Ánh dương rực rỡ chiếu rọi, chim ca hót véo von, hoa thắm hương tỏa bốn bề, thiếu niên đứng trong tỏa gác cổ kính, ánh mắt dõi theo cảnh sắc phía ngoài khung cửa. Gương mặt thiếu niên không lộ vẻ gì, y chỉ trầm ngâm trông mãi về phương xa, đắm chìm trong tâm tư riêng mình.
Gió nổi lên rồi.
Gió thổi tung mái tóc thiếu niên, tà áo phất phơ trong gió lộng, Quy Vãn có chút bực dọc, lấy từ trong tay áo ra một dải tơ bạc, cột gọn mái tóc. Nàng chau mày, nhìn về phía xa, nhẫn nại chờ đợi.
Bỗng nhiên, một con bồ câu sắc trắng như tuyết từ phía Đông bay lại, bồ câu chao mấy vòng trên nóc lầu, thình lình đập đập cánh, ồn ã đáp xuống bao lơn, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại. Quy Vãn đến gần, khe khẽ lẩm bẩm: “Rốt cuộc cũng tới rồi”. Tóm lấy con bồ câu, nàng đưa tay rút mẩu tin nhắn gắn bên chân nó, cẩn thận xem nội dung bên trong, trên mặt có chút thất vọng.
Ngẩng đầu, ngẫm ngợi một chút, nàng xoay người bước vào trong lầu.
Trong lầu bày biện tinh tế, đẹp đẽ khác hẳn vẻ cũ nát bề ngoài. Lầu có hai gian, bên ngoài là một thư phòng đơn sơ, trong là phòng ngủ. Quy Vãn tiến thẳng vào phòng ngủ, một nha hoàn đang ngồi trên giường.
Nghe động, Linh Lung quay đầu lại xem, hơi thất vọng lên tiếng: “Hắn vẫn chưa tỉnh”.
Ánh mắt nàng chuyển về phía giường, nơi đó có một nam tử ngoại tộc hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, dáng vẻ an tĩnh như người đang ngủ. Chỉ trong bộ dạng ấy, người không hay chuyện còn tưởng hắn đang chợp mắt nghỉ ngơi một lát, chỉ chút nữa thôi sẽ tỉnh giấc.
Rõ ràng hắn đã mê man ba ngày ba đêm, cớ gì vẫn chưa tỉnh lại? Còn nhớ hai hôm trước, đại phu đã hứa chắc như đinh đóng cột rằng hôm nay nhất định hắn sẽ tỉnh, mà giờ đã gần xế chiều, người vẫn không mảy may một dấu hiệu dù là nhỏ nhất nào báo hiệu sắp hồi tỉnh. Nhìn gương mặt điềm tĩnh đang say ngủ của hắn, Quy Vãn không khỏi cười mỉa mai, giờ khắc nào rồi hắn còn có thể bình thảng mà tận hưởng hương vị ngọt ngào của giấc ngủ như vậy chứ?
Khẽ buông tiếng thở dài, nàng nói với nha hoàn đang ngồi bên giường: “Linh Lung, ngươi về trước đi”. Ba hôm nay, mình Linh Lung chạy như con thoi giữa phủ Thừa tướng và nơi này, hết truyền tin lại chăm sóc người bệnh, đã khiến nàng ta mệt mỏi nhiều rồi.
“Tiểu thư à, Tướng gia lo lắng cho người lắm đó”. Linh Lung dịu dàng nhắc nhở.
Nàng không sao hiểu nổi, cớ gì tiểu thư của nàng phải nhọc lòng cứu nam nhân dị tộc lai lịch bất thường này? Tiểu thư của nàng trước giờ làm việc luôn thỏa đáng, chừng mực vô cùng. Người khác thường nói với Linh Lung nàng người cũng như tên: Mau mắn lanh lẹ, cơ trí khôn ngoan, kỳ thực tiểu thư của nàng mới chân chính là người sắc sảo, khéo léo, mẫn tiệp. Nàng theo tiểu thư bao nhiêu năm như vậy, chưa từng thấy tiểu thư làm chuyện gì kém phải chăng. Rốt cuộc lần này là sao?
Nhìn thấu nỗi lo lắng của Linh Lung, Quy Vãn chỉ biết cưới khổ, nàng đâu muốn khiến sự tình trở nên lộn xộn thế này, nhưng chuyện liên quan tới tính mạng, nàng cũng hết cách rồi. Chuyện này cũng không thể giải thích tường tận được, nếu nói rõ cho Linh Lung không biết chừng còn bỗng dưng chuốc thêm họa.
Khẽ nhếch khóe miệng, nàng cười thật ung dung: “Linh Lung, ngươi lo gì chứ?” Thấy Linh Lung nghe được lời mình đã có vẻ an lòng, Quy Vãn mới giục: “Mau hồi phủ đi, nói với quản gia những gì ta phân phó tuyệt đối không được để người ngoài biết. Mọi chuyện phải tiến hành thật bí mật”.
Linh Lung vâng dạ, sửa sang lại y phục, chuẩn bị ra về. Đột nhiên Quy Vãn gọi nàng lại dặn dò: “Linh Lung, mọi chuyện phải giữ kín, nhất định không thể nói cho phu quân, hiểu chứ?”
Linh Lung ra chiều thắc mắc, song thấy tiểu thư có vẻ không muốn giải thích thêm, nàng ta chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu rời đi.
Nha hoàn đã đi rồi, Quy Vãn liền tiến lại bên giường, ngồi xuống chỗ Linh Lung ban nãy, trên ghế còn vương lại chút hơi ấm. Nhìn sang người trên giường chỉ thấy hắn vẫn thiêm thiếp nằm đó, nhưng sắc mặt đã khá hơn ba hôm trước tất nhiều.
Bồi bổ sáu cây nhân sâm trăm tuổi, đương nhiên khí sắc phải tốt rồi. Quy Vãn bực bội oán than, nàng chăm sóc hắn, không tiếc nhân sâm linh chi cho hắn ăn, thế mà hắn tổn thương nàng, còn tặng nàng kịch độc bí truyền. Đúng là khác biệt một trời một vực!
Đang muốn đứng lên, chợt thấy mi mắt của kẻ trên giường giật giật, Quy Vãn lặng người, ngồi lại như cũ, mắt chăm chăm nhìn, trong lòng thầm kinh hỉ: Sắp tỉnh rồi.
Gia Lịch cảm nhận cơn đau nhói lên ở tay trái, đau thấu xương, cơn đau giục hắn tỉnh lại. Hai mắt từ từ mở ra, trước mắt một mảng mơ hồ, giữa quầng sáng mmong lung ấy, hắn lờ mờ trông thấy một bóng người, kẻ nào?
Là y, chính là thiếu niên tuấn mỹ mà hắn gặp trong hẻm tối đó.
Đầu óc choáng váng, hắn cảm thấy bốn bề chao đảo chỉ chực sụp xuống, bất chợt có một bàn tay đỡ lấy hắn. Quay đầu lại đã thấy thiếu niên ở bên, hắn hỏi: “Ta ngủ mấy ngày rồi?” Giọng nói khàn khàn, nghe thật đáng sợ.
“Ba ngày!” Thanh âm của thiếu niên trong veo vang lên, giọng nói thanh thúy khác xa đám dũng sĩ Nỗ tộc. Miệng khô khốc, hắn cảm giác như thể có lửa nóng rừng rực thiêu đốt trong cổ họng. Còn đang ngẫm nghĩ, một chén canh nóng đưa tới trước mặt, hắn ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt tươi cười của y.
Nhận lấy chén canh, lòng hắn có chút hổ thẹn, mình đầu độc y, y lại săn sóc mình chu đáo đến vậy. Uống một ngụm canh lớn, hắn cảm thấy toàn thân ấm áp, khí lực hồi phục, đây hẳn là canh nhân sâm? Với người Nỗ tộc bọn hắn, nhân sâm là vật phẩm vô cùng trân quý, chỉ khi vướng phải bệnh nan y mới có thế dùng tới, vậy mà ở Khải Lăng quốc đâu đâu cũng thấy.
Thấy hắn uống canh rồi có vẻ sửng sốt, Quy Vãn thúc giục: “Canh không ngon sao?”
Khẽ lắc đầu, ực một cái húp cạn chén canh, Gia Lịch buông chén, nhẹ nhàng nói với nàng: “Cảm tạ!”
Quy Vãn ngẩn người, mãi mới đáp: “Có gì đâu”. Thấy hắn đã uống xong chén canh và tinh thần đã khá lên, Quy Vãn muốn dò hỏi hắn, những chuyện này nàng đã phải đợi ban ngày rồi.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, Gia Lịch đột nhiên lên tiếng trước: “Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?” Chẳng hiểu sao hắn rất muốn biết tên y.
“Sách Cách Tháp!”
“Gì cơ?” Gia Lịch kêu to.
Thấy sắc mặt biến đổi hẳn và tiếng la đầy kinh ngạc của Gia Lịch, Quy Vãn thầm buồn cười. Hôm đó nàng nghe hắn lẩm bẩm “Sách Cách Tháp”, lúc hôn mê cũng kêu đi kêu lại cái tên ấy, nàng thật tò mò muốn thử một chút, không ngờ hắn lại phản ứng dữ dội như vậy.
Đối diện ánh mắt kỳ quái, kinh ngạc thậm chí còn có phần cảm thán của hắn đang rọi vào mình, nàng không nhịn được bật cười: “Đùa ngươi chút thôi, sao ta có thể có cái tên cổ quái thể được, ta gọi Dư Vãn”.
Nghe y nói vậy, Gia Lịch mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là đùa cợt cho vui, nhưng chẳng hiểu tại sao cảm giác thất vọng lại cuộn trào trong lòng hắn.
Kẻ này thật thú vị, nghe thấy cái tên giả kia thì hoảng hốt, mặt mũi biến sắc, vậy đã đủ kỳ quái rồi, thế mà đến khi nói tên thật ra lại thấy hắn có phần thất vọng. Xem ra người Nỗ tộc cũng đơn thuần, chất phác đấy chứ, nghĩ vậy Quy Vãn lại hỏi: “Ngươi biết tên ta rồi, vậy còn tên ngươi?”
Trầm mặc một lúc, đến khi Quy Vãn tưởng hắn không muốn trả lời lại thấy hắn nắm chặt bàn tay, đưa lên trước ngực, niệm một câu tiếng Nỗ rồi quay đầu lại, nhìn thẳng nàng mà nói: “Ta vốn không muốn nói tên mình cho bất cứ kẻ nào ở đây, nhưng ngươi đã cứu mạng ta, người Nỗ chúng ta trọng nhất ân tình.” Hắn chợt ngừng lại, ánh mắt quét nhanh về phía Quy Vãn: “Ta tên Gia Lịch.”
“Cái gì?” Lần này đến lượt Quy Vãn thốt lên ngỡ ngàng.
Tiếng nàng rất nhẹ, nhưng ánh mắt như điện xẹt của Gia Lịch đã liếc sang: “Sao vậy? Ngươi nghe tên này rồi?”
Đương nhiên nàng phải nghe rồi, chẳng trách hắn phải trốn từ trong ngục ra, chẳng trách ba ngày nay kinh thành đề phòng nghiêm ngặt đến thế, cũng chẳng trách Lâm Tướng quân phải đích thân lãnh binh đi tróc nã tù nhân đào tẩu, hóa ra hắn chính là Hoàng tử Nỗ tộc.
Quy Vãn mím miệng cười thật tự nhiên, mặt không đổi sắc: “Chưa nghe!”, lại thấy ánh mắt không thật tin tưởng của hắn, nàng bổ sung: “Vì ở Khải Lăng quốc chưa từng nghe thấy họ Gia thôi”.
Cất được gánh nặng, Gia Lịch thở phào, biểu cảm nghiêm khắc của hắn thoáng buông lơi. Hắn không muốn thân phận bại lộ, buộc phải giết người diệt khẩu. Trong thâm tâm, hắn không hề muốn giương đao bạt kiếm với thiếu niên này.
Nhưng thiếu niên này chắc chắn không phải kẻ tầm thường, có thể che dấu hắn an toàn suốt ba ngày qua là chuyện người thường không thể làm nổi. Nghĩ thế, hắn lại nhắc nhở bản thân phải cẩn trọng, đề cao cảnh giác, chợt nhớ ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng, hắn hỏi: “Đây là đâu?”
“Là hậu viện lầu Lai Phúc”. Quy Vãn thấy vẻ mặt không hiểu của Gia Lịch, lại nhớ là hắn là người Nỗ tộc, mới bổ sung: “Là Bách Hoa phố, cách không xa con hẻm hôm trước.”
Nhắc tới con hẻm nhỏ kia, Gia Lịch chau mày: “Sao lại ở đây?” Tự nhiên lại chui vào trung tâm kinh thành, thật không an toàn chút nào.
“Nơi này mới là chốn an toàn nhất.” Quy Vãn đã xem rỏ suy nghĩ trong lòng hắn, nàng cất giọng đều đều, tựa như đang kể chuyện vặt vãnh trong nhà, giảng cho hắn nghe: “Có hai lý do, thứ nhất nơi này đã bị quan binh lục soát ngay từ hôm ngươi mới trốn ngục, thứ hai nếu hôm đó đi xa chỉ e cái mạng ngươi không còn nữa rồi.”
Gia Lịch gật đầu tỏ vẻ đồng tình, Quy Vãn tiếp lời: “Giờ ta đã cứu ngươi, ngươi cũng nên giải ‘Cổ hoàn’ độc trên người ta đi chứ!”. Đợi suốt ba ngày, bao nhiêu kiên nhẫn của nàng đã bốc hơi hết.
Gia Lịch hướng ánh mắt khó xử về phía Quy Vãn, trầm ngâm một lúc hắn nói: “Ta không thể giải độc cho ngươi ngay được”.
Bầu không khí trong phòng chợt chìm xuống nặng nề và lạnh lẽo, hai bên đưa mắt nhìn nhau, cùng rơi vào trầm mặc. Mỗi người một tâm sự, trăm ngàn toan tính quay cuồng hỗn loạn trong đầu.
Gia Lịch nghĩ: Hiện tại không thể giải độc cho y, y không phải thiếu niên yếu đuối, nhu nhược như vẻ ngoài, không chừng còn có thể giúp mình. Muốn rời khỏi kinh thành nhất định cần sự hỗ trợ của y, chỉ cần có thể an toàn rời khỏi kinh thành, sau này còn có cơ hội báo đáp ân tình.
Quy Vãn cũng suy tính: Hắn không chịu đưa thuốc giải ra, nhất định còn muốn ép ta giúp hắn trốn khỏi kinh thành. Đúng là được đằng chân lân đằng đầu, đã vậy tạm thời đành nín nhịn một chút, đến khi ta có được thuốc giải rồi, hắn đừng mơ sống sót thoát khỏi chốn này.
Nghĩ vậy, Gia Lịch chân thành nói: “Dư tiểu huynh đệ, chỉ cần ta có thể trốn khỏi kinh thành, ta nhất định sẽ giải độc cho ngươi. Ngươi cũng không cần quá lo lắng đâu, chỉ cần không thổi Cốc địch thì cổ độc trong người ngươi cả đời cũng không phát tác.”
Quy Vãn không tức giận, vẫn tươi cười: “Gia Lịch đại ca, huynh cũng an tâm, tiểu đệ sẽ tìm biện pháp, nhất định tiễn người rời thành bình an”.
Hai bên mỉm cười nhìn nhau, vậy là đã thành “giao ước”.
Đạt được giao ước bất thành văn, Quy Vãn tạm thời giải tỏa được nỗi lo cổ độc có thể phát tác bất cứ lúc nào, lòng nàng nhẹ bẫng như thể mới trút được một khối đá đè nặng. Hai người thân mật xưng huynh gọi đệ, phòng ngủ nhỏ bé rộn lên tiếng chuyện trò đủ việc dưới bể trên trời, vô cùng thú vị. Đặc biệt là khi Gia Lịch kể chuyện phong cảnh, nhân văn, lịch sử vùng Bắc Trường Thành, Quy Vãn được mở rộng tầm mắt không ít.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Quy Vãn không ngăn được tò mò, lên tiếng hỏi: “Gia lịch đại ca, Sách Cách Tháp rốt cuộc là gì?”
Gia Lịch đang định mở miệng, chợt bắt gặp nụ cười rực rỡ trên môi Quy Vãn, tình cảnh trong con hẻm vắng người đêm trước, việc hắn ngây dại tưởng nhân vị thiếu niên tuấn mỹ này là thần linh lại hiện ra trước mắt, nhất thời á khẩu không biết trả lời làm sao.
Thấy hắn nín thinh không đáp lại, Quy Vãn còn tưởng mình đã mạo phạm vào điều cấm kỵ nào của Nỗ tộc rồi, nàng phân bua: “Mới rồi mong huynh rộng lượng bỏ quá, tiểu đệ trẻ người non dạ, dám mạo nhận tên của Nỗ tộc.”
Nhắc lại chuyện vừa rồi Gia Lịch liền khoát tay: “Không sao đâu.” Sắc mặt hắn trầm xuống, có chút nghiêm túc, Quy Vãn đã nhận ra biến đổi, không biết tiếp lời thế nào.
Bầu không khí thinh lặng ngột ngạt lại bủa vây hai người, mặt Gia Lịch có chút khó xử, Quy Vãn lại thầm hiếu kỳ, đột nhiên hắn mở miệng: “Kỳ thực, tiểu huynh đệ ngươi cũng xứng với cái tên này lắm.” Nói xong sắc mặt càng tệ hơn, tựa hồ đang oán trách gì bản thân.
Nghe vậy, Quy Vãn mơ hồ một chặp, còn muốn hỏi rốt cuộc hắn có ý gì thì một tràng đập cửa rầm rầm cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Quy Vãn biến sắc, đưa mắt nhìn Gia Lịch, ngón tay chỉ xuống gầm giường. Gia Lịch nhan chóng hiểu ra ý tứ, hắn bật dậy, lập tức lao về phía được chỉ.
Thấy hắn đã an vị trong đó, Quy Vãn mới bình tĩnh vuốt phẳng giường chiếu rồi ung dung bước ra mở cửa.
Cánh cửa bật mở, ánh mắt nàng gặp ngay một cặp mắt tuyệt đẹp, thấy người này Quy Vãn không khỏi hơi kinh hãi. Đôi mắt đẹp đẽ, gương mặt lạnh giá như tuyết băng, rõ ràng là chàng thiếu niên tuấn lãng đã giúp mình trả tiền cơm hôm trước. Hơn nữa, gặp mặt lần này, lại thấy bao nhiêu quan binh vây quanh chàng thiếu niên, Quy Vãn có chút bối rối. Hai tên lính lúp xúp chạy tới, cúi chào vị thiếu niên lãnh mạc bên cửa theo cách của quân đội, rồi cùng lên tiếng: “Bẩm tướng quân, đã lục soát khắp tiền viện, không phát hiện điều gì khả nghi.”
Vậy là người này chính là Lâm Tướng quân, nhân tài xuất thiếu niên, cùng với Lâu Triệt một văn một võ là hai cánh tay đắc lực phò tá Hoàng đế. Quy Vãn đoán ra thân phận người này, cũng đồng thời nhận thấy nguy cơ đang rình rập.
Nhác thấy đối phương cũng có chút giật mình nhìn mình nhưng nàng vẫn tỉnh bơ, tươi cười đón tiếp: “Xem ra kinh thành cũng thật nhỏ bé!”