Hồng Nhan Loạn

Chương 10: Đời người như kịch, kịch tựa cuộc đời




Thật không ngờ trong bụi cây còn có người, Quy Vãn có chút kích động, nếu để lộ chuyện hôm nay sẽ mang tới họa sát thân. Tim đập rộn rã trong lồng ngực, nàng chăm chăm nhìn về phía thân ảnh trong bóng đêm, khẽ quát một tiếng: “Ai ở bên đó?”

Người nấp trong bụi tựa hồ cũng hoảng hốt vì tiếng quát của nàng, rụt về phía sau, đụng phải nhánh cây kêu xào xạc, giữa đêm tối vắng lặng càng nghe rõ mồn một.

Thấy đối phương còn hoảng loạn hơn mình, Quy Vãn bình tĩnh trấn định tâm thần, nàng lạnh giọng ra lệnh: “Mau ra đây!” Cây cối bất động, lát sau mới thấy một bóng người chậm rãi chui khỏi bụi cây, thân hình gầy guộc bé nhỏ, mình mặc một bộ trường y sắc xanh đen. Hắn thực sự hoảng hốt, áo quần vướng vào cành cây, dùng tay gạt ra nhưng gạt vài lần vẫn không thoát được.

Thấy bộ dạng chật vật của đối phương, gánh nặng trong lòng Quy Vãn như được dỡ bỏ, nàng hơi tức cười, bóng người còn khuất trong đêm tối ngẩng đầu trông lên, nàng chăm chú nhìn xuống.

Thật không ngờ kẻ trốn trong bụi cây lại là một thiếu niên dáng vẻ thanh tú, nước da trắng nõn có thể sánh với nữ nhân, ngũ quan tinh xảo, cặp mắt sáng trong không lời nào tả hết. Bắt gặp một thiếu niên thơ ngây, tuấn mỹ như vậy, Quy Vãn nhất thời im lặng.

Điều chỉnh lại cảm xúc, Quy Vãn bấy giờ mới lên tiếng, giọng nói bình tĩnh không động: “Ngươi là ai?” Xem y phục của hắn rõ ràng không giống vương hầu quý tộc, khí chất lại càng khác biệt, người trong giới quý tộc không thể có được ánh mắt thuần chân, trong sáng như vậy.

Thiếu niên lộ vẻ kinh ngạc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, trả lời: “Tiểu nhân đi theo gánh hát Côn Viên.”

Điểm lại một lượt trong lòng, Quy Vãn mới nhớ ra gánh hát sắp diễn là gánh hát nổi danh kinh thành tên Côn Viên hay gì đó. Lòng đã trấn định, chỉ cần hắn không phải người trong hoàng cung thì muốn xử lý không có gì khó khăn.

“Nếu thật là người trong gánh hát, vì sao ngươi không ở tiền điện chuẩn bị diễn kịch lại chạy tới nơi này?”

Thiếu niên nghe vậy liền ngây người một lát, chưa trả lời ngay, im lặng một chút mới lên tiếng: “Tiểu nhân không phải người hát kịch, chỉ đi theo gánh hát mà thôi, thừa lúc mọi người chuẩn bị diễn xướng mới tới đây nghỉ ngơi đọc sách một chút.” Nói xong hắn cúi đầu, ánh mắt điềm tĩnh của hắn không giống người đang nói dối.

Lúc này Quy Vãn mới chú ý tới việc lúc thiếu niên hốt hoảng bò ra có đánh rơi một cuốn sách bên mình, nàng cúi xuống đưa tay nhặt cuốn sách lên. Trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, nàng lật mở vài trang, xem mấy lần, trong lòng kinh ngạc không ngớt, thật không ngờ thiếu niên này đang xem “Phụ quốc kỳ mưu” (kế hay giúp nước), hắn có thể xem hiểu thứ sách lược ảo diệu sâu xa đến vậy sao?

Thoáng trầm ngâm, lòng Quy Vãn có chút phức tạp: “Vừa rồi… Ngươi thấy hết rồi sao?”

Đôi mắt trong suốt của thiếu niên lập tức ánh lên vẻ bối rối, mấp máy môi, cuối cùng không biết nói sao. Nhìn bộ dạng ấy, Quy Vãn có thể khẳng định hắn đã thấy hết mọi sự vừa xảy ra, chuyện này thật không ổn.

Khóe môi nàng chợt cong lên một nụ cười thản nhiên, Quy Vãn hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Tiếng nói ôn nhu tựa gió xuân.

Thiếu niên có chút quái lạ, dùng giọng nói trong veo êm tai đáp lại: “Mười chín tuổi.”

Quy Vãn mỉm cười, hơn mình một tuổi, vậy mà còn giữ được ánh mắt trong veo thuần khiết như vậy thật không phải chuyện dễ dàng. Có điều, dẫu cho hồn nhiên đến đâu, vô tội đến mấy một khi đã liên lụy vào chuyện này, nhất định không thể thoát thân.

Trông bộ dáng thiếu niên, Quy Vãn nhất thời chưa nghĩ ra cách gì vẹn toàn. Tiền điện vô cùng nhiệt náo, nơi này là quạnh quẽ phi thường, đúng là vô cùng đối nghịch, chia nơi này ra thành một khoảng không gian thật kỳ quái. Một thiếu nữ vận y phục hoa lệ cùng một thiếu niên trong veo như nước đang mặt đối mặt nhưng hai bên đều nín lặng không thốt một lời.

Không thể trì hoãn mãi như vậy được, Quy Vãn thầm nhủ, nàng nhìn thiếu niên đăm đăm, giải thích cho hắn hiểu: “Ngươi đã thấy sự không nên thấy, thật sự vô cùng phiền toái, từ giờ trở đi sinh mạng của ngươi đã không còn thuộc về ngươi nữa rồi.”

Chứng kiến biểu cảm căng thẳng và hoang mang của thiếu niên, Quy Vãn không đành lòng phải lộ ra một chút thương xót: “Hiện tại ngươi chỉ có hai con đường để chọn…”

“Tiểu nhân sẽ không nói ra đâu…” Thiếu niên đột nhiên ngắt lời nàng với một dáng vẻ thật kiên định, giọng nói thoáng ngân cao vì sự kiên quyết ấy.

Quy Vãn khẽ gật đầu, mỉm cười: “Ta tin tưởng ngươi…” Thấy thiếu niên mỉm cười khi nghe được câu này, Quy Vãn nhắc nhở hắn: “Có điều ta không thể trao mạng sống của biết bao người vào tay ngươi được. Chuyện này quả thực rất hệ trọng… Hiện tại ngươi chỉ còn hai con đường mà thôi.”

Gương mặt tái nhợt của thiếu niên nổi bật trong đêm đen, hắn trầm tư lắng nghe từng lời của Quy Vãn.

“Đường thứ nhất, ngươi phải chết!” Quy Vãn không buồn chú ý xem lời mình nói ra tàn nhẫn cỡ nào, lời nàng nói ra không chút xao động, tựa hồ đang bàn một chuyện bình thường trong nhà. “Giờ ta có thể lớn tiếng gọi người tới, vậy là mạng ngươi coi như xong… Có điều, ngươi cam tâm chết như vậy sao?” Ngừng lời, Quy Vãn nhìn xuống thiếu niên, muốn nhìn thấu đáy mắt trong veo như thủy tinh kia xem tâm tư của hắn rốt cuộc ra sao.

Thấy nụ cười khổ của thiếu niên, Quy Vãn mới đề ra kế hoạch thứ hai: “Vẫn còn một con đường cho ngươi chọn.” Cẩn trọng nhìn thiếu niên thêm một lần nữa, nàng mới lên tiếng: “Ngươi nguyện ý rời bỏ gánh hát kia đi theo ta.”

Thanh niên nghe vậy liền chấn động.

Đối phó với kẻ nắm giữ bí mật, xưa nay vẫn thường có hai cách, thứ nhất là giết người diệt khẩu, thứ hai là thu nhận làm thuộc hạ giữ bên mình. Đối với thiếu niên dạng này, Quy Vãn có khuynh hướng theo cách thứ hai hơn. Bất kể hoàng cung này tàn khốc bất nhân cỡ nào, nàng cũng không muốn được chăng hay chớ rẻ rúng mạng người. Huống hồ, thiếu niên này còn mang tới cho nàng cảm giác có thể đào tạo thành tài.

Nhìn dáng vẻ trầm mặc của thiếu niên, không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, nàng yên lặng chờ hắn cho nàng một câu trả lời.

Ánh mắt thiếu niên càng lúc càng sáng rực kiên định trong bóng đêm, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Quy Vãn mà nói: “Tiểu nhân nguyện ý theo người.”

Nhất thời, Quy Vãn lại có cảm giác mơ hồ như lạc trong mộng, thiếu niên kia kiên định nói với nàng… rằng ta nguyện ý theo người.

* * *

Đây là một tuồng kịch.

Quy Vãn ngồi trên ghế nhìn trên đài gõ trống khua chiêng, bóng người loang loáng trước mặt, chợt thấy mặt mày choáng váng, nàng quay đầu nhìn quanh một lượt. Quan viên nghe kịch có người si mê, như ngây nhất như say sưa, lại có người thần trí không tập trung, còn mải liếc mắt với nữ quyến bên cạnh, nhìn tình cảnh như vậy, Quy Vãn không khỏi cảm thấy tức cười. Lâu Triệt chưa về, Huỳnh phi lấy có không khỏe không có xuất hiện, Hoàng thượng cũng chẳng thấy đâu, rốt cuộc chỉ còn lại quan lại và gia quyến xem cuộc vui.

Nhịn không được, Quy Vãn bật cười thành tiếng, bao nhiêu diễn viên thật sự đều đã bỏ đi cả rồi, chỉ còn lại một đám người xem trò vui. Những quan viên kia chính là người xem, trước sau vẫn chuyên chú xem diễn mà không hề phát hiện ra diễn viên chính đã bỏ đi nhưng vẫn buộc phải ngồi xem cho trọn màn kịch không người diễn chính này.

Hoàng cung này mới thật nực cười làm sao!

Lòng không kiềm được, nàng lại nghĩ tới thiếu niên trong sáng vừa rồi. Lúc dẫn hắn tới gặp chủ gánh hát, chủ gánh hát vừa trông đã biết người trước mặt chính là phu nhân đương kim Thừa tướng, liền không nói hai lời đáp ứng toàn bộ yêu cầu. Mới hay, thiếu niên kia vốn sinh trưởng trong gia tộc thư hương, chẳng may gặp cơn sa cơ, gia cảnh lụn bại, cuộc sống bần hàn cơ khổ mới phải theo gót gánh hát tới kinh thành chờ ứng tuyển kỳ thi đầu xuân sau.

Một thiếu niên thuần phác trong sạch như vậy cũng ước mong dấn thân vào chốn quan trường sao? Thật tàn khốc quá!

Chính là, vừa rồi thiếu niên nghe được người ta gọi nàng là Thừa tướng phu nhân thì có vẻ vô cùng khiếp sợ. Hắn không sao hiểu nổi cớ gì nàng tận mắt thấy phu quân mình hẹn hò với Quý phi mà vẫn để yên, hơn thế còn thay họ xử trí kẻ gây phiền loạn. Nhớ tới bộ dạng trợn mắt há miệng của thiếu niên, Quy Vãn chợt thấy buồn cười.

* * *

Kịch tới màn cao trào, đúng lúc này một thân ảnh tiến tới ghế bên phải, ngồi xuống, người cùng bàn ngẩng mặt kinh ngạc cất tiếng hỏi: “Tướng quân? Sao giờ người mới tới? Kịch diễn quá nửa rồi.” Nam tử cao gầy trước sau vẫn không thể ít lời được.

Lâm Thụy Ân gật đầu: “Không sao.” Hắn im lặng ngồi xuống, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Quân sư ghé lại gần, có chút âu lo, quan tâm hỏi han: “Tướng quân, vừa rồi người đi đâu vậy, ta sai thuộc hạ đi tìm cũng không thấy người.”

Lâm Thụy Ân ngẩn người một chút mới do dự đáp: “Ta vừa đi dạo trong hậu viện Cảnh Nghi viện.”

“Á!” Quân sư lộ ra vẻ kinh ngạc, thấp giọng rỉ tai Lâm Thụy Ân: “Huỳnh phi nương nương đã có lệnh người thường không được phép vào vườn đó, Tướng quân, người không biết sao?”

Lâm Thụy Ân cười khổ một tiếng, ấn đường khẽ chau tựa như đang ngẫm ngợi chuyện gì, cuối cùng quay đầu hướng về ghế đầu tiên bên dãy trái, hơi xa một chút nhưng vẫn có thể nhìn rõ dung nhan người ngồi đó, miệng đáp: “Ta không biết có quy định đó.”

“Chỉ cần không nói ra thì không sao đâu.” Quân sư cười cười an ủi, với địa vị của Tướng quân có xông vào vườn ấy một chút thì đáng gì chứ, chẳng qua đó là sủng phi của Thánh thượng mà thôi, không nhất thiết phải hao tổn tinh thần vì chút chuyện nhỏ nhặt ấy.

“Vậy sao? Chỉ cần không nhắc tới là không chuyện gì sao?” Lâm Thụy Ân vô thức nhắc lại từng chữ quân sư vừa nói.

Chú ý thấy thái độ kỳ lạ của hắn, quân sư cũng nhìn sang bên trái, nương theo ánh mắt Lâm Thụy Ân, không khỏi thở dài, trong lòng cũng rầu rĩ.

Trên sân khấu, lời ca vẫn rạo rực cất lên như cũ.

* * *

Rốt cuộc kịch cũng vãn, Quy Vãn cảm thấy như trút được một gánh nặng, dẫu chẳng nghe được mấy câu nàng cũng cảm thấy vở kịch thực đặc sắc ngoạn mục, thoắt vui thoắt buồn, đáng tiếc hiện tại nàng không có tâm trạng lắng nghe. Cuộc đời vốn cũng đa đoan như hí kịch rồi, cần gì phải ngồi xem diễn tuồng chứ.

Hướng thẳng ra khỏi điện, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, Quy Vãn cũng có chút mỏi mệt, hôm nay về nhà phải nghỉ ngơi tử tế mới được. Lúc tới không để ý, hóa ra đường tới đại điện lại xa như vậy, mới hay tâm tình của mình đã đổi khác mất rồi.

“Lâu phu nhân…” Một tiếng gọi lớn kéo nàng đứng lại, ngoảnh đầu, thấy Đoan vương mang theo ý cười đang đứng cách chừng ba bước.

Cúi người, Quy Vãn cười nhẹ, đáp lời: “Đoan vương có điều chỉ giáo?” Thứ ánh mắt lãnh khốc ấy khiến người ta sợ hãi cùng cực nhưng vẫn không thể không mỉm cười nghênh đón.

Đoan vương tiến lại gần Quy Vãn, sóng bước cùng nàng hướng về phía ngoài điện: “Ta thấy Lâu Thừa tướng không có đây nên muốn dẫn đường cho phu nhân mà thôi.”

Quy Vãn theo gót, thản nhiên mỉm cười: “Thật phiền Đoan vương lo lắng.”

Đoan vương bật cười, ngay đến tiếng cười cũng hung hãn khoa trương hơn người thường rất nhiều: “Lâu Thừa tướng cũng thật say mê quốc sự quá, trễ thế này rồi còn định nghỉ lại trong cung luôn sao?”

“Phu quân tận lực báo quốc là chuyện nên làm thôi mà.” Lời thoát khỏi miệng, Quy Vãn nhận ra chẳng biết từ khi nào mà bản thân nàng cũng dần thích ứng với nơi này.

“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Đang nói lại thấy Quy Vãn không hề có biểu cảm gì, Đoan vương chuyển đề tài: “Trong nhà có ái thê như vậy, nếu là ta, ta quyết không ở lại trong cung đâu.” Lời nói có phần cợt nhả, cố tình muốn thăm dò một chút, xem lòng nhẫn nại của nữ nhân này tới đâu.

Nghe lời y nói, Quy Vãn khẽ chau mày, rồi lại cười nhẹ một tiếng: “Nếu vậy Đoan vương phi thật có phúc.” Thấy xe ngựa đã ở trước mặt, nàng thầm thở phào một hơi, nghiêng đầu chào: “Vương gia, đã phiền người phải lo lắng, thần thiếp đã tới nơi rồi. Hôm nay thật lòng cảm tạ Vương gia!” Dứt lời, không đợi Đoan vương kịp nói thêm gì, nàng đi thẳng không ngoái đầu lại.

Đoan vương ngẩn ra tại trận, không biết phản ứng làm sao. Một viên quan vận áo bào đỏ sẫm mon men lại gần y, buông lời ton hót: “Vương gia thích nữ nhân đó sao?”

Thấy Đoan vương không buồn phản ứng, tự cho mình đã đoán đúng, hắn nhỏ to thì thầm như kẻ trộm: “Lâu phu nhân này không động tới được, nhưng ta có thể kiếm mỹ nhân có sáu bảy phần tựa như cô ta dâng cho Vương gia thưởng thức.”

Bỗng nhiên, Đoan vương bật ra một tiếng cười lạnh: “Ai nói bổn vương ưa thích nữ nhân này?” Lời nói như thoát khỏi kẽ răng rin rít, y nghiêng người lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt: “Dẫu bổn vương có cần cũng không cần thứ đồ giả, Châu Thái Thú, nếu người có thời gian nghiền ngẫm tâm tư bổn vương, sao không dành ra chút thời gian nghĩ xem làm cách nào để giữ được cái mũ ô sa trên đầu lâu lâu một chút.”

Dứt lời, y lướt đi như lưu tinh xẹt qua bầu trời, bỏ lại viên quan nọ đang run cầm cập, mồ hôi túa ra đầy mặt.

Quy Vãn lại gần xe ngựa mới hay thiếu niên kia đã chờ mình từ bao giờ. Thấy bóng dáng hắn nghiêm trang đứng chờ, nàng chợt cảm thấy ấm lòng, không biết vì lẽ gì, đối mặt với những thứ gian dối xảo trá trong hoàng cung, nhìn thấy thiếu niên trong veo như nước này lại mang đến cho nàng một thứ cảm giác như đã thân thiết từ lâu.

An vị trên xe ngựa rồi, nàng mới đưa tay vẫy thiếu niên lên xe, vốn làm như vậy có chút không thỏa đáng nhưng giờ trời đã muộn, không còn xe ngựa khác, cũng không thể để hắn chạy theo xe ngựa về tận phủ Thừa tướng được.

Hai người vừa mới ngồi yên thì xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Quy Văn thở phào nhẹ nhõm, muốn đưa tay kéo rèm nhìn ra ngoài một chút, đột nhiên thấy một bàn tay khác trước mặt nhẹ nhàng kéo sát tấm rèm, thanh âm thiếu niên ôn nhu vang lên: “Ngoài trời gió lớn, cẩn thận cảm lạnh!”

Kinh ngạc nhìn đối phương, Quy Văn giật mình, hành động này mới quen thuộc làm sao, rõ ràng khi tới đây Lâu Triệt cũng nói như vậy.

Thiếu niên nhận thấy phản ứng của Quy Vãn, lập tức đỏ mặt, rụt tay về. Phải rồi, người đó thân phận cao quý nhường ấy, lẽ nào có thể dung cho hắn được khoa chân múa tay trước mặt, nghĩ tới đây thiếu niên lộ ra vẻ mặt luống cuống.

Nhận ra vẻ hấp tấp của thiếu niên, Quy Vãn duyên dáng cười: “Cảm ơn ngươi!”, lại nhìn đôi con ngươi trong suốt của hắn, tâm khẽ động, nàng hỏi: “Ngươi tên gì?”

Thiếu niên trả lời: “Tiểu nhân tên gọi Quản Tu Văn.”

Quy Vãn nhìn hắn một lượt, nhắm mắt lại, khẽ tựa mình trên tấm đệm bên xe, nàng lắng tai nghe tiếng bánh xe lăn trên đường, trầm tư một hồi mới dửng dưng hỏi: “Ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Muốn dấn bước vào chốn quan trường còn hung hiểm hơn xông pha ngoài chiến trường. Nếu không có đủ niềm tin kiên định, làm sao có thể bước tiếp trên con đường này đây. Ngươi bây giờ chưa đủ để tiến xa.”

Thanh âm nhẹ nhàng, xa xôi mỏng manh như vậy lại như sóng dội ầm ầm vào lòng Quản Tu Văn. Hắn chuyên chú ngắm nhìn nữ nhân đang nhắm mắt dưỡng thần trước mặt. Nữ tử này đã thản nhiên buông lời muốn giết hắn, cũng chính nữ tử này đã cải biến hoàn toàn số mệnh hắn, đột nhiên cảm thấy mơ màng, rốt cuộc hắn nên mang theo thứ tín niệm như thế nào đi dấn bước trên con đường tương lai đây?

Xe ngựa vẫn lộc cộc lăn bánh trên đường, bỏ hoàng cung tường đỏ ngói vàng lại phía sau. Giờ khắc này, nào ai hay, một đêm nay đã thay đổi số phận của vài người.

Mọi sự mới chỉ bắt đầu.