“Oa, lần đầu tiên được thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy!” Một binh sĩ đứng gác ở cổng thành phía Bắc sững sờ thốt lên, đang muốn nhìn kỹ lại một chút nhưng vừa liếc ngang đã gặp ngay ánh mắt lạnh giá của Lâm Tướng quân. Hắn run rẩy buốt sống lưng, không dám mở miệng nữa.
Bao nhiêu đồng bọn bên cạnh cười thầm, đang lúc Lâm Tướng quân phân phó công việc mà thần trí không tập trung, còn dám xì xào bàn tán bình phẩm, gã này cũng to gan quá. Cứ cho là tiểu tử này chưa được nhìn thấy mỹ nhân nhưng đây là Bắc môn hoang vu hẻo lánh, thử hỏi mỹ nhân nào thèm xuất hiện ở đây chứ? Mấy người lính bên cạnh cùng nhất tề trông lại hướng tên lính bị mắng vừa nhìn, tức thì cùng phát ra một tiếng than kinh diễm.
Lâm Thụy Ân có chút không hài lòng, binh sĩ một khi rời xa chiến trường sẽ đặc biệt biếng nhác, binh tính ngụ tại kinh thành lại càng thiếu tập trung. Nghiêm sắc mặt, đang muốn giáo huấn cho bọn chúng một chút, đột nhiên thấy tên tính vừa than thở kia hối hả chỉ trỏ mãi về phía sau, Lâm Thụy Ân khó hiểu, quay đầu lại, bắt gặp một bóng dáng thướt tha tiến lại phía mình, lòng hắn thoáng chốc kinh ngạc.
Nàng mang theo nụ cười thư thái tĩnh tại, lại ẩn chứa một chút lo lắng đi thẳng tới bên hắn. Những tưởng mình nhận lầm, Lâm Thụy Ân đánh mắt sang hướng khác, đến khi nhìn lại vẫn thấy nàng, quả nhiên là nàng, nhưng tại sao nàng lại ở đây? Còn đang ngờ vực, bỗng nhận ra nụ cười trên mặt không hề ăn nhập với ánh mắt ngập đầy do dự băn khoăn, nàng nhẹ nhàng tới trước mặt Lâm Thụy Ân, yêu kiều hành lễ, nhàn nhạt cười khổ, mở lời: “Tướng quân, ngài có thể giúp thiếp chứ?” Lời nói đầy thành khẩn, vì âu lo, nôn nóng nên càng hiện vẻ ôn nhu vô bì.
Lâm Thụy Ân ngơ ngác, vẫn chưa thể hiểu biết những ý từ sâu xa trong lời này, hắn kinh ngạc hỏi: “Lâu phu nhân?” Nghe giọng nói mang theo cảm giác bất lực của nàng, hắn bắt đầu nhận thấy sự việc không hề đơn giản, trầm ngâm một lúc, để ý thấy chút bắt đắc dĩ và khó xử trên mặt nàng, Lâm Thụy Ân ra lệnh cho tất cả binh sĩ bên cạnh rời đi. Cổng thành phía Bắc chỉ còn chơ vơ hai bóng người.
Đứng dưới cổng thành, gió lạnh thấu xương táp vào mặt, Quy Vãn cảm thấy hai tai váng vất đau nhức, chợt thấy Lâm Thụy Ân chuyển mình đứng sang phía khác, gió lạnh tức thời bị cản lại, nàng hơi ngơ ngác, lẽ nào người này cố tình làm vậy? Lòng nàng bỗng chốc gợn lên một cảm giác ấm áp. Thấy bên cạnh đã không còn ai, Quy Vãn mới vắn tắt vài điểm trọng yếu để kể lại sự tình.
Nghe từ đầu đến cuối những lời trần thuật của Quy Vãn, Lâm Thụy Ân cảm thấy có điều kỳ lạ, cũng nhận ra nàng đã cố tình lược bỏ rất nhiều tình tiết, hắn cũng không nhất định phải tra cứu tới cùng tận, ý thức được tình huống vô cùng cấp bách, Lâm Thụy Ân lập tức triệu binh lính lại, phân phó: “Dắt ngựa của ta tới đây.”
Nghe được câu này, Quy Vãn cảm thấy an tâm hơn một chút. Chỉ cần Lâm Thụy Ân chịu tới, nhất định tình thế sẽ đổi khác ít nhiều. Có điều không hiểu sao lòng nàng vẫn thật hoảng hốt, chỉ e sắp phát sinh chuyện lớn. Lâm Thụy Ân nhỏ giọng phân phó công việc lại cho binh sĩ dưới quyền, quay đầu nói với Quy Vãn: “Cách Hộ Quốc tự một đoạn có một nơi gọi là dốc Phượng Tê (chim phượng đậu), nơi này địa hình hiểm yếu, nếu muốn động thủ rất có khả năng sẽ chọn chỗ này, ta đã truyền lệnh điều cấm quân tới. Hiện tại ta sẽ lập tức tới xem xét tình hình, xin phu nhân cứ an tâm.” Giọng nói cứng cỏi, thanh âm trầm ổn hữu lực, mang tới cảm giác an tâm cho người nghe.
Quy Vãn khẽ gật đầu, lời cam đoan của Lâm Thụy Ân khiến nàng cảm thấy an tâm hơn nhiều, nhỏ giọng hỏi: “Dốc Phượng Tê ư?” Lòng chợt dấy lên một dự cảm bất tường, nhìn lại đã thấy binh lính dắt ngựa tới, Lâm Thụy Ân xoay thân nhảy phắt lên ngựa, vội vã thẳng tiến. Quy Vãn vươn tay giữ chặt yên ngựa, nhìn thẳng vào đôi mắt có phần kinh ngạc của Lâm Thụy Ân, nàng nói: “Tướng quân, ngài có thể đưa thiếp đi cùng không?”
Cô gái này luôn có khả năng khiến người ta kinh ngạc, nhìn gương mặt nàng, âu lo giăng giăng phủ mờ dung nhan như hoa, ánh mắt kiên định không thể lay chuyển, Lâm Thụy Ân trầm mặc, cuối cùng không nín được phải bật ra một tiếng thở dài, cúi mình, nhìn thẳng vào mắt Quy Vãn, nhẹ giọng nói: “Lâu phu nhân, thất lễ!”
Quy Vãn nghe tiếng liền ngẩng đầu, ánh nhìn dõi thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ kia mới phát hiện ra đằng sau vẻ mặt lạnh lùng ẩn giấu lớp lớp sóng tính không cách nào hiểu được. Còn chưa kịp hiểu ra thâm ý trong lời nói của hắn đã thấy người nhẹ bẫng, phần eo bị siết chặt, thân mình đã bị Lâm Thụy Ân ôm lên ngựa, Quy Vãn kinh ngạc, ngây người không kịp phản ứng lại.
Một tay giữ chặt Quy Vãn trước người, tay kia kéo dây cương, khua tay mạnh mẽ, chiến mã lập tức lao đi như mũi tên rời cung.
Còn chưa kịp nói gì, ngựa đã lướt đi như bay, ngựa của Lâm Thụy Ân vốn là chiến mã thượng hạng, tốc độ vượt xa ngựa thường. Ngựa vừa cất vó, đầu Quy Vãn ong lên một cái, nàng choáng váng tối tăm mặt mày, so với xe ngựa xóc nảy ban nãy, chiến mã vững vàng hơn được một chút nhưng tốc độ lại quá nhanh. Quy Vãn chưa từng cưỡi chiến ãm, đến giờ đầu óc chỉ còn một mảnh trống rỗng mơ hồ, hai mắt nhắm nghiền, nghe tiếng gió rít từng chặp lướt bên tai. Trời mới vào đầu xuân, gió lạnh len lỏi qua lớp áo của Quy Vãn, hơi lạnh giá giục nàng run lên không ngừng.
Nhận ra Quy Vãn có vẻ không thỏa mái, Lâm Thụy Ân hơi do dự, cuối cùng kiên quyết giảm tốc độ, lại thấy hình như nàng nói gì, có điều tiếng gió quá lớn, át mất giọng nàng, Lâm Thụy Ân đành ghé sát lại, lắng tai nghe giọng nói yếu ớt: “Đừng chạy chậm lại…”
Một thiếu nữ mỏng manh yếu nhược như vậy sao có thể có được thứ ý chí kiên định, vững vàng đến thế? Lâm Thụy Ân ngờ vực, liền siết chặt vòng tay, gắt gao ôm nàng sát tới ngực mình, biết rõ chuyện này thật không hợp lễ nghĩa, nhưng trong khoảnh khắc buông lỏng tay cương, ngựa chậm bước chân, hắn lập tức cởi áo choàng của mình quàng lên người Quy Vãn. Một tấm áo, che kín một thân người, thuận tiện che đậy nỗi xao xuyến bất an trong tâm mình.
Chiến mã liều mình lao đi như lưu tinh lướt qua bầu trời, trong gió dữ đang gào rít, cõi lòng của Quy Vãn tạm thời được an tĩnh. Tinh thần căng thẳng dần dần được thả lỏng, chỉ có âu lo trong lòng mãi không nguôi ngoai, bàn tay bất giác siết chặt vạt áo Lâm Thụy Ân, nàng vùi sát mặt vào tấm áo choàng, ý thức dần mờ nhạt, lẫn lộn…
* * *
Âm thanh huyên náo dậy đất truyền thẳng tới tai, kéo Quy Vãn bừng tỉnh giữa cơn mơ hồ, ý thức lập tức thanh tỉnh trở lại, nàng mở choàng mắt, không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Đây là một triền núi dựa vào sơn cốc, bờ dốc thẳng đứng cao vút, giờ đây một nửa triền núi đang chìm trong biển lửa rừng rực, đứng từ xa mà hơi nóng vẫn tập tới mặt. Trên dốc, quan binh và đạo tặc đang giao chiến quyết liệt. Ở trên nhìn xuống vẫn thấy đạo tặc chiếm thế thượng phong, trong lòng tự minh bạch, đạo tặc này nhất định là tử sĩ trong phủ quốc trượng giả trang thành, nếu không sao có thể có võ công cao cường và hành động có tính toán, tổ chức chặt chẽ đến vậy.
Hoàng hậu à Hoàng hậu, lẽ nào Quy Vãn ta đã đến chậm một bước sao? Quy Vãn thất thần đứng nhìn, lòng bỗng nảy sinh một niềm thất vọng vô bờ.
Lâm Thụy Ân thấy cảnh tượng trước mắt cũng sững sờ, gấp gáp chạy đuổi suốt hai canh giờ cuối cùng vẫn không kịp, thật chưa bao giờ nghĩ ra cục diện có thể biến hóa ra như vậy. Hoàng hậu dịu dàng ôn nhu lại có thể gây ra một chuyện dữ dội cùng cực đến thế, thật khiến người ta không cách nào tưởng tượng nổi. Lẽ nào nữ nhân đều trong ngoài bất đồng như vậy sao? Ngay cả cô gái trong lòng cũng vậy, rõ ràng dáng dấp, điệu bộ mỏng manh như nhành tơ liễu nhưng nội tâm lại quá đỗi kiên cường.
Bàn tay siết chặt dây cương, hai chân quắp sát thân ngựa, Lâm Thụy Ân nói với Quy Vãn đã tỉnh táo: “Cẩn thận!”, hét lên một tiếng uy vũ, vó ngựa cất cao, dũng mãnh xông tới, chớp mắt đã thấy ngựa lao vọt vào vòng lửa. Không vội vã giao tranh cùng đám tử sĩ, Lâm Thụy Ân nhìn đông ngó tây, tìm kiếm bóng dáng Huỳnh phi và Hoàng hậu giữa cơn hỗn chiến.
Tiếng đao kiếm chạm nhau, tiếng người hò hét, tiếng than, tiếng rên rỉ, gáo khóc như lời chú ngữ truyền tới tai Quy Vãn, rung chấn quá mức khiến đầu nàng đau nhức không thôi. Vẫn tưởng bản thân đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thật không ngờ đến khi thật sự đối mặt với cảnh tượng tàn nhẫn như vậy nàng vẫn cảm thấy quá sức chịu đựng, không thể tiếp nhận. Quy Vãn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trông khắp bốn phía, bóng dáng Hoàng hậu và Huỳnh phi vẫn vô thanh vô tức giữa biển lửa rừng rực. Hơi nóng tấp tới trước mặt, Quy Vãn cảm thấy tức ngực, khó chịu vô cùng.
Chiến pháp của đám tử sĩ vô cùng đáng sợ, một mực xông lên liều đánh không màng tới an nguy của bản thân, khí thế hừng hực quyết một mạng đòi một mạng khiến quan quân triều đình lâm vào hỗn loạn, đội hình rối bời không thành quy tắc, chẳng ai lo được cho ai, cuối cùng máu tươi ròng ròng, xác người la liệt.
Không còn nhận rõ được cục diện xung quanh, Lâm Thụy Ân kéo cương ngựa, chuẩn bị quay đầu, thật sự không cách nào phân định tình huống cho rạch ròi, lại không tìm thấy cả Huỳnh phi lẫn Hoàng hậu, vì thế không thể mạo hiển thêm nữa, chỉ mình mình có hề gì, nhưng còn con người mảnh mai, yếu nhược trong lòng.
Đang lúc ngựa quay đầu, chuẩn bị chạy về chợt một tử sĩ nhận ra Quy Vãn đang nép mình sau chiếc áo choàng, hắn chấn động la to: “Huỳnh phi đây rồi, là Huỳnh phi, ả ở trong này!” Thanh âm cứng nhắc thiếu trầm bổng nhưng tiếng vang rất xa, nháy mắt một đám tử sĩ đã quây lại phía này.
Quy Vãn chưa bao giờ hốt hoảng đến vậy, tim đập rộn rã như muốn vọt khỏi lồng ngực, nghe thấy tiếng hét vang của đối phương, nàng giật mình thảng thốt, tại sao lại nhận nhầm nàng thành Huỳnh phi đây? Nghĩ lại mới thấy, rõ ràng đám tử sĩ này cũng chưa gặp được Huỳnh phi nên hiện tại mới tưởng nhầm nàng chính là Diêu Huỳnh. Có điều giữa lúc sinh tử quay đầu như vậy nàng không cách gì lên tiếng phản bác cho được, căn bản không có người chịu nghe. Lòng thắt lại gắt gao, đau đớn thể xác và tinh thần ùn ùn đổ ập xuống, nàng vô thức với tay kiếm tìm, lại vô tình tóm được một tà áo đượm hơi ấm, ngẩng đầu trông, một gương mặt lãnh mạc như băng, từng đường nét phân minh ánh lên trong mắt nàng, lòng an định lại không ít. Bàn tay nàng siết chặt lấy y phục người đó, hy vọng có thể mượn lấy cho chính mình một chút dũng khí và sức mạnh.
Cảm nhận được sự căng thẳng và bối rối của Quy Vãn, Lâm Thụy Ân nhíu mày, lúc đi quên không mang theo đao, tới giờ hối hận cũng muộn rồi. Bàn tay phải đưa tới bên hông, kéo nhẹ một đường, ngân quang lóe lên, trong tay đã thêm một thanh nhuyễn kiếm. Cổ tay khẽ động, ngân quang loang loáng rạch trời, mọi người còn chưa kịp định thần phản ứng đã thấy bốn tử sĩ gục dưới vó ngựa. Quy Vãn nhìn kỹ lại mới thấy vết thương do nhuyễn kiếm tạo ra rất mảnh, máu cũng khó chảy ra, miệng vết thương chỉ ánh lên một đường chỉ hồng, lòng nàng thất kinh.
Thật khó hình dung tình cảnh khi ấy, một thiếu niên tướng quân anh dũng tuấn lãng, sắc mặt lạnh lẽo như băng tuyết, ngân quang lấp lánh trên tay, ánh sáng đi tới đâu, mở ra một con đường tới đó, có những kẻ còn chưa nhìn rõ vũ khí trong tay đã ngã gục trên đất. Góc độ biến hóa bất thường, chiêu thức tự nhiên khoáng đạt như ngựa thần đạp gió tung mây. Dung mạo như sương hợp cùng kiếm pháp mạnh mẽ vô song gợi lên một vẻ quỷ dị khác thường, khiến người người trong trận khiếp đảm thần hồn.
Đám tử sĩ đã bắt đầu rối loạn, một kẻ dáng điệu đầu lĩnh lẫn trong nhóm chợt nhận ra Lâm Thụy Ân trước sau chỉ dùng một tay, rõ ràng còn phải che chở nữ nhân trên ngựa, hắn lập tức quát đám thuộc hạ đang hoảng loạn, dùng tay ra hiệu sai chúng bọc đáng sang trái, xuống tay với Quy Vãn.
Lâm Thụy Ân tức thời có chút căng thẳng, bên trái có phần không chịu nổi gánh nặng, càng lúc càng có nhiều tử sĩ vây lại phía này. Hắn mãi lo lắng cho Quy Vãn nên không thể chú tâm đột phá vòng vây, mày kiếm nhíu chặt, biên độ cánh tay một lúc một mở rộng, ánh bạc loang loáng trên tay từ vô số điểm hóa thành một đường liên tục, nhất thời có cảm giác vòng vây dãn ra. Quy Vãn hoa mắt, tận dụng thời cơ, Lâm Thụy Ân thúc mạnh vào bụng ngựa, lao ra ngoài.
Đúng lúc sắp thoát được ra ngoài, một sát nã ấy chiến mã bất ngờ giật mình hoảng hốt, lồng lên chạy như điên, Lâm Thụy Ân siết chặt dây cương, cúi đầu trông xuống mới phát hiện đùi ngựa trúng một mũi tên. Không kịp lo tới ngựa, chỉ biết nắm chắc sợi cương, kiếm trên tay nhất thời ngừng một nhịp, tử sĩ nhân cơ hội ấy áp lại gần, vung đao tới tấp giáng về phía Quy Vãn. Lâm Thụy Ân ôm chặt lấy nàng, xoay người về hướng bên cạnh, loạn đao chém xuống thân ngựa, chiến mã chịu đau đớn lồng lên, không chịu khống chế, điên cuồng chạy loạn giữa trận.
Quy Vãn nín thở, bàn tay siết chặt lấy Lâm Thụy Ân, đầu óc nàng đã không còn kịp phản ứng được với hoàn cảnh lúc đó nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn đao quang kiếm ánh sáng chói lập lòe trước mắt, hơi thở dồn dập, sinh mệnh treo sợi chỉ manh.
Nháy mắt, chiến mã điên cuồng chạy tới bên triền núi, bên dưới là sơn cốc, thăm thẳm không thấy đáy. Chạy đến đây, Lâm Thụy Ân cũng không kiềm được, mặt mày biến sắc, ngoảnh đầu trông lại đã thấy tử sĩ đang đuổi lại gần, không còn đường lui, chiến mã dưới thân đã sớm không thể khống chế được nữa. Lâm Thụy Ân hít sâu một ngụm, muốn vòng lại phía sau, chợt một ánh đao lóa lên bên trái. Nếu vòng lại như vậy, Quy Vãn nhất định sẽ bị thương, ai thán một tiếng, tránh được một đao trí mạng này, vó ngựa khua, đạp giữa không khí…
Lâm Thụy Ân ôm chặt Quy Vãn, hai người một ngựa không kịp bật lên một tiếng kinh hô đã rớt gọn xuống sơn cốc thâm sâu mịt mùng…
* * *
Chạng vạng tối, tại trường đinh cách dốc Phượng Tê mười dặm đường, một đội cấm quân đã hạ trại, một bóng người cao ngạo đang đứng trong đình, tùy tiện lật giở cuốn sách trong tay. Người ngọc tỏa ra thứ cảm giác phóng khoáng tiêu sái tự nhiên, nụ cười trên mặt thoáng qua như gió xuân tháng Ba.
Một thân ảnh rảo bước về phía trường đinh, quỳ gối, cao giọng bẩm báo: “Bẩm Thừa tướng đại nhân, mọi chuyện ở dốc Phượng Tê sắp hoàn thành rồi, đã chuẩn bị xong tên lửa, chỉ chờ lệnh người truyền xuống sẽ nhất loạt bắn về phía trong dốc.”
Lâu Triệt dịu dàng cười: “Hậu cung nữ quyến không bị kinh động, hoảng loạn gì chứ?” Thanh âm nghe thật biếng nhác, không giống như thật tâm chú ý.
Tên lính không dám ngẩng đầu, vô cùng cung kính đáp: “Thưa không có hoảng loạn gì, mọi người đã an ổn nghỉ ngơi ở cách nơi này hai dặm đường.”
“Hoàng hậu đâu?” Lâu Triệt thấp giọng hỏi.
Tên lính khẽ ngừng một chút, không biết nên trả lời sao mới phải, mặt lộ vẻ khó khăn, cuối cùng cũng mở được miệng: “Lôi Tướng quân hiện đang canh giữ Hoàng hậu.”
Lâu Triệt mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt hướng về phía dốc Phượng Tê, xa xa trông lại vẫn mơ hồ thấy ánh lửa chập chờn.
Thấy nét mặt tươi cười của Lâu Triệt, tên lính hoang mang không cùng, nam tử ôn nhu khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân trước mặt rốt cuộc là kiểu người thế nào? Sáng sớm hôm nay người này bất ngờ mang theo cấm quân tới chặn đường Hoàng hậu và Huỳnh phi, lệnh giam lỏng Hoàng hậu, đã biết trước mặt có tử sĩ đang chực chờ vẫn để một đoàn cung nữ, thái giám làm con mồi dấn thân vào chỗ chết. Khó trách khắp triều đình không ai dám đối địch với con người này.
“Nếu không có sai lệch gì thì cứ theo kế hoạch mà tiến hành, đợi thêm chút nữa là có thể nhất loạt bắn tên, tiêu trừ sạch đám loạn đảng.” Thanh âm nhàn nhã vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của tên lính.
Tên lính gật đầu, đã chuẩn bị lĩnh mệnh lui gót, lại như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ngập ngừng không biết có nên mở miệng hay không, Lâu Triệt thấy thế mới hỏi: “Sao vậy? Còn có chuyện khác?”
Tên lính nghiêm mặt, hồi đáp: “Thưa vừa rồi ở dốc Phượng Tê phát sinh một chuyện lạ.”
“Chuyện lạ?” Lâu Triệt nghe vậy, cúi đầu cười hai tiếng, tựa hồ có chút tò mò: “Có sự gì lạ đây?”
“Vừa rồi đột nhiên có một nam một nữ xông tới dốc Phượng Tê, bị loạn đảng vây công dữ dội.”
Lâu Triệt trước sau vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, trầm ngâm một chút, hỏi tiếp: “Bọn họ là ai, vì sao bị vây hãm?”
“Đám loạn đảng tưởng nhầm cô gái kia là Huỳnh phi nương nương.” Tên lính thành thật khai báo.
Mày kiếm khẽ chau, Lâu Triệt lẩm bẩm: “Nhận nhầm thành Huỳnh phi? Rốt cuộc là ai đây?”
Tên lính nghe được tiếng thì thầm của Lâu Triệt, tựa hồ hiểu được nỗi băn khoăn của Thừa tướng, lại tiếp lời: “Theo người có mặt ở chỗ đó kể lại, nàng kia đẹp tựa thiên tiên, tuyệt không hề thua kém Huỳnh phi nương nương.” Ban đầu tên lính còn tưởng đây cũng là kế sách của Lâu Thừa tướng, đến giờ xem ra không phải. Tên lính nơm nớp ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt ôn hòa như gió xuân của Thừa tướng biến sắc.
“Cô gái đó dáng vẻ thế nào? Có gì đặc biệt không?” Lời nói ẩn ước vẻ căng thẳng, cảm giác có điều không lành đột nhiên dấy lên.
Tên lính thầm than thở, lẽ nào mĩ miều như thiên tiên còn chưa phải điểm đặc biệt sao, đáng tiếc lời này không dám thốt khỏi miệng, chợt nhớ ra chuyện gì, tên tính đáp: “Cô gái đó dùng một sợi dây cột tóc màu bạc.”
Lâu Triệt tức thời chấn kinh, lòng nhói lên đau đớn, lại hỏi: “Nàng thế nào rồi? Có bị thương không?” Lời nói có phần run rẩy, mất hẳn sự điềm tĩnh thường ngày.
Tên lính kinh ngạc không ngớt, chưa từng thấy Thừa tướng đại nhân có những biểu cảm như vậy, hắn e sợ không biết phải khai báo thế nào đành nói thật: “Một nam một nữ đó đã rớt xuống sơn cốc rồi ạ!” Bốn chữ “sống chết chưa rõ” chưa tới miệng đã bị hắn gắt giao nuốt lại, sung quân đã nhiều năm như vậy, hắn cũng sớm hiểu được chuyện quan sát sắc mặt bề trên, đã thấy sắc mặt Lâu Triệt càng lúc càng kém, biến hóa khó lường, nếu còn nói thêm gì nữa, chỉ e kẻ “sống chết chưa rõ” lại chính là mình.
Lòng mỗi lúc mỗi quặn đau, một nỗi lo lắng, hoảng hốt không thể gọi tên phủ ngập lấy Lâu Triệt, trong nháy mắt chàng không biết phản ứng ra sao. Chợt Lâu Triệt đứng vụt dậy, cao giọng truyền lệnh: “Tới dốc Phượng Tê, điều toàn bộ binh lính tới dốc Phượng Tê, nhất định phải xuống khe núi tìm bằng được nữ tử đó, đưa nàng nguyên vẹn trở về cho ta.” Lệnh xong, sải bước ra ngoài, sắc mặt âm u, lớn tiếng phân phó: “Lập tức chuẩn bị ngựa!”
Tên lính ngây ngốc đứng đó, lát sau lập tức chạy theo hỏi thêm: Vậy đám loạn đảng giải quyết ra sao ạ?”
Quay đầu trừng mắt với tên lính, thanh âm Lâu Triệt vang lên, lạnh lẽo như băng kết: “Phải tìm được Quy Vãn trước đã.” Nói rồi bước chân không dừng, tiến thẳng về phía trước. Chợt nhớ ra Quy Vãn bị chính đám loạn đảng đó vây hãm, ép rơi xuống sơn cốc, cơn giận dữ bừng bừng bốc lên thiêu đốt gan ruột, tuyệt không thể tha cho đám người đó.
Giọng nói không bớt lạnh lẽo, Lâu Triệt bổ sung thêm lệnh cho tên lính: “Giết sạch đám loạn đảng cho ta!”