“Lấy kỳ hạn hai năm, xem Hoàng thượng có đạt được tâm nguyện hay không.” Thuận miệng một lời đem giang sơn ra đánh cược.
Trịnh Lưu nheo mắt, đồng tử lóe lên sắc bén, càng tăng thêm vài phần tà mị mà cao nhã, nụ cười như có như không hé trên bờ môi. Ngón tay y lướt qua mái tóc đen mượt xõa tung, đầu ngón tay chạm nhẹ trên cần cổ Quy Vãn, da thịt trắng muốt, óng ánh thuần khiết như băng giá hợp cùng những ngón tay thuôn dài tinh tế của y thành một khung cảnh tuyệt mỹ. Rõ ràng đang giữa lằn ranh kề cận sống chết, lại vì sự thản nhiên, tiêu sái, thanh nhã ung dung như nước khiết của nàng mà hóa thành diễm lệ đến lạ lùng.
“Phu nhân muốn dùng kế hoãn binh sao?”
Quy Vãn cất tiếng cười khẽ, nụ cười ẩn ước ý tứ đem gậy ông đập lưng ông, khóe môi cũng nhếch lên phản đòn: “Đã biết vậy, cớ gì Hoàng thượng chưa giết thần thiếp?”
Sự ngạo mạn của đế vương, dù biết là kế hoãn binh vẫn sẽ chấp nhận cược, huống hồ, đây vốn là một cuộc đấu trí đấu lực lâu dài. Mối đại họa trong lòng Hoàng thượng là hai thế lực lớn trong triều đình, không đâu khác ngoài Lâu Triệt và Đoan vương. Nếu muốn tập trung vương quyền, cách thứ nhất là tận diệt hai người đó, cách thứ hai là lợi dụng cả hai người, cứ chiếu theo tính cách hiện tại của Trịnh Lưu, chỉ e cách trước chiếm phần hơn.
Ngưng thần chăm chú nhìn thật sâu, ý lạnh trùng trùng trong đáy mắt Trịnh Lưu dần tan biến, bàn tay y trượt khỏi cái gáy tinh tế của Quy Vãn, xoa xoa bờ vai ngọc, rồi thoáng cúi đầu, những sợi tóc rủ bên gò má y dính sát vào dung nhan cao nhã, thanh khiết và diễm lệ kia, mắt đối mắt, mũi đối mũi, bờ môi áp lại thật gần ngõ hầu chỉ còn cách chừng nửa tấc, thậm chí còn có thế cảm nhận rõ ràng từng hơi thở phập phồng cúa người đối diện. Hương thơm man mác mỏng manh dụ hoặc mấy phần lý trí, càng sát lại gần, bờ môi thoáng lướt qua gò má, khe khẽ cất tiếng bên tai Quy Vãn: “Trò chơi này có chút thú vị... Nàng nói xem, hôm nay, mê hoặc lòng ta là ván cược thú vị này hay là... nàng đây?”
Hơi thở nóng sực ấm nồng lướt qua vành tai, biết rằng sát ý của y đã tan hết, Quy Vãn cười nhẹ: “Thâm ý của Hoàng thượng, người tầm thường làm sao nhìn thấu chứ?”
Vừa dứt lời, một luồng sáng xộc vào trong điện vang lên một tiếng động khẽ, một thái giám rón rón đẩy cửa bước vào, quỳ rạp trên mặt đất, nhỏ giọng bẩm tấu: “Hoàng thượng...” Không nghe được tiếng đáp lại, bèn ngẩng đầu trông lên, kinh ngạc mà nín lặng, Lý công công sững người.
Giữa đại điện tù mù, chỉ ánh lên vài luồng sáng leo lét, giờ đây nhờ có ánh sáng từ cửa lớn ùa vào soi tỏ hai người đang đứng trước ghế rồng, Lý công công cẩn trọng nhận thức hai người họ, tim đập rộn rã trong lồng ngực, tự nhủ, có phải bản thân đã lựa sai thời điểm tiến vào hay không. Hoàng thượng dáng vẻ cực kỳ ám muội ôm một nữ tử áo quần xộc xệch, mà y phục cô gái kia đã rách nát quá nửa, lộ ra làn da trắng bóc như tuyết. Cách xa nửa đại điện hắn vẫn có thể nhận ra, cái vẻ đẹp tà mị đến dị thường này, thấy một lần đâu dễ dàng quên nổi, rõ ràng là thê tử của Lâu Thừa tướng.
Vội vã cúi đầu, như thể chưa từng nhìn thấy chuyện gì, Lý công công kính cẩn quỳ trước cửa điện. Cánh cửa từ từ khép lại, điện lớn nhiều thêm một người, lại sâu thêm một tầng tĩnh lặng. Trịnh Lưu thoáng buông lơi, cánh tay đang vòng qua eo Quy Vãn mò sâu xuống dưới, kéo lại manh áo rách rời, che kín lưng và làn da ngọc ngà trên bả vai Quy Vãn, rồi nhặt chiếc thắt lưng thêu hoa văn rơi dưới đất vừa rồi buộc lại cho nàng. Động tác rất gọn ghẽ rành mạch, cực kỳ nhẫn nại.
Thoáng kinh ngạc nhìn theo động tác của y, Quy Vãn vẫn dửng dưng để y mặc sức làm theo ý mình. Quay đầu nhìn Lý công công trước sau vẫn quỳ sụp khống dám nhúc nhích đằng xa, thầm than một tiếng trong dạ, vốn tưởng đại tổng quản nội cung Lý Dụ là người Lâu Triệt xếp đặt ở cạnh Hoàng hậu, giờ đây nhìn lại, hẳn hắn cũng là một trong những kẻ nằm vùng của Hoàng đế cài vào. Lòng thầm than thật sự quá hung hiểm, trong cung này thị thị phi phi, lòng người quá đỗi hiểm ác, đúng là vạn phần khó lường.
Trịnh Lưu nở nụ cười trầm trầm, chuyển ánh mắt về phía Quy Vãn, ánh mắt rực sáng, miệng lại nhả những lới ôn nhu vô hạn: “Sao nào? Giật mình thật rồi ư?”
Hơi thu liễm nét mặt, lúc nghiêng đầu chỉ thấy vài phần thờ ơ, xa cách, Quy Vãn cười như không cười: “Lòng người đa đoan khó lường, đã cho thần thiếp lĩnh hội sâu sắc...” Tựa như cảm thán, nhưng lại nói với một giọng điệu như châm chọc, bỡn cợt, khiến Trịnh Lưu bật cười dịu dàng.
Thắt xong nút dây cuối cùng trên chiếc thắt lưng, Trịnh Lưu bèn ngừng tay, xoay người bước khỏi thềm ngọc, chậm rãi tiến về phía Lý công công. Gã tổng quản thái giám đang quỳ trên mặt đất có vẻ cực kỳ sợ hãi, thấy Trịnh Lưu đến gần, hắn bất giác lùi về sau một chút. Đến tận khi Trịnh Lưu đã đứng trước mặt, hắn đành phải đứng lên, thấp giọng bẩm tấu gì đó. Nghe những lời tấu của hắn, Trịnh Lưu càng lúc càng vui vẻ, gương mặt tươi cười rạng rỡ thêm mấy phần.
“Phu nhân, hiện tại có vui lòng đánh cược một chút với trẫm không?” Nụ cười ẩn chứa toan tính mưu mô, Trịnh Lưu nhìn chằm chằm vào Quy Vãn, cẩn trọng quan sát thần thái của nàng.
Căn bản không có quyền chối từ, Quy Vãn đành mỉm cười đáp lại, nét thanh khiết như vầng trăng trong, buông tiếng thở dài khe khẽ, từ tốn trả lời: “Hoàng thượng đã có nhã hứng, thần thiếp sao dám không phụng mệnh.”
Đã định liệu được đáp án của Quy Vãn, ánh mắt Trịnh Lưu thấp thoáng ý cười, y tiến về phía bên phải đại điện, chính tại cột trụ có khảm một khối lưu ly vuông vắn ở nơi khuất sâu khó chú ý đến nhất. Y đưa tay ấn nhẹ vào khối lưu ly, xoay nhẹ sang trái nửa vòng, bên phải điện Ngự Càn lập tức lộ ra một cánh cửa có thể dịch chuyển được. Quy Vãn lặng thinh nhìn theo đó, lòng dần trấn tĩnh, nhớ lại lúc còn nấp sau long ỷ, nghe thấy tiếng Trịnh Lưu đột ngột vang lên đã khiến nàng hoảng hốt thế nào, hóa ra chỉ vì y đã dùng tới cơ quan xảo diệu như vậy. Giờ đây đã rõ ràng, khiến lòng nàng an tâm, thoải mái hơn rất nhiều.
“Hoàng thượng...”
Vội vàng gọi Hoàng đế, Lý công công cúi đầu cung kính khẽ hỏi: “Thi thể Lệ phi nương nương và cung nữ kia...” Không dám tự tiện quyết định, lại nhận ra hôm nay tâm tình Thiên tử có vẻ không tệ, hắn bèn to gan lớn mật lên tiếng hỏi.
Liếc mắt nhìn Lý công công một cái, Trịnh Lưu lộ ra vẻ thiếu nhẫn nại, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị một giọng nói trong veo nhàn nhã cướp lời: “Lệ phi nương nương ghen ghét với Huỳnh phi nương nương, mới bỏ Tạng hồng hoa vào thuốc an thai của người, sự tình bại lộ, không còn mặt mũi nào trông thấy Thánh thượng, bèn thắt cổ tự vẫn để tạ tội. Nữ tì tuẫn tiết theo chủ nhân, Hoàng thượng niệm chút ân tình xưa cũ, không truy cứu thêm nữa, cho chủ tớ được toàn thây.”
Quy Vãn chậm rãi từ bên long ỷ đạp trên thềm bước xuống, cất tiếng trong veo như nước, ánh mắt lúng liếng ý cười, tao nhã như vầng nguyệt, tà áo rách nát thuận theo động tác mà nới rộng thêm một chút, càng làm nổi bật dáng vẻ ung dung tiêu sái, thanh tao mà phong nhã. Nàng bước đến trên đại điện, giọng nói liền chuyển, nhìn sang Trịnh Lưu: “Đương kim Thiên tử lấy 'Nhân' trị thiên hạ, lần này hành xử khoan dung mới có thể ban ơn mưa móc thấm nhuần bốn bể, phân bố rộng khắp thiên hạ, Hoàng thượng, người nói xem có phải không?”
Ánh mắt Trịnh Lưu trầm xuống, sâu thẳm âm u không thấy đáy, nụ cười hé lộ, phất tay một cái, Lý công công lập tức hiểu ý, khe khẽ tung hô: “Thưa phải, Hoàng thượng nhân từ.” Nói rồi, giật lùi từng bước, lui về sau, rút khỏi đại điện.
Gần như không hề để tâm tới chuyện vừa rồi Quy Vãn tự ý quyết định mọi việc, Trịnh Lưu nhếch môi, cất giọng vẻ bỡn cợt: “Một ngày hôm nay phu nhân rốt cuộc còn muốn khiến trầm kinh hỉ bao nhiêu lần nữa đây?” Nói rồi liền buông một tiếng thở dài nhè nhẹ, chừng như tiếc hận vô cùng.
“Đốm lửa đom đóm, sao dám tranh sáng cùng vầng nhật nguyệt, chấn kinh Hoàng thượng cho thần thiếp mới khiến Quy Vãn này cả đời không dám quên.” Môi đào buông lời giễu cợt ngược lại, cuối cùng không nhịn được đã phải giải tỏa bớt ngột ngạt trong lòng.
Nghiêng người tựa mình bên cánh cửa ngầm, bày ra một vẻ khí phái biếng nhác sang quý của thiên tử, nghe được lời Quy Vãn, Trịnh Lưu bật cười, liếc nhìn nàng: “Kẻ khác dám thốt ra những lời này, nhất định trẫm sẽ ghi thù, có điều hôm nay những lời này lại do chính miệng phu nhân thốt ra, khiến trẫm hận không nổi vậy.”
“Lòng dạ 'đại lượng' của Hoàng thượng khiến Quy Vãn thật hổ thẹn.” Vừa như tán dương lại như giễu nhại châm biếm, lời nói ẩn ước ý cười của nàng bật ra.
Từ cuối cùng vừa thốt ra, Quy Vãn cũng tới bên cánh cửa ngầm, đưa mắt dò xét con đường ngầm phía trong, vốn tưởng thông đạo mù mịt âm u, thật không ngờ lại vô cùng sáng sủa. Vách tường ốp từng hàng lưu ly ngay ngắn, lợi dụng nguyên lý phản xạ ánh sáng, dẫn ánh sáng từ ngoài vào chiếu rọi khắp đường ngầm. Lòng tán thưởng đồng thời không khỏi buông lời than thở, những bí mật trong hoàng cung này đúng là nhiều vô cùng, nhất là những gì nàng được thấy hôm nay.
Đột nhiên thấy một tấm thủy tinh trong suốt lóng lánh kề ngay trước mắt, Quy Vãn không hiểu gì nhíu mày, vẻ mặt ngỡ ngàng kì quái nhìn Trịnh Lưu.
“Phu nhân quên mất màn cá cược nho nhỏ của chúng ta rồi sao?” Con đường ngầm chật chội, hai người kề sát bên nhau, Trịnh Lưu nhẹ giọng nói bên tai Quy Vãn, ý vị thâm trầm.
Không rõ ý đồ của đối phương, nhưng cũng không nhiều lời hỏi thêm, Quy Vãn nhận lấy tấm thủy tinh, tiếp tục bước dọc theo đường hầm. Chẳng biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng thấy trước mặt là một vách tường đen đúa, nàng thầm đoán có lẽ đã đi đến cuối đường, bật cười một tiếng, đang định quay đầu lại gọi khẽ, chợt Trịnh Lưu đưa tay tới che kín hai mắt Quy Vãn, kéo nàng quay mặt vào lòng y, thân thể hai người dán sát vào nhau. Quy Vãn cả kinh, theo bản năng muốn đẩy đối phương ra, nhưng nhớ tới thân phận của kẻ kia, có điều kiêng dè, chỉ đành chọn im lặng làm theo.
Vẫn là làn hương u uẩn man mác ấy vương vấn quanh chóp mũi, Trịnh Lưu bối rối cười nhạt, buông tay ra. Quy Vãn trùng mắt nhìn, vách tường đen đúa trước mặt đã mở toang, một đại điện khác trải rộng trước mắt. Nàng ngưng thần nhìn bốn bức tường trong đường hầm, thấy bức vách khảm vô số mảnh lưu ly lớn bé lô nhô, không biết đâu mới là cơ quan bí mật để mở cửa hầm. Hóa ra, vừa rồi Trịnh Lưu cố tình che mắt nàng vì lo nàng có thể mò mẫm phải cơ quan trong hầm ngầm. Như vậy, dẫu cho nàng biết được cửa vào đường hầm bên điện Ngự Càn cũng chẳng tác dụng gì. Lòng thầm than một tiếng, Quy Vãn vừa lo vừa sợ, người này làm việc kín kẽ chu toàn như vậy, có thể lừa gạt tất cả chúng dân thần tử, quả nhiên thâm sâu khó lường, không dò tới đáy.
Hoàng cung này đúng là chốn đất thiêng ẩn giấu người tài, ai nấy chẳng phải kẻ tầm thường. Ý nghĩ này vừa xoẹt qua trong óc, Quy Vãn nhẹ nở nụ cười giễu cợt, bước chân vào điện.
Nơi đây hoàn toàn khác với điện Ngự Càn, khắp điện không nhiễm một phân xa hoa, lòe loẹt, hào nhoáng thường thấy, không thấy muôn hồng ngàn tía diễm lệ huy hoàng, không có lưu ly mã não trân quý, trong ngoài chỉ toát lên không khí trầm tĩnh mực thước, cao nhã mà sáng sủa, sạch sẽ thanh khiết, không lấm bụi trần. Thật ngạc nhiên, giữa chốn thâm cung lầu son gác tía vẫn sót lại một nơi thanh tịnh đến vậy. Quy Vãn đảo mắt nhìn chung quanh, định thần đánh giá.
Trịnh Lưu thong thả đến bên bàn sách trong điện, đẩy cánh cửa sổ, tức thì hương thơm nhàn nhạt của cỏ cây hoa lá ùa tới vấn vương bên cánh mũi, từng làn gió nhẹ hây hây lướt qua da thịt. Quy Vãn cũng theo lại, nhìn động tác của Trịnh Lưu, chờ đến khi y xoay người lại, nhàn nhã nói: “Chúng ta sẽ cược ở đây.”
Nương theo ánh mắt y, thấy hoa viên phủ Thừa tướng ánh lên trong mắt, Quy Vãn thất kinh, trầm tư rất lâu mới nhớ ra nơi đây là hậu viện Cảnh Nghi cung của Huỳnh phi, giống với sân vườn phủ Thừa tướng như đúc. Nàng nghiêng đầu yêu kiều, tú lệ, mỉm cười hỏi: “Cược viện này sao?”
“Tất nhiên không phải!” Trịnh Lưu giơ tấm thủy tinh trong tay lên, đặt trước mặt, nhìn về phía trong viện, khẽ cười: “Cược người trong viện kìa.”