Hồng Nhan Loạn

Chương 54: Tù nguyệt -4




Trong điện bày la liệt rương hòm mạ vàng, nắp rương bật mở, bên trong tầng tầng lớp lớp tơ lụa gấm vóc, trân châu mã não, dưới ánh nến lung linh tô đậm, càng trở nên lộng lẫy, bóng bẩy đến ngập tràn, diễm lệ phi thường. Bàn tay cung nữ trắng muốt nuột nà bận rộn sang sửa, cất đặt đồ vật trong rương, những món báu vật giá trị liên thành trở qua trở lại, luân chuyển giữa bàn tay các nàng cung nữ.

Quy Vãn lặng thinh ngồi một bên, mày liễu thoáng chau, cặp mắt lãnh đạm nhìn xuống, khung cảnh xa hoa lộng lẫy ấy đập vào mắt nàng, lung linh huyền ảo đến chói lòa, quầng sáng rực rỡ rọi chiếu lên gương mặt điềm tĩnh của nàng, nhưng soi không thấu vô vàn đợt sóng ngầm đang cuồn cuộn trào dâng trong nàng, nỗi buồn bực của nàng, nỗi oán hận của nàng, mối sầu bi vô hạn của nàng…

Nàng chưa bao giờ biết hóa ra thất vọng lại có thể cắn xé giày vò con người đến mức đó, tựa như kim mảnh mắt không thấy rõ, từng chút từng chút châm chích vào cõi lòng, tâm chết lặng câm, máu không kịp đổ. Ở trong cung đã hơn hai tháng, tin tức truyền vào trong cung lại không yên như thế. Phái Tam Nương tới Nam Quận, La Lăng tìm hiểu, những mong gặp chút may mắn, ai ngờ làm liều gặp được thuốc hay.

Lâu Triệt dẫn Huỳnh phi trốn khỏi cung, Lâu Triệt hợp mưu với Đoan vương, khắp mấy vùng Nam Quận, La Lăng liền dâng sớ can gián chống lại chuyện cải cách Trung thư viện trong kinh thành. Chừng đó sự kiện đã chỉ rõ tình hình triều chính gần đây, đồng thời cũng thể hiện tình cảnh khó xử hiện tại của nàng. Lâu Triệt thực sự đã buông bỏ nàng… Suy cho cùng, là nàng đánh giá quá thấp sự dứt khoát nắm chắc thế cục của chàng, hay chính là đánh giá quá cao giá trị của bản thân mình đây… Hóa ra, khoảng cách giữa hai người lại to lớn đến thế.

Không trách chàng được, không thể trách chàng…

Kinh thành vô số biến loạn, chàng rời đi là hành động sáng suốt, là điều tất nhiên trong cuộc tranh đoạt quyền lực, sự thực cũng chứng minh rõ ràng nước cờ này đi rất tuyệt diệu. Hoàng thượng cũng lâm vào thế lưỡng nan…

Không thể trách chàng ư? Ngực chợt thắt lại ẩn ước niềm đau, Quy Vãn ngả người, tựa mình trên ghế quý phi, thuận thế đem hết mọi u sầu vùi sâu trong lớp gấm lụa, tất cả hành động của chàng thật sự có thể dùng hai chữ “không trách” mà khỏa lấp được sao? Đâu có được chứ… Tổn thương chàng gây ra, là niềm kiêu ngạo của nàng tích tụ từ bao cưng chiều và hoa mỹ từ nhỏ mà thành, là phong thái vân đạm phong khinh của nàng, là tâm tư u uẩn sâu kín của nàng…

Có thể nào không trách đây…



* * *

Mơ mơ màng màng, chợt nghe vẳng lại tiếng gọi khe khẽ, hé mở mi mắt, thấy trước mắt sáng rực, Đức Vũ đang đứng bên cạnh giường, nghiêm trang kính cẩn cúi đầu, hình như đã đứng đợi từ rất lâu rồi, nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là mất kiên nhẫn. Quy Vãn ngồi dậy, đảo mắt nhìn khắp điện rộng lớn không thấy bóng ai khác.

“Phu nhân, mặc dù sắp sang mùa hạ, nhưng về đêm trong cung vẫn lạnh lẽo, xin người cẩn trọng thân thể.” Vừa bước qua cửa điện, liền thấy nàng nằm một mình trên ghế, vừa tắm gội xong khắp mình chỉ vận áo quần mỏng manh, chăn không một tấm, khiến hắn không khỏi kinh hãi.

Quy Vãn ậm ừ đáp lại, trông về phía hắn: “Trễ thế này, tới đây có chuyện gì sao?”

“Có chuyện cần bẩm tấu. Vâng theo phân phó của phu nhân, mọi sự đều đã chuẩn bị chu toàn, chỉ thiếu sự trợ giúp cuối cùng mà thôi.”

“Ừm!” Quy Vãn ngồi thẳng người lên, sửa sang lại mái tóc: “Tiêu diệt hắn, với ngươi cũng có ích lợi, chỉ cần Lý Dụ còn là chủ quản trong cung, ngươi còn phải chịu kiềm kẹp của hắn. Huống hồ, ta muốn xuất cung cũng không tiện…”

Gã Lý công công này đã kết thành oán thù sâu nặng với nàng từ lâu, suốt hai tháng qua, hết lần này đến lần khác, nơi nơi chốn chốn gây khó dễ cho nàng. Trước kia hắn giả dạng nội ứng trong cung cho Lâu Triệt, gây xích mích với Hoàng hậu, giờ phút này tuy tình thế có nghịch chuyển ít nhiều, song hắn không thể tiếp tục cậy dựa vào Hoàng hậu nữa, vì thế đành lựa gió bỏ buồm, gió chiều nào xoay chiều ấy, quay sang bợ đỡ Ấn phi hòng kiếm chốn nương tựa vững chắc cho đường hoạn lộ về sau. Kẻ này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, cung cúc trung thành với Hoàng thượng, khó bề lợi dụng, huống chi sau này bản thân muốn trốn khỏi cung, Lý Dụ thân là chủ quản cấm cung, chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại, nhất định phải tiễu trừ.

Than thở một tiếng, Quy Vãn trầm ngâm, hai tháng qua nàng phái Đức Vũ mua chuộc thị nữ thân cận của Ấn phi. Ấn phi là người thẳng thắn hào sảng nhưng lỗ tai lại mềm, dễ dàng tin lời người gièm pha, nghe được những lời thị nữ bẩm tấu liền cảm thấy ít nhiều hoài nghi với sự trung thành của Lý Dụ, gần đây Hoàng thượng ít lui tới, nàng ta sẵn niềm bất mãn, liền đem tất thảy tội lỗi trút lên mình Lý Dụ, càng nghĩ ngợi lại càng nghi ngờ, coi hắn như cây đinh trong mắt.

Vẫn thiếu một chút, chỉ thiếu một cơ hội để mượn tay Ấn phi trừ diệt hắn, thiếu một trận gió đông(3)…

(3) Thời Tam Quốc, xảy ra trận chiến Xích Bích giữa phe Ngụy do Tào Tháo chỉ huy và liên minh Ngô - Thục. Trước thế lực hùng hậu của quân Tào, Đô đốc Ngô lúc bấy giờ là Chu Du nghĩ ra liên hoàn kế, trước loại bỏ hết tướng giỏi thủy quân của phe Tào, sau sai Hoàng Cái dùng khổ nhục kế muốn dùng hỏa công thiêu rụi hết thuyền Ngụy. Thế nhưng quân Tào ở bờ Bắc, cần có gió Đông Nam, lúc bấy giờ lại giữa mùa đông rét mướt, chỉ có gió Tây Bắc, kế sách không cách gì thành được. Chu Du lo lắng sinh bệnh, Gia Cát Lượng nghe tin tìm tới hiến một phương thuốc, vẻn vẹn bốn câu: “Muốn phá Tào công, cần có gió đông. Mọi sự đã xong, chỉ thiếu gió đông.” Mà thấu tỏ tâm tư Chu Du. Từ đó, câu nói này thường được sử dụng với ý mọi sự chuẩn bị đầy đủ nhưng lại thiếu đi điều kiện quan trọng nhất.

“Phu nhân, muốn diệt trừ Lý Dụ, không thể nóng vội, phải đợi cơ hội tới.” Đức Vũ khuyên can, gần đây Quy Vãn hành sự có chút nóng vội, tựa như đang băn khoăn chuyện gì.

Mỉm cười nhè nhẹ, Quy Vãn gật đầu, không phải nàng không biết những chuyện như vậy tuyệt không thể nôn nóng, nhưng điều thúc ép nàng không thể không rốt ráo lại chính đương kim Hoàng thượng. Thái độ của y ngày một kì quái, khiến nàng có cảm giác sợ hãi, y nửa đùa nửa thật, nắng mưa bất định. Ngày nào cũng đến Ẩn Nguyệt điện nghỉ ngơi, dần dần trút bỏ cái dáng vẻ giả dối trước mặt nàng. Lúc ở trong điện phê duyệt tấu sớ, có những khi mỏi mệt, không màng tới đám cung nữ đông đảo, kiên quyết muốn nàng đích thân pha một ấm trà xanh, ngâm một đoạn thơ phú, hay thậm chí tìm khắp trong điện một cuốn sách cho y. Có những khi đột nhiên nổi trận lôi đình, không cho phép bất cứ ai mon men nửa bước vào điện, rồi lát sau, lại muốn nàng châm cho y một ấm trà.

Không thể tiếp tục ở trong cung thêm nữa, nàng muốn ra ngoài… Dẫu cho rời khỏi đây chẳng biết sẽ đến nơi đâu, nàng cũng nhất định phải thoát khỏi chiếc lồng vàng này.

“Phu nhân…”

“Chờ đến khi thời cơ chín muồi, ngươi phải nắm bắt, ngày ngươi trở thành chủ quản trong cung, chính là ngày ta có thể thoát đi.” Nhấn mạnh một câu, Quy Vãn thở dài nhưng mỉm cười, trong đầu lướt qua vô số ý niệm, đột nhiên như ngừng lại ở một bóng dáng, nàng chợt thốt lên: “Nếu ngay cả vậy vẫn không xong, còn một người có thể cứu ta.”

“Phu nhân muốn nhắc…”

“Lâm tướng quân.” Trong khoảnh khắc, bóng mai tan tác, cảnh tượng cùng lời nói khi hắn nhặt mảnh khăn gấm như tái hiện trước mặt Quy Vãn.

Buông tiếng thở dài, ánh mắt lo âu khắc khoải của Đức Vũ hướng về Quy Vãn. Tình cảnh như vậy rồi, mấy chữ khó khăn nào có thể nói cho thấu.

Hắn vô cùng hiểu và cảm thông với tình cảnh lúc này của Quy Vãn, cũng thêm phần lúng túng, hôm nay có tin tức mới truyền về kinh thành, báo rằng Lâu Thừa tướng, Đoan vương cùng Nam Quận Vương sắp nhập kinh, muốn giải thích cho rõ ràng chuyện ở Phong Sơn, lập thành thế sóng đôi đối trọng với Hoàng thượng, thế cục triều chính đột nhiên hoảng loạn, ai nấy đều cảm thấy bất an, vô cùng căng thẳng. Hoàng thượng nắm quyền, Lâu Thừa tướng có thế, Đoan vương có lý, rốt cuộc thế cuộc sẽ xoay vần đến đâu… Những tin tức này hắn đều kiên quyết giấu nhẹm trước mặt Quy Vãn, lúc này nàng cần cẩn trọng như bước trên băng mỏng, hắn sao nỡ nhẫn tâm lửa đổ thêm dầu.

“Phu nhân vẫn nên nghỉ ngơi thêm một chút thì tốt hơn, việc trong cung, ta sẽ liệu đường xử trí.” Khe khẽ ủi an làm yên lòng nàng, Đức Vũ cầm thêm một tấm chăn lụa mỏng, trải ra cạnh ghế, vừa lúc định cáo lui liền thấy ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao.

Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy kì quái, cung Cảnh Nghi này vốn nghiêm cấm người khác ra vào, nếu không phải Đức Vũ có thân phận đặc biệt làm sao có thể vào đây, vậy mà lúc này giữa đêm hôm, ai còn có thể xâm nhập vào đây gây náo động lớn đến thế?

Tiếng động càng lúc càng sát lại gần, Đức Vũ quả quyết xoay người đi, hướng thẳng về phía thiên điện, chuyện hắn và Quy Vãn liên kết với nhau là điều bí mật, nếu như để cho kẻ khác biết được, tất nảy sinh mầm họa khôn lường, phải cố mà tránh.

“Quản đại nhân, ngài không thể vào được…” Hai cung nữ ngăn người đang tới, kiên quyết không cho vào.

Quy Vãn nheo mắt trông ra, trước cửa điện lớn ba bóng người đang dây dưa không rời, Quản Tu Văn đang hướng thẳng về phía trong mà xông tới, hai cung nữ ngăn cách mấy cũng không được, hắn một đường phăm phăm tiến vào. Chàng thiếu niên luôn thanh thuần như nước trong ký ức giờ đây như đang giận dữ, sắc mặt âm trầm, ngũ quan vốn dịu dàng đanh lại, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo cay nghiệt.

Giơ tay ngăn hai nàng cung nữ, Quy Vãn lạnh lùng hạ lệnh: “Chớ nhiều lời! Lui ra đi!” Nàng hiểu rất rõ đạo sinh tồn trong chốn cấm cung, hai nàng cung nữ cũng sợ phải gánh trách nhiệm, tất nhiên sẽ không dám làm ầm ĩ lên, chỉ lặng lẽ thối lui.

Quản Tu Văn đứng trong điện, trầm mặc lặng thinh, tròng mắt nhìn chăm chăm vào Quy Vãn ánh lên vài tia cảm xúc, vừa nặng nề thâm trầm vừa câu nệ chấp nhất, lửa giận vừa rồi kiềm nén tựa hồ không nơi phát tiết, khiến sắc mặt biến đổi mấy lần. Cửa điện khép hờ, ánh trăng lọt qua khe cửa đổ vào, hắt bóng hắn đổ dài trên mặt đất, thiếu niên như nước rõ ràng trong veo thuần khiết, thế nhưng bóng dáng hắn lại tối thẫm như đêm đen, một vệt bóng đen cô độc và lẻ loi.

Đối với thiếu niên này, tâm tình Quy Vãn có chút phức tạp, hành động của hắn, nàng ít nhiều có thể cảm nhận được, từ chuyện khi Lâu Triệt vào cung, hắn động thủ không ít, nàng hẳn nên hận hắn, chỉ là trước mắt nàng, hắn vĩnh viễn khoác trên mình dáng vẻ đẹp đẽ vô hại kia. Con người thật sự kì lạ, thường sẽ chỉ tin những thứ tận mắt chứng kiến, cho nên nàng mới không thể hận nổi hắn, hơn nữa, ngày đó chính nàng dìu dắt hắn bước chân vào chốn quan trường, thứ oán hận kia dần dần biến chất, hòa thêm vào sự áy náy, cuối cùng chỉ còn sót lại chút phiền muộn nhàn nhạt cùng nỗi âu sầu âm ỉ như nước trôi.

Quản Tu Văn chầm chậm tiến lại, khoảng cách chỉ chừng mươi bước chân, thế nhưng hắn đi như thể cả nửa đời người, nét mặt mịt mù, vừa phức tạp vừa sáng rõ, bừng lên một nụ cười tươi rói rực rỡ như ánh mặt trời. Tiến tới trước mặt Quy Vãn, bóng dáng hắn đổ trùm tới bên nàng, giữa khoảng mù mờ tranh tối tranh sáng, hắn dịu dàng lên tiếng: “Người nguyện ý cùng ta rời bỏ nơi này chứ?”

Quy Vãn ngẩn người, lặng câm chăm chú nhìn hắn, vô vàn suy nghĩ quay cuồng trong óc liền ngừng bặt trước những lời vừa nghe được.

Trong hồi ức, từng cảnh lại từng cảnh trong hậu viên cung Cảnh Nghi liền bày ra, cũng từng có một câu nói như thế được thốt ra, chẳng qua câu nói ấy, là nàng nói với chàng thiếu niên kia, còn hiện tại… thì ngược lại…

Số mệnh đúng là một trò đùa nực cười…

Quy Vãn cười cười lắc đầu, “Tu Văn, ta không đi.” Mặc dù nàng vội vã mong ngóng được xuất cung, nhưng chẳng muốn mạo hiểm, huống hồ thiếu niên này là thù hay bạn còn chưa biết rõ.

Khoảnh khắc nhận được câu trả lời, nét mặt Quản Tu Văn hiện rõ vẻ đau đớn, tựa như không thể hít thở nổi, nặng nhọc thở dốc một hơi mới miễn cưỡng duy trì được nụ cười thanh thuần trên miệng, ánh mắt mang theo chút si ngốc nhìn đăm đăm vào Quy Vãn, rất lâu sau mới thốt được thành lời: “Vì sao? Vì Lâu Triệt ư?”

Thấy hắn gọi thẳng tục danh của Lâu Triệt, Quy Vãn ngẩn người, đáp: “Không phải.”

“Không phải?” Vì câu trả lời ấy mà thoáng vẻ khoái trá, rồi lại lập tức suy nghĩ một hồi, mặt Quản Tu Văn lại sầm xuống: “Vậy thì vì sao? Lẽ nào… là vì Hoàng thượng?” Không chịu buông tha, cẩn trọng săm soi từng nét mặt Quy Vãn.

Hai tháng, lòng hắn như lửa đốt, đêm đêm đều không thể ngon giấc, tất cả mọi chuyện đều đang tiến hành đúng như kế hoạch, thứ duy nhất đi chệch hướng là chuyện Quy Vãn vào cung. Nhung nhớ khắc khoải, trông ngóng chẳng thấy. Tất cả những hành động kì quái của Hoàng thượng gần đây hắn đều tai nghe mắt thấy, cuống quýt trong lòng. Hôm nay mới thừa dịp trong cung nghị sự tới khuya, đang đêm xông thẳng đến Cảnh Nghi cung, trong khoảnh khắc trông thấy Quy Vãn, liền hạ quyết tâm nhất định phải đưa nàng rời khỏi hậu cung này.

Bồn chồn bất an chất chứa mỗi ngày một cao lên trong lòng hắn, giống như sợi tơ vô hình trói buộc tâm can, giãy không đứt nhay không rời, đau đến tê tâm liệt phế, âm ỉ giày vò, hơn nửa năm nay, mỗi lần đến Tướng phủ gặp được nàng, mới cảm thấy được xoa dịu ít nhiều, vừa rời Tướng phủ, nỗi đau quặn thắt cùng niềm khát khao mong ngóng càng cuộn lên, còn mãnh liệt hơn trước khi tới nhiều lần. Nữ nhân yêu kiều nơi Tướng phủ, như độc như thuốc, lòng hắn nhung nhớ khắc khoải, như bệnh tật bên bờ hấp hối, tan nát cõi lòng, thẩm thấu tâm tư. Cứ như vậy, khi đau đớn, khi ủi an, ngày này qua ngày khác, thậm chí ngay cả nỗi khổ sở này cũng không cảm thấy, giống như chính bản thân mình, hắn đã yêu cả nỗi đau đớn ấy.

Nàng là độc dược với hắn, cũng là phương thuốc chữa lành, chưa từng một lần đắn đo có hối hận hay không, đơn giản hắn đã sớm sa vào, đáy vực thăm thẳm khôn cùng, thứ duy nhất tồn tại là một nụ cười một cái nhăn mày của nàng, giải độc cho hắn, mê hoặc hắn.

Có điều lúc này đây nàng nói không đi, lòng đau đớn không hít thở nổi, nhưng được nghe chính nàng nói ra không phải vì Lâu Triệt, tâm đột nhiên nhẹ bẫng, chìm nổi thăng trầm, chỉ vì vài lời nói của nàng, từ khi nào, thế giới của hắn liền thay đổi hoàn toàn như vậy?

Ánh mắt Quản Tu Văn càng lúc càng kì dị, bày ra một niềm đau đớn và giằng xé, trên mặt rõ ràng đang tươi cười, nhưng ngay trong nụ cười rực rỡ ấy còn xen lẫn cả những ảm đạm tiêu điều. Bị hắn ảnh hưởng, Quy Vãn dường như không thể cất lời, chỉ cảm thấy hương vị bi thương tỏa ra không dứt từ chàng thiếu niên này, gặm nhấm xâm thực không khí và bóng đêm xung quanh.

Quản Tu Văn giơ tay ra, mang theo vẻ si mê không dứt, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Quy Vãn: “Vì… Hoàng thượng sao?”

Kinh ngạc, Quy Vãn quên cả tránh bàn tay hắn, gương mặt nàng ánh lên ấm áp, ngước mắt nhìn về phía Quản Tu Văn, đột nhiên phát hiện bản thân nàng chưa bao giờ thật sự nhìn thấu con người hắn: “Tu Văn, rốt cuộc ngươi sao vậy?” Nhịn không được tránh khỏi sự đụng chạm càn rỡ của hắn, Quy Vãn đột nhiên đanh mặt, buốt giá mấy phần.

Hai tiếng “Tu Văn” từ miệng nàng thốt ra luôn là niềm an ủi tâm hồn hắn, thế nhưng thấy nàng không hề lộ vẻ mừng rỡ, hắn liền cau mày, trong lòng rầu rĩ, không chút nghĩ ngợi bắt lấy cổ tay Quy Vãn: “Theo ta đi… Rời khỏi nơi này.” Nói rồi liền dắt Quy Vãn xuống khỏi ghế.

Chân trần chạm xuống mặt đất, lạnh lẽo thấu xương, Quy Vãn kinh hoảng muốn buông ra, nhưng hắn nắm quá chặt, muốn xoay cổ tay cũng không được, thoáng thấy bực bội, nàng lạnh lùng lên tiếng: ”Tu Văn, ngươi đang làm gì đó, buông ngay!”

Quản Tu Văn nhắm mắt làm ngơ, kiên quyết kéo tay Quy Vãn thẳng ra ngoài đại điện, đến tận khi nghe thấy người phía sau kêu đau một tiếng, hắn mới như choàng tỉnh, dừng bước, lập tức xoay người lại, trong mắt ánh lên vẻ đau xót: “Đau chỗ nào? Để ta xem.” Nét mặt kia tựa như kẻ bị đau là chính bản thân hắn, chứ không phải Quy Vãn vậy.

Chân trần trên mặt đất giá lạnh, đối nghịch hoàn toàn với bàn tay nóng rực của hắn, trong lòng Quy Vãn thoáng hoảng loạn, nhớ tới đủ chuyện xảy ra trong quá khứ, cắn răng căm hận nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì đây? Lẽ nào hãm hại Tướng phủ còn chưa đủ thê thảm sao?”

Quản Tu Văn ngẩn người, mê man hỏi: “Người đang trách ta đó sao?”

“Chẳng lẽ không thể trách ngươi sao? Rốt cuộc ngươi đang làm gì, Lâu Triệt nói thế nào cũng là ân sư có công tiến cử ngươi, cũng chưa từng có điểm nào đắc tội ngươi, ngươi hà tất giậu đổ bìm leo, lừa chàng vào cung, lẽ nào quan trường thật sự hay ho đến vậy, đáng để ngươi phải đánh đổi bằng nhân nghĩa hay sao?”

Vì sao thiếu niên này lại hóa thành như vậy, lẽ nào đã sai ngay từ đầu, thương hại hắn là sai, dìu dắt hắn tiến nhập quan trường là sai, tất cả đều là sai lầm cả hay sao… Sai, sai, sai ư?

“Hắn chưa từng đắc tội ta, nhưng không phải hắn có lỗi với người hay sao? Hắn và Huỳnh phi dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, hắn không đối xử tốt với người, hắn không xứng… không xứng có được người.” Bị chạm tới nỗi đau trong lòng, Quản Tu Văn không nhẫn nại được, lập tức kích động lên, “Ta chỉ chậm hơn hắn một bước, một bước mà thôi. Là do hắn, hắn quyền hành khuynh vương át dân, rước lấy mối cố kị của Hoàng thượng, tất cả chuyện này do hắn tự mình chuốc lấy, người cho rằng ta lừa được hắn vào cung sao? Nếu không phải bản thân hắn tình nguyện muốn vào, ai có thể buộc được hắn? Hắn đem Huỳnh phi đi là chuyện hoàn toàn có thật… Hắn rất đỗi giảo hoạt, cấm cung trùng trùng thiên la địa võng hắn vẫn trốn thoát, đến giờ còn liên thủ với Đoan vương…”

Thấy hắn nói chuyện có chút lảm nhảm, cảm xúc cực kì không ổn định, Quy Vãn liền tĩnh tâm lại, nghe đến đây không kìm được bèn ngắt lời hắn: “Các ngươi bày cạm bẫy trong cung, rồi để chàng trốn thoát sao?”

“Đúng vậy…” Quản Tu Văn đột nhiên bình tĩnh lại, tựa như lộ ra nụ cười an lòng, “Không thể ngờ được hắn thần thông quảng đại đến thế, ngay cả thâm cung cũng có thể chạy thoát được. Nhưng cũng chẳng sao… Cứ coi như hiện tại hắn và Đoan vương liên thủ đi, nhưng tội phản nghịch của Đoan vương đã định, muốn xoay chuyển tình thế, quả là chuyện vọng tưởng, trong kinh thành này Hoàng thượng đã sớm an bài hùng binh tướng mạnh, Lâu Triệt có lợi hại cũng không dám quay về lúc này.”

Vừa nghe được lời này Quy Vãn thấy lòng lạnh giá, lại nhìn Quản Tu Văn, cảm thấy việc hắn làm thực sự rất cổ quái, tâm tư lại quỷ bí: “Vì sao ngươi phải làm đến thế? Lâu Triệt là ân sư nhập quan trường của ngươi, Đoan vương bao phen giúp đỡ ngươi, ngươi lại không phân biệt trắng đen hại bọn họ…” Nửa câu còn lại rằng “Sao ngươi lại đáng sợ đến thế” không thoát khỏi miệng, Quy Vãn nhìn nụ cười dịu dàng của Quản Tu Văn, dưới ánh trăng lại thấy quỷ dị hãi hùng.

“Làm gì có chuyện không lý do, Đoan vương với ta, vốn chỉ lợi dụng lẫn nhau, ta chẳng qua cũng chỉ dùng tên y trong vụ ám sát Phong Sơn mà thôi. Còn Lâu Triệt, ra nông nỗi ấy là do hắn tự chuốc lấy… Quy Vãn, theo ta đi, chúng ta rời khỏi chốn này… Quy Vãn, Quy Vãn… Quy Vãn…” Miệng nỉ non cái tên quấn quýt trong lòng hắn, chàng thiếu niên vừa mừng rỡ vừa bi thương, gắt gao siết chặt lấy cổ tay Quy Vãn.

Tới giờ khắc này, Quy Vãn mới mơ hồ hiểu được, có lẽ sự kiện Phong Sơn là kế sách của Hoàng thượng, nhưng kẻ trực tiếp hành động hẳn chính là chàng thiếu niên này, rồi tất cả những chuyện xảy ra sau đó, thiếu niên này đảm đương vai trò gì nghĩ liền có thể nhận ra…

Thấy hắn lặp đi lặp lại tên nàng, Quy Vãn liền giật mình, thiếu niên này thủ đoạn ngoan độc như thế, nhưng lại khăng khăng cố chấp với mối tình sâu đậm và trong trẻo như vậy, hai thứ gần như trái ngược cùng tồn tại trên con người hắn, hòa thành một khối. Đêm nay bi thương đến thế, cảm giác tiêu điều thê lương vương trên mình hắn không sao xua tan được. Đêm lạnh lẽo thâm trầm, khiến cả vầng trăng cũng nhuốm màu bi thương, Quy Vãn không thể lên tiếng, cũng không biết làm sao mở miệng.

Ra vậy, nguồn cơn tai họa hóa ra là chính mình… Quy Vãn bật cười khổ, luống cuống không biết nói gì với Quản Tu Văn.

Quản Tu Văn đã sớm không màng tới mọi chuyện xung quanh, có thể được một mình bên Quy Vãn như vậy, lòng hắn say mê không dứt. Si ngốc ngây ngẩn giữa đại điện, cô độc và buồn thương vô tận.

Giữa lúc một bên không thể tiến thoái, bên kia ngây ngất si mê, chợt thấy tiếng bước chân chạy lúp xúp tiến lại, cung nữ vừa nãy chặn đường Quản Tu Văn la lớn: “Hoàng thượng giá lâm…” Tựa hồ sợ người trong điện không nghe được, tiếng la này bén nhọn vang dội vô cùng, truyền thẳng vào trong điện, trong khoảnh khắc phá tan bầu không khí mê đắm trong phòng.

Quản Tu Văn nghe vậy chấn kinh, phục hồi tinh thần, sắc mặt trầm xuống, như sầu khổ như không.

Còn Quy Vãn nghe được tiếng la của cung nữ, ngay đến cười cũng chẳng cười nổi, Hoàng thượng chưa bao giờ đến cung Cảnh Nghi vào lúc này, hôm nay làm sao vậy? Bao nhiêu chuyện đều chen nhau kéo tới… Nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng vẫn lơ lửng trên cao, lòng thầm hỏi: Trăng ơi trăng, tối nay lẽ nào trắc trở đến thế? Đêm thăm thẳm dài đến bao giờ… Khi nào trời mới sáng đây?