ?!" Vân Tịch lớn tiếng hỏi lại, chỉ cảm thấy đi hay không đi đều là vạn phần rối rắm, vì sao Thương Tuyết Vi luôn có thể xuất kỳ bất ý đánh trúng nhược điểm của nàng...
"Ta làm việc, cần lý do sao?" Ánh mắt Thương Tuyết Vi cực nóng mang theo bức thiết, "Ta đã nhượng bộ ngươi rất nhiều rồi, Sở Vân Tịch, ta chỉ hỏi ngươi hôm nay có theo ta đi hay không?"
"Nguyện ý" Hai chữ này gần như muốn buột miệng nói ra, nhưng lại chợt ngạnh trong yết hầu, Vân Tịch ngơ ngẩn nhìn vào dung nhan trong trẻo lạnh lùng mà xinh đẹp đó, Thương Tuyết Vi luôn tính toán mọi cách để lợi dụng lòng người, nàng luôn lãnh khốc tàn nhẫn, vĩnh viễn là một màn sương mù bí ẩn không bao giờ nhìn thấu... Nhưng mà tại sao mình luôn bất lực khi ở trước mặt nàng như thế, mình muốn tránh đi hết thảy, nhưng đến cuối cùng mình vẫn cam tâm tình nguyện tiến vào gông xiềng nàng ban cho. Vân Tịch nhớ tới thiên ti vạn lũ dây dưa giữa mình và nàng ấy, tựa hồ thật sự, rốt cuộc không thể phân rõ rồi...
"Ha ha... Tỷ ấy sẽ không đi cùng cô đâu!" Sau lưng bổng phát ra một tiếng cười lạnh, quay đầu lại thì thấy Tô Di Á đang tránh đi dìu đỡ của Tô Lãnh và Tử Kiếm, mang theo bảo kiếm chậm rãi tới gần. Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, cả người loang lổ vết máu lung lay sắp đổ: "Vân Tịch... Tỷ nói cho cô ta biết, tỷ sẽ không theo cô ta đi, tỷ là... của muội!"
"Muội làm cái gì vậy a!" Vân Tịch tiến lên đỡ nàng, nắm chặt bảo kiếm trong tay nàng ghì xuống, "Thương thế của muội không nhẹ, mau trở về nghỉ ngơi..."
"Tỷ vì sao không nói!" Tô Di Á tức giận quát lên, dường như muốn đem ủy khuất mấy ngày nay cùng nhau phát tiết ra. Nước mắt của nàng rơi xuống, thân mình đơn bạc ở trong gió run rẩy không ngừng: "Tỷ vì sao không nói người tỷ thích chính là muội! Vì sao! Vân Tịch... Muội biết hết... Tỷ muốn phụ muội, tỷ phụ muội!"
"Di Á... Di Á..." Mấy tỷ muội đồng loạt tiến lên kéo lại Tô Di Á tâm tình đang sụp đổ, nhóm Thánh nữ dùng ánh mắt như đao nhọn chỉa về phía Vân Tịch, giống như nàng thật sự là một tội nhân, là một kẻ phản bội đáng xấu hổ!
Thương Lưu Yên đứng ở một bên che miệng cười duyên: "Hôm nay là cái ngày tốt gì a, lại có kịch hay như vậy để xem!"
Vân Tịch đứng trơ ra như bức tượng, nàng cảm nhận được ánh mắt của Thương Tuyết Vi và Tô Di Á đều đặt trên người nàng, nóng rực giống như sợi dây thừng đang không ngừng trói chặt toàn thân nàng, cả hai người đều lôi kéo, ai cũng không chịu buông tay trước, từ từ xiết chặt đến khi đứt thành hai đoạn mới thôi...
"Di Á tỷ hãy nghe tỷ nói..." Ngữ khí của nàng vô lực mang theo mệt mỏi mà khuyên giải, "Cô ta chỉ thu tỷ làm đồ đệ mà thôi."
"A, ha ha a..." Tô Di Á cười lạnh, không chút khách khí mà muốn vạch trần toàn bộ lời nói dối này, "Mỗi lần đều thích viện lý do tốt đẹp để cướp tỷ đi, tỷ là tình nguyện bị lừa hay là thích thú hưởng thụ? Hay là ta nghĩ nhiều, hoặc là các ngươi sớm đã làm ra chuyện mờ ám, tự trong lòng các ngươi rõ nhất!"
"Di Á!" Vân Tịch quả thực không thể tin, cô gái từng có lúm đồng tiền ấm áp, hiền lành thuần khiết ấy thế nhưng giờ phút này lại nói ra những lời lẽ chua ngoa như vậy, Tô Di Á ở trước mắt nàng càng ngày càng trở nên xa lạ, cô đã nói ra thứ mà Vân Tịch không muốn đối mặt nhất, làm cho nó hoàn toàn phơi bày ra ánh sáng khiến cho nàng áy náy thống khổ...
"Vân Tịch, theo ta đi!" Thương Tuyết Vi một tay túm lấy tay Vân Tịch, nữ Giáo vương căn bản khinh thường tranh luận cùng Tô Di Á, nàng nhìn Vân Tịch, cho dù biết trong lòng nàng có ngàn vạn mâu thuẫn và thống khổ, Thương Tuyết Vi cũng rất khó thuyết phục chính mình bỏ qua cơ hội lần này, nàng chưa bao giờ cảm thấy bức thiết, muốn triệt để giữ lấy một người như vậy!
"Sở Vân Tịch, hôm nay nếu tỷ cùng đi với ả, thì vĩnh viễn đừng quay về nữa!" Tô Di Á gào lên, dường như nàng đã mất đi toàn bộ lý trí, nàng huy kiếm chỉ vào Vân Tịch và Thương Tuyết Vi, từng bước ép sát nói ra lời đoạn tuyệt.
Thương Tuyết Vi đại nộ, chợt một đạo bạch quang lóe ra, Xích Nguyệt kiếm đã gác ở trên cổ Tô Di Á... Ba người giằng co, mấy người đang bàng quan nhìn chợt ngưng thở...
Vân Tịch chậm rãi đưa tay phủ lên mu bàn tay của Thương Tuyết Vi, không tiếng động nhưng lại có sức mạnh thuyết phục Thương Tuyết Vi từ từ hạ bảo kiếm. Giống như vừa trãi qua một hồi tranh đấu dài dằng dặc, giọng Vân Tịch khô khốc yếu ớt: "Tô Di Á, vì sao muội phải bức ta..."
"Vân Tịch!" Kiếm Tô Di Á rơi xuống đất leng keng một tiếng, nước mắt rơi như mưa gọi tên nàng. Vân Tịch nghẹn ngào, thở dài: "Vì sao không bao giờ cho ta có cơ hội lựa chọn? Muội có từng hỏi qua cảm thụ trong lòng ta! Di Á, ta không hy vọng muội có dáng vẻ này, cho nên... hãy trở lại, là người ta từng biết trước đây"
"Vân Tịch... Tỷ thật sự muốn đi cùng cô ta sao!"
Vân Tịch xoay người, không dám nhìn Tô Di Á thêm nữa, không dám nhìn vẻ mặt mang đầy nước mắt của cô. Nàng nhìn bầu trời mênh mông, thở dài thật sâu, sau đó nhẹ nhàng nắm tay Thương Tuyết Vi, nhỏ giọng nói: "Giáo vương Bệ Hạ... Xin ngài giúp các nàng chữa trị thương thế."
"Được!" Thương Tuyết Vi trịnh trọng nhận lời.
"Vậy... Chúng ta đi thôi!"
Sợi tóc màu nâu đậm bị gió thổi bay bay, dường như trên đỉnh Tuyết Sơn tuyết lại bắt đầu rơi, từng điểm từng điểm phủ mờ bóng lưng của hai người rời đi, rốt cuộc mờ nhạt không còn thấy rõ...
- --------------