Hồng Nhan Loạn

Chương 21: Người say nằm mộng




Đêm đen mịt mùng, ba bóng người giằng co không ngớt trong sân Tướng phủ, thị vệ ùn ùn kéo tới, lập thành vòng vây trùng trùng siết chặt lấy ba người. Quy Vãn ngưng thần, chăm chú nhìn cuộc chiến, nàng không biết võ công nhưng vẫn có thể nhìn ra hai nha hoàn Như Minh, Như Tình phối hợp vô cùng ăn ý, hợp tác thật sát sao, không ngờ Lâu Triệt lại bố trí hai nha hoàn lợi hại như vậy ở cạnh nàng. Chuyển mắt sang người áo đen, càng nhìn kỹ Quy Vãn càng cảm thấy nghi ngờ, căn cứ vào những chuyện vừa xảy ra nàng có thể nhận ra kẻ thần bí này không hề có ý định gây tổn thương tới mình. Vậy rốt cuộc hắn tới đây làm gì?

Trăm ngàn luồng suy nghĩ quay cuồng trong óc, Quy Vãn đứng tới xuất thần bên cửa, đột nhiên nhận thấy một cảm giác ấm áp bao phủ thân mình, trên người nàng đã có thêm một tầng áo khoác. Nghiêng mặt trông sang bắt gặp ánh mắt thoáng hiện âu lo của Lâu Triệt, giọng nói dịu dàng ấm áp của chàng vọng tới bên tai: “Vào nhà đi, coi chừng cảm lạnh đấy.” Hóa ra chàng cũng bị tiếng người giao đấu thu hút, Quy Vãn khẽ lắc đầu với Lâu Triệt, vẫn đứng yên tại chỗ.

Lâu Triệt khoác thêm một tấm áo choàng lên cho Quy Vãn, giúp nàng vén lại mái tóc rối loạn rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Thấy bàn tay nàng giá lạnh, Lâu Triệt thầm bực bội, bất chợt tiến lên nửa bước che khuất tầm mắt Quy Vãn, bàn tay khẽ nâng lên, ra dấu một cái. Thị vệ nhận được ám hiệu lập tức hành động, tất thảy tản ra rồi nhanh chóng tụ lại thành hình một phiến quạt, cung nỏ đã sẵn sàng, nhất tề nhắm thẳng hướng kẻ áo đen.

Chứng kiến thế trận như vậy, Quy Vãn cũng có thể suy đoán ra sự tình kế tiếp, chút nữa thôi chỉ sợ kẻ áo đen kia sẽ hóa thành con nhím mất. Lòng thầm than một tiếng, nàng xoay người định trở về phòng, nhưng đúng lúc quay mặt đi, nàng chợt bị thu hút bởi một động tác bất ngờ của kẻ áo đen. Hắc y nhân bị Như Tình bức lui lại vài bước, y đột nhiên lôi từ trong ngực một món đồ dài chừng một tấc, ẩn ước ngân quang sắc lạnh. Quy Vãn ngẩn người, vật này, nàng vĩnh viễn không thể quên được, rõ ràng là cổ độc của Nỗ tộc…

Hắc y nhân kề cây sáo nhỏ bên miệng, thổi một tiếng, nhưng không thấy thanh âm phát ra, khiến hai nha hoàn và bao nhiêu thị vệ sửng sốt không thôi. Lục lại trong trí nhớ, Quy Vãn bỗng thét vang một tiếng hãi hùng: “Không ổn rồi!”

Thấy nàng buột miệng thét, Lâu Triệt chau mày, ra lệnh cho thị vệ bên ngoài: “Toàn bộ lui lại!” Bọn thị vệ nghe lệnh lui xuống vài bước, vòng vây tức thời được nới lỏng không ít. Giữa lúc mọi người còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chợt nghe một tràng những tiếng vù vù vọng lại, ùa về phía sân lớn, đến khi người trong viện kịp định thần nhìn kỹ, mới nhận ra một đám côn trùng không rõ loại gì đang ùn ùn kéo tới.

Không ai ngờ tới sự việc như vậy, thị vệ có mặt tại đương trường nhất thời hoảng loạn. Giữa lúc rối ren nhất, Lâu Triệt lạnh lùng quát vang một tiếng: “Đốt đuốc lên!” Dù sao cũng là thị vệ ngày thường được huấn luyện nghiêm cẩn nên vừa nghe mệnh lệnh truyền ra, đám người hoảng loạn lập tức bình tĩnh lại, chẳng mấy chốc cả khoảng sân rộng sáng rực lên dưới ánh vô số ngọn đuốc, lửa đóm hừng hực soi tỏ như ban ngày. Sâu bọ côn trùng đa phần sợ ánh lửa, tới giờ đèn đuốc sáng trưng, đám sâu bọ liền biến mất không còn bóng dáng, nhưng kẻ áo đen thần bí cũng thừa dịp lộn xộn để đào tẩu.

Như Tình, Như Minh cùng đám thị vệ nhất loạt quỳ sụp tại chỗ không dám nhúc nhích, Lâu Triệt sắc mặt thản nhiên, không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ nở nụ cười ôn hòa, ra lệnh: “Không sao rồi, lui cả xuống đi.” Nghe được một lời này từ chính miệng chàng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức lui cả xuống, phút chốc khoảng sân rộng lớn lại chìm vào bóng tối.

Lâu Triệt xoay người, thấy gương mặt xinh đẹp của Quy Vãn chênh chếch ẩn hiện trong bóng tối, chàng dịu dàng an ủi khuyên lơn: “Nàng không cần lo lắng đâu, cứ để ta xử lý.”

Quy Vãn hé ra một nụ cười nhợt nhạt, im lặng không biết nói gì, ánh mắt nàng rơi giữa khoảng sân rộng lớn, chỉ thấy một mảng bóng đêm đen kịt mịt mùng, cảm giác như ngay cả lòng nàng cũng đang chìm xuống, vô cùng vô tận.

Lâu Triệt im lặng đứng một bên, sắc mặt không mảy may biến hóa nhưng vô vàn suy nghĩ cuộn lên trong lòng như sóng triều ào ạt dâng trào, chuyện vừa phát sinh sáng nay, tối đến lập tức có người Nỗ tộc xâm nhập Tướng phủ, lẽ nào trong triều có người ngấm ngầm tiết lộ tin tức…

… Suốt đêm hôm ấy, Quy Vãn chập chờn không thể chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe ngựa gọn nhẹ, kiểu dáng đơn sơ mộc mạc dừng tại cổng sau Tướng phủ. Đám gia nô phụ trách coi sóc hậu biên tò mò không ngớt, đang định bước ra hỏi thăm, đột nhiên thấy một thiếu niên nhảy từ trên xe xuống. Thiếu niên tuấn tú thanh nhã, dáng vẻ phấn chấn hào hứng, dẫu y phục trên người chất liệu bình thường cũng không giấu che hết nét văn nhã phong lưu và khí độ thanh thuần như nước của hắn.

Đám gia nhân vừa nhác qua đã nhận ra người vừa tới là đương kim Trạng nguyên gia, tức thời cảm thấy lúng túng. Một tháng trước, chủ nhân lấy lý do chuẩn bị tới khoa thi mà chuyển Quản Tu Văn tới biệt viện ở ngoại thành, đến khi hắn đậu Trạng nguyên lại có lệnh truyền xuống, rằng nếu không có thông báo trước sẽ không được vào viện. Hiện giờ chủ tử không có tại phủ, chuyện này biết xử lý ra sao? Mà ngẫm lại, Trạng nguyên gia thân thiện dịu dàng, chủ nhân có điều phòng bị người này thật thiếu đạo lý quá.

Giữa lúc còn đang tiến thoái lưỡng nan, quản gia bất ngờ đi ngang qua, bắt gặp Quản Tu Văn, quản gia ngây người một lát rồi cười ha ha tiến lại. Lão khẽ khom người, lên tiếng chào hỏi: “Lão nô còn chưa tới chúc mừng Quản công tử, thật là sơ suất quá…” Giọng nói rất đỗi thiết tha, thành khẩn động lòng người.

“Đâu có.” Quản Tu Văn tiến một bước, nở nụ cười thân thiện như dòng nước khiết chảy suốt tận nguồn: “Ta còn chưa cảm tạ ơn ngài trước kia hết lòng chiếu cố cơ mà.”

Hai người hàn huyên hồi lâu, đều có chút cảm giác quyến luyến bịn rịn, rồi như vô tâm, Quản Tu Văn hỏi một câu: “Ta muốn vào trong viện cảm tạ ơn tái tạo của phu nhân, chẳng biết như vậy có tiện hay không?”

Quản gia cũng thoáng hiện nét lúng túng ngại ngần, nhớ tới lời Tướng gia từng phân phó xuống, lão không dám tự mình quyết định cho người này vào, lại đảo mắt chăm chú nhìn sang Quản Tu Văn bên cạnh, nét mặt hồn nhiên, thanh khiết, trong lòng không khỏi than thầm, thiếu niên nhã nhặn thân thiện như vậy có thể gây thương tổn gì được chứ. Hơn nữa, nói sao thì hắn vốn là người đích thân phu nhân đưa về phủ, giờ muốn được vào cảm tạ ơn nghĩa âu cũng là lẽ thường tình trên đời. Nghĩ tới đây lòng thoáng buông lơi, lão thấp giọng nói: “Mời Quản công tử vào, xin cẩn thận chớ để người khác thấy, phu nhân đang nghỉ ngơi ở thư phòng phía hậu đình.”

Mỉm cười khẽ gật đầu cảm tạ, Quản Tu Văn lướt qua đám người, hướng về phía hậu viện.

Vốn nắm rõ lề lối, bố cục Tướng phủ như lòng bàn tay, hắn cẩn thận lựa chọn đường nhỏ vắng vẻ để tránh gặp gia nhân trong nhà, chớp mắt đã tới cửa thư phòng phía hậu viện. Còn cách một luống hoa, hắn nhác thấy bóng hai nha hoàn từ trong thư phòng đi ra, cẩn trọng khép chặt cánh cửa, xoay người rời gót đi. Lòng thấy hơi kỳ lạ, hình như trước kia hắn chưa từng gặp hai nha hoàn này.

Mắt thấy hai nàng đã rời xa, Quản Tu Văn mới nhẹ nhàng bước lên bậc tam cấp, mặt ánh lên ý cười khoan khoái vui vẻ, đang chuẩn bị cất tiếng gọi liền nhận ra cửa thư phòng hé mở, ghé mắt trông vào phòng hắn lập tức ngậm miệng, không thốt được một lời.

Thư phòng phía sau đình viện dáng vẻ thanh nhã, không khí tịch mịch vắng lặng, Quy Vãn đang tựa mình say ngủ trên ghế quý phi bằng gỗ tử đàn, thanh tĩnh không nói nên lời, nơi đây phảng phất như bị tách biệt thành một không gian hoàn toàn khác.

Cẩn thận không gây ra tiếng động, Quản Tu Văn chậm rãi tiến sát lại ghế quý phi, cúi người chăm chú ngắm nhìn gương mặt Quy Vãn đang say ngủ. Ánh mắt lấp lánh sáng rực ngày thường giờ phút này khép chặt, tựa như bông súng chúm chím, nụ cười thường trực trên bờ môi những lúc thanh tỉnh đã tan biến đi đâu, gương mặt càng đượm thêm một vẻ thanh tĩnh, an nhiên tuyệt mỹ. Quản Tu Văn say sưa hết nhìn lại ngắm, thấy trái tim mình rộn rã trong lồng ngực, hắn đưa tay ra, bàn tay mơn man trên dung nhan đã vô số lần xuất hiện và khuấy đảo những cơn mơ của hắn, đầu ngón tay rung lên một cảm giác đê mê tuyệt diệu. Quản Tu Văn như người bị quỷ ám, hơi thở bỗng chốc dồn dập không thể điều tiết lại được, trái tim nảy lên gấp gáp, hắn cúi mình, tiến sát lại gần Quy Vãn đến khi chỉ còn cách nàng một tấc mong manh, cảm nhận được hởi thở đều đều mềm mại của nàng, tim lại càng đập mau lẹ. Cuối cùng, dường như không thể kìm lòng trước sức hấp dẫn quá đỗi mãnh liệt, hắn cúi đầu, mê man hôn nhẹ lên mái tóc, lên bờ mi khép chặt, lên chóp mũi tinh tế của nàng, rồi chợt giật mình nhận ra bản thân đang làm gì, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn quanh. Nháy mắt bốn bề chìm trong yên lặng tới nghẹt thở, tưởng chừng có thể nghe được cả tiếng dòng máu rần rật chảy trong huyết quản của chính mình.

Người trên ghế vẫn chưa tỉnh lại, còn mải miết chìm trong giấc ngủ say nồng, mi tâm lộ ra một chút mỏi mệt, Quản Tu Văn nhẹ nhàng xoa ấn đường của nàng, những mong có thể xóa tan phiền não in hằn trên đó. Bàn tay chạm tới gương mặt, ngón tay như có như không mân mê thăm dò từng đường nét, tới cánh môi hồng, bờ môi hé mở so với hoa đào còn kiều mị hơn vài phần. Xao xuyến khó ngăn, hắn cúi mình hôn xuống, nhưng không dám kinh động tới người đang êm đềm trong mộng, chỉ lướt qua liền ngừng, nụ hôn hắn rơi trên bờ môi Quy Vãn, tựa như hẹn thề, tựa như nguyện ước…

Đây có thể coi là lời hẹn ước duy nhất trong đời hắn…

Ngồi lặng bên trường kỷ ngắm nhìn, hắn đã sớm quên hết thời gian, ánh mắt không cách nào rời được gương mặt hắn hằng nhung nhớ ngày đêm kia, vốn hắn định sang hỏi thăm chuyện Tướng phủ bị tập kích đêm qua, vốn hắn chỉ mong được nghe giọng nói của nàng một chút, vốn… Hắn quên rồi, đã sớm quên mục đích ban đầu là gì, hắn chìm đắm tại nơi này, không thể thoát ra.

Lão quản gia đi tới cửa thư phòng, qua cánh cửa khép hờ nhìn vào trong, chứng kiện trọn vẹn một màn vừa rồi, cảm giác như sét đánh ngang tai, khiếp hãi không thốt nên lời. Thiếu niên kia ngồi lặng bên cạnh phu nhân, toàn thân bất động, nhu tình vô hạn chảy tràn trong ánh mắt, thứ ánh mắt đắm đuối si mê này… Mồ hôi lạnh đổ đầm đìa, lão quản gia run rẩy không dám nhúc nhích, phân vân không biết nên kinh động hắn hay chăng.

Giữa lúc lão quản gia vừa kinh hoảng, vừa do dự và bất an, thiếu niên trong phòng đột nhiên đứng dậy, hướng ra ngoài xem xét động tĩnh, lão không tránh kịp, lập tức đối mặt ánh mắt hắn. Chuyện mới thật quỷ dị làm sao, vừa rồi ánh mắt kia còn trong suốt tràn ngập nhu tình, thế nhưng giờ khắc này, khi vừa bắt gặp ánh nhìn của lão quản gia, ánh mắt ấy nhất thời băng lãnh như phủ một tầng sương giá, bắn ra một tia lãnh lệ như dao bén, lão quản gia có cảm giác như thể phút chốc bị dìm trong băng giá.

Thiếu niên nhẹ nhàng bước về phía cửa, không nỡ rời quay đầu lại ngắm nhìn bóng dáng yểu điệu ngự trên tràng kỷ. Hắn khẽ đẩy cửa đi ra, ra dấu bảo quản gia im lặng, rồi đi thẳng ra ngoài, tựa như biết chắc quản gia sẽ đi theo. Hắn đi một mạch tới giữa đình viện đứng chờ, lão quản gia lúc này mới kịp phản ứng, hấp tấp tiến theo, chưa kịp mở miệng nói gì đã thấy Quản Tu Văn đột nhiên ngoảnh đầu lại, tựa cười mà không phải cười nhìn mình, thong thả lên tiếng: “Tôn nữ của Lâu quản gia thật sự ngây thơ đáng yêu…”

Không hiểu vì sao hắn thình lình nhắc tới chuyện này, quản gia kinh hãi nhìn thiếu niên trước mắt, hắn thật sự là Quản Tu Văn mà lão từng biết sao? Tại sao lại băng lãnh đến thế, vô tình đến vậy, vì cớ gì thiếu niên thanh nhã lại trở thành tà dị nhường ấy…

Quản Tu Văn dợm bước lại gần, ghé sát tai quản gia thấp giọng thủ thỉ: “Không lo thân mình cũng nên biết nghĩ cho người nhà một chút, những chuyện vừa rồi, quên cả đi.” Nói xong liền mỉm cười đầy thâm ý liếc mắt trông quản gia một cái rồi xoay người trở gót.

Lão quản gia đứng trơ lại một mình trong đình viện, nghe gió thổi từng cơn bên tai, trong lòng đấu tranh không ngớt, lão hẳn nên đem sự này trình báo lại cho Tướng gia, để người đích thân định đoạt. Có điều, trước sau lão vẫn không thể cất bước cho được, lời Quản Tu Văn vẫn vang vọng trong óc, hết lần này đến lần khác ngăn trở hành động của lão, “Tôn nữ của Lâu quản gia thật sự ngây thơ đáng yêu…”

Thiếu niên kia đang nói thật ư, lão không thể không tin chuyện này

Rất lâu sau đó, vị quản gia vẫn đứng như trời trồng giữa đình viện…

Quản Tu Văn từ đầu đến cuối giữ một nụ cười rạng rỡ trên môi, theo cổng sau rời Tướng phủ, tâm tình vui vẻ không thể che giấu, hắn tiến thẳng đến xe ngựa, ngoái đầu nhìn lại Tường phủ nguy nga, trầm ngâm chốc lát rồi xoay người lên xe, lệnh cho mã phu chờ đợi đã lâu: “Đi thôi!”

Xe ngựa chậm rãi rời phủ Thừa tướng, mã phu là một tráng niên ngoài ba mươi tuổi, thật thà chất phác, không giờ để tâm dò xét hay can dự vào chuyện của chủ nhân, con người đặc biệt chính trực, thẳng thắn. Y hỏi: “Công tử, giờ ta quay về phủ Trạng nguyên sao?” Hoàng thượng đã ngự ban cho tân khoa Trạng nguyên một tòa phủ đệ, dẫu chưa kiến tạo hoàn hảo nhưng đã có thể chuyển vào ở.

“Không cần!” Thanh âm sang sảng dứt khoát từ trong xe truyền ra, “Tới dịch quán gặp sứ giả Nỗ tộc!”

Mã phu sửng sốt quay đầu lại, vốn muốn mở miệng hỏi gì cuối cùng lại thôi. Việc của chủ tử, không hỏi tới, không nói thêm vào, không nhiều chuyện xôn xao, ấy mới là nguyên tắc của kẻ làm nô bộc.

Đột nhiên Quản Tu Văn chợt hỏi: “Khi nào sửa sang xong phủ Trạng nguyên?” Thanh âm đều đều nghe không ra âm sắc bổng trầm.

“Bẩm công tử, còn khoảng hơn hai tháng nữa.” Cung kính trả lời, mã phu lại hỏi tiếp: “Công tử, trong viện nên trồng hoa gì thì đẹp? Hay là trồng thạch lựu đi, sắp sang mùa hạ rồi, hoa lựu trông cũng đẹp mà còn có quả ăn được nữa…”

“Trồng hoa mai.” Một tiếng lạnh lùng vang lên cắt đứt màn lý luận dài dòng lan man của gã mã phu.

Mã phu kinh ngạc hỏi: “Hoa mai? Đông qua rồi, cây trơ trùi trụi thế thì có gì đẹp…”, nhưng không thấy người trong xe có phản ứng gì, biết ngay lời mình nói cũng chẳng thấm vào đâu, chuyện công tử đã quyết làm gì có ai lay chuyển nổi.

Cách một tấm rèm, tiếng lải nhải của mã phu còn truyền tới bên tai, Quản Tu Văn phớt lờ. Trồng hoa gì ư? Đương nhiên phải là hoa mai… Đưa tay cầm lấy chiếc hộp trong xe, nhẹ nhàng mở hộp ra, cuộn tranh lụa còn nằm bên trong, hắn thất thần nhìn cuộn tranh, bất giác nhếch môi cười cười.

Ngẫm ngợi một hồi, hắn đóng nắp hộp, ý cười trên miệng cũng lặn mất tăm, nhớ tới Quy Vãn hôm nay mệt mỏi ngủ vùi giữa ban ngày, nhất định vì đêm qua bị đám người Nỗ tộc tìm tới dò xét quấy phá, xem chừng đám người này hành động vô cùng nhanh chóng, thật không uổng công hắn để lộ tung tích người trong họa cho bọn chúng. Hàn quang lóe sáng trong mắt, sắc mặt Quản Tu Văn bỗng chốc u ám phiền muộn, miệng khẽ lẩm bẩm: “Còn rất nhiều chuyện phải làm…”

Bàn tay nhè nhẹ mân mê chiếc hộp gỗ, Quản Tu Văn nhắm nghiền hai mắt, nghĩ ngợi xa xăm…

Lâu Triệt cũng vậy, mà Nỗ tộc cũng thế, tất cả đều không có quyền sở hữu bức tranh này, hắn gắt gao nắm lấy chiếc hộp, vì dùng sức quá mạnh, ngay cả đốt xương cũng thấp thoáng chuyển sang trắng bệch…