Thư phòng yên tĩnh có thể nghe được cả tiếng kim rớt trên nền đất, Lâu Triệt ngồi bên bàn thật lâu, lát sau mới phát ra tiếng thở dài trầm trầm: “Nói vậy, trước sau không có mảy may động tĩnh gì sao?"”
“Thưa vâng, Lâm Tướng quân đóng quân biên ải, suốt một tháng qua ngoại trừ mấy lần đầu điều động vài nhóm binh phòng nho nhỏ, ngoài ra tất cả đều bình thường.” Lâu Thịnh đứng thẳng người, cẩn trọng trả lời, vết sẹo đáng sợ trùm một bên mặt khuất trong bóng đêm.
“Đóng ở biên giới? Lẽ nào sắp có chiến sự?” Lâu Triệt nghi hoặc, “Hai tháng trước Nỗ Vương băng hà, Nỗ tộc giờ đây đang bận tranh đoạt nội bộ, Lâm Thuỵ Ân hoàn toàn không cần tự mình trấn thủ biên ải...”
“Thưa đúng vậy, căn cứ theo những gì điều tra được. Nỗ tộc quả thực không có dấu hiệu khai chiến.”
Cửa sổ hé mở, hương hoa ngan ngát đưa vào, như vị quả ngọt, Lâu Triệt nheo mắt, dáng vẻ trầm tư, mỉm cười: “Hai tháng nay, ngươi lăn lộn ở biên ải, cứ theo những gì ngươi thấy, Lâm Thuỵ Ân là người thế nào?”
Kinh ngạc trước vấn đề này, Lâu Thịnh ngửa mặt lên, không lập tức trả lời như hai câu hỏi trước, giờ đây có chút chần chừ, do dự mãi cuối cùng mới lên tiếng: “Là một trang hảo hán”. Cùng làm cùng nghỉ với binh sĩ, không kiêu ngạo không nóng nảy, cử chỉ chừng mực, chỉ huy tài ba, đích xác là phong phạm danh tướng.
Biết môt câu “hảo hán” của y bao hàm nhiều ý tứ khác, Lâu Triệt mỉm cười, ánh mắt như đêm đen liếc qua y: “Lâm gia bao thế hệ đều trung thực thẳng thắn, được Hoàng thượng vô cùng tín nhiệm, hiện tại, không có dấu hiệu sắp nổ ra chiến sự, lại để hắn ra canh giữ biên ải, chuyện này tất có ý tứ...”
Hay cho Trịnh Lưu, lúc này lấy công tâm làm đầu sao?
Hay là dĩ bất biến ứng vạn biến?
Tới tận lúc này, chàng vẫn trước sau phòng bị nhất cử nhất động của Lâm Thuỵ Ân. Người Trịnh Lưu có thể dựa dẫm, ngoại trừ một số cận thần trong kinh thành, chính là trụ cột trong quân này, lần này, không hề triệu Lâm Thuỵ Ân về kinh ,bởi vì còn toan tính khác, hay là muốn đánh lừa tai mắt người đời?
“Tướng gia”. Lâu Thịnh trầm giọng gọi một tiếng, thấy Lâu Triệt thờ ơ mở mắt, “Vừa rồi, ta thấy Thư Dự Thiên quanh quẩn bên ngoài tướng phủ.”
“Thư Dự Thiên?” Khẽ nhắc một tiếng, lúc ấy mới nhớ ra kẻ đó chính là đương gia của họ Thư ở phương Nam, Lâu Triệt nhướng mày, rất lâu sau mới nói: “Tiếp tục phái người giám sát nhất cử nhất động của Lâm Thuỵ Ân, ngoài ra, điều tra một chút về gia tộc họ Thư ở phía Nam.”
Lâu Thịnh đáp một tiếng “vâng” đơn giản, tư thế cung kính cúi đầu không hề thay đổi.
Bên trong vẫn an tĩnh như lúc đầu, hơi đượm nỗi buồn bực, hương hoa ngập tràn bốn phía, ẩn ước hương vị ngọt ngào thanh thuần.
Lâu Triệt uể oải dựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ, như thể đang lim dim ngủ, Lâu Thịnh không hề cử động, im lặng chờ một bên.
“Lâu Thịnh.”
“Có.”
“Sai quản gia chọn vài mỹ nữ, lựa thêm mấy món đồ quý, tặng cho Thư Dự Thiên”. Mở mắt ra, Lâu Triệt tựa tay vào má, ngời lên một dáng vẻ cao quý hơn người.
Lâu Thịnh sửng sốt không dám tiếp lời, mặc dù tặng bạc vàng mỹ nữ luôn là phương pháp lung lạc tốt nhất, nhưng Tướng gia rất ít khi dùng tới, lần này vì sao lại phân phó như vậy? Vừa rồi còn ra lệnh điều tra thân thế tình hình họ Thư... Đối với họ Thư, là tin hay không tin đây?
“Tướng gia, nếu như hắn không nhận?”
“Không nhận, chứng tỏ hắn còn có toan tính khác.” Nếu không nhận, liền chứng minh, thứ họ Thư muốn, còn vượt xa cả tiền tài địa vị thông thường.
“Họ Thư vốn giàu có sung túc, không nhận, có lẽ là vì không cần...” Biết Tướng gia trước mắt đang cần dùng người, Lâu Thịnh lên tiếng, phân bua cho họ Thư.
Lâu Triệt nghe vậy cười nhẹ, nhưng ý cười không nhuốm đáy mắt: “Kẻ tham tiền không chê tiền nhiều, kẻ háo sắc không chê người đẹp lắm... Nếu hắn thật sự không nhận, vậy chứng minh rõ ràng dã tâm của hắn không chỉ đơn giản thế. Loại người như vậy, để lâu tất loạn về sau.”
Nặng nề gật đầu, cáo lui, Lâu Thịnh rời khỏi thư phòng.
Chậm rãi đứng lên, Lâu Triệt thong thả tiến về bên cửa sổ, bóng tối, dưới ánh trắng nhợt nhạt, thấy thược dược đung đưa lay động, lả lướt khắp vườn, khiến người mê luyến.
“Mẫu đơn...” Thầm than một tiếng, người ngoài không thể nghe thấy, mắt chàng trầm xuống.
Khắp thiên hạ chỉ có một người dám gửi tặng Hoa trung chi vương hôm nay... Hay cho một chiêu đánh phủ đầu, đã muốn làm dao động niềm tin của chàng, còn muốn mượn hoa cảnh cáo chàng, thược dược có trân quý đến đâu, vẫn xếp dưới mẫu đơn.
Không dùng tới Lâm Thuỵ Ân, lẽ nào Hoàng thượng còn có chốn khác cậy dựa? Là ti đề đốc kinh thành ư? Hay là phe cánh đang dần mạnh lên của Quản Tu Văn?
Trường kì vật lộn sinh tồn trong vòng tranh đấu, Lâu Triệt đã sớm quen với từng vị sắc của âm mưu toan tính, ngay lúc này đây rõ ràng không có điềm gì báo trước, thế nhưng chàng vẫn có thể cảm nhận được mùi vị hung hiểm...
Nhất định phải thật cẩn trọng, mới có thể bảo vệ hết thảy.
Dịch cờ, dịch cả thiên hạ.
* * *
Rảo bước tiến vào nội viện, hương thược dược xộc thẳng tới cánh mũi, thấm vào lòng thấy thật thư thái, Lâu Thịnh chậm bước lại, đột nhiên nghe được một tràng cười véo von truyền từ nội viện ra. Y ngưng thần nhìn vào, trong vườn hoa cạnh nội viện, Lâu tướng gia và phu nhân đang chơi cờ, hai nha hoàn Như Minh, Như Tình đứng hầu ở bên, ngay cả lão quản gia cũng có mặt, chăm chú quan sát.
Im lặng dừng bước, Lâu Thịnh đứng tận phía xa, nắm chặt cuốn sổ ghi chép nho nhỏ trong tay, nhất thời không biết nên tiến hay lui.
Trời chuyển sang hạ, nhuộm cả kinh thành trong sắc xanh biêng biếc, nếu năm ngoái, gió Đông Nam thổi về khiến kinh thành rừng rực sức sống, thì năm nay, giữa sắc biếc rờn ngồn ngộn còn pha trộn không ít màu sắc rực rỡ khác, lòng thấy một thứ tư vị khác hẳn.
Thế cục triều đình đã như tên căng dây, càng kéo càng chặt cứng. Trước mắt cuộc tranh đoạt giữa các phe phái triều đình là điều muốn tránh cũng chẳng thể tránh cho đặng, quan lại trong kinh thành đã phân phe cánh rõ ràng, giống như đem tất cả ra đánh cược, hai bên chọn một, kẻ thắng tiếp tục thăng tiến chốn quan trường, kẻ bại hai bàn tay trắng.
Lâu phủ hiển nhiên là đứng mũi chịu sào, đỉnh sóng đối chọi, thế nhưng những ngày này khi sóng ngầm bắt đầu dậy lên, lâm vào tranh giành cấu xé lẫn nhau mà nội viện này lúc nào cũng thoang thoảng hương đưa, hoa tươi như gấm dệt.
Khoảnh khắc tiếng cười vọng tới, là chút an tĩnh bình lặng giấu che đi tất cả minh tranh ám đấu cung đình, hay là chút phồn hoa hư ảo?
“Lâu Thịnh, làm gì mà đứng ngẩn tận xa thế?” Đang hạ cờ, Lâu Triệt chợt nghiêng đầu thấy người đang đứng trân trong góc sân, gọi với tới.
Lâu Thịnh gật đầu, tiến lại gần, đứng bên trái bàn cờ, cuốn sổ nhỏ trong tay giấu sau lưng, chỉ có ở nơi này mới được thấy Tướng gia vui vẻ cười đùa như vậy, sao dám đưởng dột quấy quả.
Lâu Triệt dụng quân trắng, Quy Vãn nắm quân đen, trên bàn cờ sát phạt không biết nương tay. Kỳ thực kì nghệ của Quy Vãn thua xa Lâu Triệt, nhưng nhờ sự khéo léo vẫn có thể giằng co với Lâu Triệt bao phen, Lâu Triệt cũng hạ thủ lưu tình, hai người đánh cờ làm vui, chẳng vì thắng thua.
Quân trắng thắng thế, quân đen bị dồn, liếc mắt cũng biết thắng thua đến đâu, Như Tình, Như Minh che miệng cười, Quy Vãn nhếch miệng, xoè mười ngón tay, quơ trên bàn cờ, lẩm bẩm: “Lại thua rồi, không chơi nữa!” Hai quân cờ trắng đen lẫn vào nhau, ngổn ngang trên bàn cờ, thế cục hoàn toàn đổi khác.
Vị quản gia già nua không nhịn được bật cười, Lâu Triệt chỉ biết bất đắt dĩ lắc đầu mỉm cười, chỉ có những lúc như vậy mới thấy được dáng vẻ nũng nịu tùy hứng của nàng, chàng sao nỡ nhẫn tâm làm trái, chỉ biết cười trừ, bất luận thắng thua.
Quy Vãn ngẩng đầu thấy Lâu Thịnh đứng một bên, mặc dù miệng cười đấy, nhưng tay giấu đằng sau nắm thật chặt, lòng hiểu rõ y tất có chuyện quan trọng cần bẩm báo, thu lại nụ cười tươi tắn, đứng lên, miệng than thở chơi cờ hao tâm tốn sức rồi dắt theo hai ả nha hoàn rời đi.
Tiếng cười khanh khách du dương cao nhã nhạt dần nhạt dần.
“Tướng gia!”. Lâu Thịnh đưa cuốn sổ ghi chép nhỏ ra trước mặt, chuyển tới bên bàn cờ, “Đây là tất cả thông tin điều tra được về Thư gia ở phương Nam và tình hình kinh thành mấy ngày qua.”
Tay trái nắm một quân cờ đen, tuỳ tiện thảy rớt xuống bàn cờ, tiếng rớt vang vọng trong không gian, Lâu Triệt nhận lấy cuốn sổ nhỏ, lật qua mấy trang, đột nhiên dừng tay, ánh mắt chần chừ mãi trên giấy.
“Đồ đưa đi sao rồi?”
Ánh mắt Lâu Thịnh cũng dừng ngay trên trang sách mà Lâu Triệt đang chăm chú xem kia, chỉ là một lời giới thiệu đơn giản, báo cáo sơ bộ về phân cấp trong gia tộc họ Thư, cảm thấy hơi kì lạ, miệng đáp: “Đã đem đồ dâng tặng, Thư Dự Thiên nhận hết, còn vui mừng ra mặt.”
Tỉ mỉ xem từng trang giấy một lượt, Lâu Triệt gập lại: “Họ Thư này đúng là một vấn đề nan giải.”
“Tướng gia, không phải đã nói, nếu nhận tặng vật, là có thể dùng được họ Thư sao?” Lâu thịnh lòng đầy nghi hoặc lên tiếng.
“Ngươi nói hắn nhận mỹ nữ và trân bảo liền mừng rỡ ra mặt!” Lâu Triệt gạt gạt mấy quân cờ rải rác trên bàn, tựa như đang suy tính chuyện gì, chợt cười, “Theo ngươi, phu nhân có đẹp không?”
Gật mình ngây ngốc giữa đương trường, chẳng những Lâu Thịnh hả hốc miệng mà ngay cả lão quản gia cũng lộ ra biểu cảm không thể ngờ tới. Nghẹn họng trân trối một hồi, Lâu Thịnh lấy lại tinh thần, rõ ràng Tướng gia vẫn đang đợi câu trả lời của mình, y nghiêm túc ngẫm nghĩ, trong lòng y tất nhiên không có nữ nhân nào có thể đẹp hơn, tốt hơn Nhiễm Y. Nhưng y cũng chẳng phải kẻ ngu dốt, tất nhiên y hiểu vẻ đẹp của phu nhân, thế gian khó tìm, nhưng trả lời thẳng như vậy, liệu có quá đường đột hay không? Thế nhưng y trời sinh tính không dối trá, nhất là trước mặt Lâu Triệt, bèn nói thẳng: “Phu nhân xinh đẹp tuyệt trần.”
“Nghe quản gia nói, lúc Thư Dự Thiên ra khỏi thư phòng, đã từng trông thấy Quy Vãn, nhưng lại lờ đi coi như không thấy. Một kẻ như vậy, ngay cả Quy Vãn kiều diễm còn chẳng khiến hắn mảy may rung động, có thể nào chỉ vì mấy mỹ nhân kia mà mừng rỡ, chỉ e cái mừng rỡ ấy cũng chỉ là giả tạo... Kẻ này tâm kể còn thâm trầm hơn chúng ta tưởng rất nhiều.”
Bao năm lăn lộn chìm nổi nơi chốn quan trường, chàng đã sớm thấu tỏ thế thái nhân tình, lúc chưa đến hai mươi tuổi đã đỗ Trạng nguyên, khi hiến kế cho Thái tử, rồi sau này trải qua sự vụ Thái hậu độc quyền triều chính, tất cả đều do bản thân, chừng đó việc, không phải chỉ nhờ may mắn mà có.
“Theo ý của Tướng gia, thì bỏ mặc không dùng họ Thư nữa sao?”
“Nhân tài như vậy có gì không dùng!”. Lâu Triệt đứng lên, đưa mắt liếc một vòng nhìn quanh vườn hoa ngập sắc biêng biếc, “Có thể dùng thì vẫn dùng, họ Thư người tài vô số, để cho kẻ khác dùng chi bằng thu lấy chính mình dùng, nhưng nhất định phải phòng bị cẩn trọng.” Việc cần kíp trước mắt là lập tức củng cố quyền thế, chàng và Trịnh Lưu tranh đoạt, đến giờ phút này lập trường của quan lại trong kinh thành đã khó lay chuyển lắm rồi, lúc này có thêm trợ lực thêm một phần chắc thắng, dẫu cho trợ lực kia có ngày trở thành mối uy hiếp cũng vẫn nên gác lại đó chờ qua cuộc tranh đoạt với Trịnh Lưu rồi tính tiếp.
Lâu Thịnh hoàn toàn bái phục, cúi đầu: “Thưa vâng, tiểu nhân đi an bài chuyện của họ Thư .”
Một tháng sau đó, họ Thư hành động dưới quyền của Tướng phủ, quả đúng như dự liệu của Lâu Triệt, Thư gia mang lại lợi ích vô số kể, hành động trong kinh thành, lôi kéo quan lại, truyền tin tức vân vân, việc gì cũng chu đáo kín kẽ, xử sự hết sức cẩn trọng. Bất luận nhân lực tài lực hay vật lực, họ Thư đều dồi dào, đem đến hiệu quả to lớn.
Thế cục giằng co trong kinh thành vẫn chưa lắng xuống, cải cách "Trung thư viện" mà Hoàng thượng đề xướng vẫn chưa có tiến tiến triển, trong khi đó Lục bộ mà phe cánh Lâu Triệt lấy làm cơ sở mỗi lúc một tích cực hơn, ngoài việc gia tăng thêm sức ảnh hưởng trong kinh thành, Lâu Triệt còn bắt tay xây dựng mối liên kết với quan lại địa phương, củng cố quyền lực đang có trong tay.
Thượng triều thái bình thịnh thế, hạ triều tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Mùa hè sắp sửa tới gần, tháng Bảy nóng như lửa nung, thượng thư bộ Lại đứng đầu Lục bộ đột đột nhiên lâm bạo bệnh chết bất đắc kì tử. Tin người chết truyền ra chưa đến ba ngày, nguyên Thị lang bộ Lại nhậm chức kế nhiệm vị trí thượng thư, Trịnh Lưu lại đồng thời tuyên bố đưa Quản Tu Văn lên làm Thị lang bộ Lại.
Trung tuần tháng Bảy, Tướng phủ.
Nắng hè chói chang, người nhọc ve sầu, lá sen san sát, đua nhau vươn lên giữa sóng xanh hoa hồng, một làn gió nhẹ thoảng qua, lăn tăn sóng gợn, chuồn chuồn nô giỡn, đốm đỏ tươi bừng lên giữa sắc biêng biếc, rập rờn lay động.
“Hay cho một chiêu kỳ binh đột khởi…” Ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp trong nội viện, Lâu Triệt cảm thán thành lời, “Mất công như vậy, nắm giữ được bộ Lại trong tay, Hoàng thượng đã dụng tâm tính toán vất vả rồi.”
“Tướng gia, cái chết của Thượng thư bộ Lại quá đỗi trùng hợp, có khi nào trong đó…” Lâu Thịnh thấp giọng nói, đưa tay gạt mồ hôi bên má. Thư phòng vốn u tĩnh nhưng giữa ngày hè chói chang như vậy, hơi nóng hầm hập không ngừng ùa vào phòng, khiến người ta muốn hao mắt chóng mặt.
“Vậy thì sao chứ, kết quả đã như vậy rồi, dẫu cho giờ đây có tra ra nguyên nhân cái chết của hắn, cũng chẳng có tác dụng gì.” Trong giọng nói ấm áp chất chứa chút giận giữ mà ngay cả bản thân chàng cũng không phát hiện, Lâu Triệt nâng tách trà bên bàn uống cạn một hơi, phiến quạt trên tay lay động, đưa mắt trông ra ao sen và vòm không xanh biếc ngoài cửa sổ.
Đối với chiêu này của Trịnh Lưu không thể không lên tiếng ngợi khen, thủ đoạn như vậy, vượt ngoài dự liệu của mọi người, còn có tạc dụng rung cây dọa khỉ.
Lâu Thịnh nín lặng đứng bên, thư phòng nhất thời không tiếng người.
“Tướng gia!”, lão quản gia đứng bên cửa thư phòng, cẩn trọng bẩm báo: “Thư Dự Thiên xin cầu kiến.”
“Ồ?” Hứng thú dấy lên, Lâu Triệt ngồi thẳng người, “Mời vào!” Lúc này tìm đến, hẳn là muốn hiến kế sách, chàng muốn xem xem, họ Thư rốt cuộc có khả năng gì đặc biệt.
Quản gia vâng mệnh rời đi, bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động, lát sau, cửa từ từ bị đẩy ra, một gã trai vận áo vải bước vào phòng. Kẻ này ngũ quan thanh tú, nhưng hợp chung với nhau chỉ có thể dùng hai chữ bình phàm mà miêu tả, đặc sắc nhất có lẽ chính là một đôi mắt xếch, nhìn chung có vẻ tao nhã. Vừa bước qua cửa, liền khom lưng hành lễ: “Khấu kiến Tướng gia!”
“Không cần đa lễ, mời ngồi.” Lâu Triệt cười nhẹ, thân mật vẫy tay, ý bảo hắn ngồi xuống ghế dành cho khách.
Nha hoàn đi theo lão quản gia bên ngoài dâng trà lên, Lâu Triệt và hắn hàn huyên mấy câu, Thư Dự Thiên rất đúng mực, ứng đối khéo léo, trò chuyện đưa đẩy gẫy gọn mà rất cẩn trọng dè dặt.
“Tướng gia vì chuyện của bộ Lại mà thấy phiền não sao?” Trong phòng chỉ còn ba người, Thư Dự Thiên liếc mắt trông ra cửa, đắn đo một hồi, mãi mới lên tiếng.
Thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề, cũng bớt được suy đoán đắn đo, Lâu Triệt thản nhiên nói: “Đúng vậy!”
“Tướng gia vốn nắm trọn Lục bộ trong tay, nắm vững huyết mạch triều đình, dẫu cho không hoà hợp với Hoàng thượng, Hoàng thượng có phiền lòng cũng chẳng thể làm gì, đây là ưu thế xưa nay của Tướng gia. Thế nhưng Thượng thư bộ Lại vừa chết, tình hình biến chuyển khó lường, Thượng thư hiện tại lại là kẻ không màng chuyện khác, chân chính nắm thực quyền chính là Quản đại nhân. Quản đại nhân trên danh nghĩa là môn sinh của tướng gia, nhưng lòng chỉ một mực hướng về Hoàng thượng.” Thoáng ngừng một chút, xem xét sắc mặc của Lâu Triệt, thấy dường như không hề tức giận, Thư Dự Thiên mới an tâm thao thao bất tuyệt phân tích tiếp: “Lục bộ vì thế không thể quy về một mối như xưa, quyền lực của tướng gia đột nhiên xuất hiện chỗ trống. Bộ Lại đối với kẻ khác mà nói là chuyện thông thường, nhưng đối với Tướng gia mà nói là cực kì quan trọng, không phải sao?”
Ánh sáng xoẹt qua đồng tử đen sẫm, Lâu Triệt nhếch môi, mỉm cười nhìn Thư Dự Thiên: “Mắt nhìn của ngươi cũng thật thấu đáo.”
“Tướng gia quá khen, họ Thư chúng ta dốc lòng dốc sức vì Tướng gia, đương nhiên phải xem trọng hoạn lộ của Tướng gia.” Thư Dự Thiên ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ vô cùng thành thật, “Trong số Lục bộ, bộ Lại nắm quyền điều động thăng giáng quan chức, nhất thời chưa nhận ra tác dụng trọng yếu của nó, nhưng thời gian lâu dài, tất sẽ gây ảnh hưởng tới Tướng gia. Một chiêu này của đương kim Hoàng thượng có thể coi là rút củi đáy nồi, vô cùng lợi hại.”
Quả nhiên là nhân tài, có thể phân tích tỉ mỉ tình thế hiện tại, Lâu Triệt thản nhiên phe phẩy quạt, thờ ơ nói: “Có kế gì hay, ngươi cứ nói thẳng không cần ngại.”
Rõ ràng có chút kinh ngạc trước thái độ thẳng thắn của Lâu Triệt, Thư Dự Thiên thoáng ngẩn ra, sau đó bật cười: “Tướng gia, nếu Hoàng thượng gây rối phe ta, chúng ta cũng có thể làm tương tự.”
Gậy ông đập lưng ông, quả thực là kế hay, Lâu Triệt trầm ngâm không nói, đầu điểm qua một lượt những người có thể chọn, nhưng không tìm ra nổi kẻ nào có thể phái sang phe Hoàng thượng, còn có thể quấy rối đối phương. Hoàng cung cấm viện nằm gọn trong tay Trịnh Lưu, không chỗ nào để ra tay, còn quan chức cũng khó mà khống chế lôi kéo...
“Hoàng thượng bản tính thâm trầm, khó có thể đánh giá, riêng mặt này rất khó ra tay.” Khẽ xua tay, phủ định mưu kế này, Lâu Triệt đăm đăm nhìn Thư Dự Thiên không chớp mắt.
“Kẻ khác không thể thực thi được kế sách này, nhưng với Tướng gia mà nói, không phải không thể thực hiện.” Thư Dự Thiên khí định thần nhàn, tựa như đã có tính toán kỹ càng, “Mong Tướng gia nghe ta kể trước hai thiên điển cố có được chăng?”
“Rửa tay lắng nghe!”
“Thứ nhất, là câu chuyện Câu Tiễn nếm mật nằm gai, đem mỹ nhân dâng cho Ngô Vương Phù Sai mà giành lại nước mất; thứ hai là chuyện Lã Bất Vi thời Tần, đem ca cơ gả cho Tần vương Dị Nhân, quyền bá triều cương.”
Hai câu chuyện này đã sớm nghe mòn tai, ngay một đứa trẻ con biết qua vài chữ cũng có thể biết đến, Lâu Triệt cau mày, trong ý cười mang theo âm lãnh, ánh mắt sắc lạnh: “Mỹ nhân kế vô ích với Hoàng thượng.” Lấy chuyện của Huỳnh phi ra mà xét, Trịnh Lưu căn bản rất giỏi diễn kịch, sẽ không bao giờ lung lạc vì sắc đẹp.
“Tướng gia có lẽ không biết, ta đã hỏi qua trong cung, Hoàng thượng đã đặt tên chính điện cung Cảnh Nghi là điện Ẩn Nguyệt, từng có một cô gái sống trong điện ấy gần nửa năm, thái độ của Hoàng thượng có thể nói vô cùng đặc biệt.” Thư Dự Thiên đột nhiên đứng bật dậy, quỳ rạp xuống đất, “Người này không ai khác chính là phu nhân Tướng gia.”
Sau những lời ấy, căn phòng đột nhiên chìm vào lặng yên, ngoài cửa kia vẫn rả rích khúc u sầu, từng tiếng từng tiếng như cứa vào tâm tư, ngoài trời kia hơi nóng hầm hực, thế nhưng vào đến phòng này thấy lạnh băng, Lâu Thịnh nhìn kẻ đang nằm rạp trên mặt đất, sắc mặt thoạt trắng bệch, thoạt đỏ gay, mồ hôi đổ ròng ròng, mang theo vẻ thâm trầm cực kì quỷ dị. Nghiêng đầu một chút nhìn về phía Lâu Triệt, mặt mũi tối sầm, bàn tay siết chặt cán quạt, các ngón tay căng cứng trắng bệch.
“NGƯƠI-MUỐN-CHẾT-SAO?” Lâu Triệt cắn răng, gằn từng tiếng, bàn tay vô tình dồn sức, khắc chế lửa giận bừng bừng.
“Tướng gia”, dẫu cho đã bị dồn tới bước đường cùng, giọng Thư Dự Thiên vẫn bình tĩnh như cũ, ngẩng đầu lên, nhìn Lâu Triệt, “Nếu so bì sự bền chí và nhẫn nại, Hoàng thượng chắc chắn vượt xa người, thời gian trôi đi, thế của Tướng gia tất loạn. Tướng gia, phu nhân đối với người mà nói là uy hiếp trí mạng, nếu đã như vậy, chi bằng biến thứ uy hiếp ngài thành mối uy hiếp Hoàng thượng. Mất đi yếu điểm ấy, với ngài không phải rất tốt sao... Một người đàn bà, đổi lấy đại cục thiên hạ, lẽ nào không đáng sao?”