Hồng Ngạn

Chương 33





Khi Trường Tương Tư thức dậy, vừa mở mắt đã phát hiện có người trong phòng, còn nhàn nhã ngồi trên giường mình, y nâng mắt nhìn cái người kia " sở thích gì đây? Trên đời còn có người thích lẻn vào phòng lúc người ta ngủ à?"

Lãng Ngưu đang ngồi bên mé giường lau thanh kiếm, hắn lau tỉ mĩ từ chuôi đến mũi kiếm, nghe tiếng động thì quay lại, nghoẻn miệng cười toe toét " tỉnh rồi?"

Trường Tương Tư vẫn muốn hỏi tội hắn " đệ vào đây khi nào?"

Lãng Ngưu lật thanh kiếm xem xét, hài lòng mà đặt vào bao, hắn lau sạch tay, khi này chống tay lên đùi, nhìn qua Trường Tương Tư " câu này nên hỏi huynh mới đúng, sống lại hết thành thỏ lại thành heo, ngủ đến mức người ta vào phòng lúc nào cũng không hay, nhỡ gặp hái hoa tặc thì biết làm sao?"

Trường Tương Tư bị mắng từ thỏ sang heo, có chút bất bình " Hái hoa tặc? Ta thấy đệ giống hái hoa tặc hơn"

Lãng Ngưu khoái chí cười hắc hắc, thấy người có ý định ngồi dậy, hắn vội chồm tới nhấn người trở lại giường

Trường Tương Tư sinh khí lại định mắng, thấy Lãng ngưu vén rèm, chỉ ra phía ngoài giường. Y giương mắt nhìn theo, thấy ngoài đó có người đang quì rạp dưới đất, y ngạc nhiên " Thử Lam Yên, đệ bắt hắn sáng sớm quì ở đây làm gì?"

Lãng Ngưu giương mắt ra " điện hạ hỏi ngươi tại sao quì?"

Thử Lam Yên quì rạp dưới đất lên tiếng " là thuộc hạ làm quá phận sự, làm sai chức trách, để tam điện hạ lo lắng"

Lãng Ngưu sinh khí " nói tiếng người, nói cho rỏ ràng"

Thử Lam Yên khẩn trương " là ta không đúng, nghe lười xúi bậy của Tịch Linh Lan, đi nói cho tam điện hạ biết chuyện công tử đi Dị quốc, làm cho tam điện hạ lo lắng mà bỏ lỡ chuyện bế quan, là thuộc hạ đáng chết, xin tam điện hạ trách phạt"

Trường Tương Tư muốn ngồi dậy, nhưng bị cánh tay của Lãng Ngưu mạnh mẽ chặn lại, Trường Tương Tư hiện tại không mang đấu lạp nhưng có khăn che mặt, tên này rốt cuộc giữ y như vậy để làm gì vậy, lại muốn giở trò gì. Dù nghĩ vậy nhưng không thể hiện bất bình, ngoan ngoãn nằm trở lại, nói " Là tên Tịch Linh Lan xúi thì đê tìm hắn tính sổ, sao lại bắt y quì"

Lãng Ngưu lại nói " điện hạ hỏi tại sao ta lại bắt ngươi quì kìa?"

Thử Lam Yên nói " ta không làm đúng nhiệm vụ, nghe lười dèm pha, thân là thận vệ của công tử lại đi truyền tin cho người ngoài..."

Trường Tương Tư tròn mắt " ta là người ngoài"

Lãng Ngưu hoảng, quay ra Thử Lam Yên nổi cơn thịnh nộ " con chuột thối, ăn nói cho đàng hoàng, không nói được thì cút đi"

Thử Lam Yên thực sự cút đi

Khi này Trường Tương Tư khom dậy" Ngưu lang quân đang trị thuộc hạ, hay đang muốn thị uy để ta bỏ qua chuyện ngươi nói dối ta chuyện tạo mưa Tây Lương, chuyện ngươi đi Hỏa Quốc, rốt cuộc chuyện này nên phạt ai mới đúng?"

Lãng Ngưu vươn tay siết góc áo của y, văn vê trên tay " Trường ca, ta biết sai rồi, ta không nên giấu huynh, nhưng mà, là vì ta lo cho huynh, sợ huynh biết được sẽ lo lắng cho ta ảnh hưởng đến việc bế quan, ta không nghĩ là tên họ Tịch đó nhiều chuyện như vậy, càng không ngờ thuộc hạ mình ngốc như vậy, không...ta cũng sai, chuyện này là ta sai nhiều nhất, cho nên...huynh phạt ta, đừng giận ta"

"Nói cho đệ biết ta lúc đó rất tức giận" Nhìn dáng vẻ khẩn trương đó, Trường Tương Tư không nỡ trêu đùa y dai, chẳng may chọc tiểu tử này khóc thì lớn chuyện, y kéo lại cái áo vị văn vê đến nhăn kia lại, nói " nể tình ngươi trở về an toàn nên ta bỏ qua đó"

Lãng Ngưu từ bộ dang như con mèo ướt nhanh chóng phấn chấn như đóa hoa mới nở " Trường ca, ăn chút gì đi, ăn xong ta dẫn người đi tới một nơi chơi"

" đi chơi à"Trường Tương Tư xuống giường " đi đâu?"

" hình ngục phán xét đài?" Lãng Ngưu nói

Trường Tương Tư"...", chỗ này thích hợp đến chơi sao?

Phán xét đài hay được gọi với cái tên là Diêm La Điện, những phán xét quan giữ chức vụ được ví như Ngưu đầu , Mã diện, Hắc Bạch, Vô Thường... Bị gọi nhiều như thế nên bọn họ cũng không bất ngờ mấy với cách xưng hô này nữa, vì ngay cả Tổng đốc Lưu tranh còn không thoát khỏi số phận, gán cho ba chữ Diêm la vương

Song song đó hình ngục phán xét dài được ví như 18 tầng Diêm la phủ. Nói theo một nghĩa nào đó thì nơi đây đúng là hiện trạng tàn khốc đó, thiên hạ đồn rằng, hễ là người bước chân vào đây, dù tội hay không tội, lúc ra chỉ giữ nửa cái mạng. Tầng ngục tối đen, ánh đuốc lập lòe nửa tắt nửa cháy, mùi ẩm mốc của rong riêu, mùi thối của gián chuột, sinh ra cảm giác ngột ngạt cho người bước vào. Xung quanh vách tường là xiềng xích, là đủ các loại vũ khí tra khảo giăng mắc dày như tơ nhện.

Nhóm phán xét quan đang khiêng ra một cái tù nhân thân xác rũ rượi. Nhìn toàn cảnh máu me thì biết hắn vừa trải qua một trận sống dở chết dở thế nào

Lưu Tranh đang cho người thu dọn lại hiện trường tra khảo. Máu tươi tràn lan trên sàn như vũng nước động, dây roi nhiễm máu từ đầu đến cuối, có chỗ còn dính lại một chút da người, bên cạnh là mấy thanh sắt nung đang xì xèo trong chậu nước, có thể nghe được mùi thịt cháy khét.

Thấy người đến Lưu Tranh vội xoay người lại hành lễ " Thuộc hạ tham kiến đại điện hạ, tam điện hạ"

Trường Tương Tư gật đầu nhận lễ, hôm nay nhìn vị Lưu đại nhân này ra dáng một chút, khác xa dáng vẻ say sỉn bê bếch như hôm đầu tiên y gặp, hắn diện quan bào xanh riêu, râu cũng đã cạo, như thành một người hoàn toàn khác, chỉ có vết sẹo cắt ngang mắt là dấu hiệu để Trường Tương Tư nhận ra chính xác người này là Lưu Tranh

" chuẩn bị chỗ ngồi cho điện hạ " Lãng Ngưu phất áo choàng ra sau, chiễm chệ ngồi xuống ghế, ra lệnh" dẫn hắn ra đây"

Theo mệnh lệnh, phán xét quan vào ngục dẫn người, người chưa thấy bóng dáng đâu, nhưng tiếng thét đã vang dội. Lữ Tần được dẫn ra, hắn thấy người ngồi trên ghế kia thì lập tức càng thêm hùng hục mà thét lên" các ngươi thế này là dung túng dụng hình sao, ta hỏi các ngươi ta có tội gì, có tội gì mà bị đối xử như vậy"

  Phán xét quan bên cạnh đá vào ống chân Lữ Tần, hắn mất lực mà quì xuống, lại không cam tâm muốn đứng lên lại, lập tức bị hai phán xét quan hai bên ghì chặt cánh ta, đè hắn xuống, phán xét quan nghiêm mặt" dám ở trước mặt Ngưu lang quân ngông cuồng, chê mạng sống lâu hả?"

Lãng Ngưu chống một tay lên đùi, người khom về phía trước một khoảng, tay kia của hắn đang văn vê chuỗi hồng ngọc " Đã vào đây hơn một ngày còn sức la hét như vậy, là phán xét đài làm việc càng lúc càng thất trách, dung túng cho ngươi?"

Lữ Tần thở phì phò dưới đất " đại điện hạ, hôm đó thuộc hạ của ngươi bắt ta trong lúc sai sỉn thì không nói gì đi, ngươi lúc này tỉnh táo còn ngang nhiên đối xử với bản quan như vậy?"

Lãng Ngưu dừng tay văn vê chuỗi ngọc, nâng mắt nhìn sang Lưu Tranh một cái, lại nhìn sang gã " đã vào đây một ngày còn hỏi ta câu đó, Lữ đại nhân giả khờ với ta sao?"

Nhận ánh mắt kia hướng mình, Lưu Tranh thầm mắng trong lòng một cái, lập tức tiến đến, trực tiếp từ sau lưng đạp một cước xuống người Lữ Tần, gằng giọng " cưỡng bức dân nữ, cậy quyền cậy thế, bỏ bê chức trách, nhân chứng bằng chứng rỏ ràng, tên mồm rộng như ngươi còn ở đây la hét?"

Lữ Tần ra sức chống cự  nhưng vô ích, sức hai người bên trên quá mạnh, thêm cú đạp kia như trời giáng, hắn bất lực mà quát lên " ta không có làm gì ả ta cả, là ả ta tự mình lột đồ la hét, loại tiện nhân như vậy ta nên đề phòng từ đầu mới phải, đại điện hạ, là Hoa Yên Thanh gài ta, người  phải lấy lại công bằng cho ta"

Cái chân ghì trên lưng gã của Lưu Tranh thêm dùng sức, trực tiếp nhấn gã dán mặt vào nền đất " không có lửa sau có khói, ngươi không trêu ghẹo người ta thì đâu dẫn đến kết cục thảm như vậy, vả lại Lữ Tần, cho ngươi một đêm suy nghĩ, ngươi cũng rỏ lí do vì sao ngươi ở trong phán xét đài, chỉ một tội trêu hoa ghẹo bướm nơi hoa lâu, bọn ta đâu có rảnh mà quản chuyện vặt vảnh đó "

Lữ Tần hiện như con cá mắc lưới, lưới này giăng rồi, hắn biết lần này mình khó thoát " Ngươi rốt cuộc muốn nói gì hả, ta là tâm phúc của quốc hậu, ta từng cứu mạng quốc hậu, các ngươi không được lỗ mãng với ta như vậy"

Đối với lười uy hiếp, Lưu Tranh hắn nhấc chân ra khỏi người gã, Lữ Tân cười khẽ, vẫn là quốc hậu uy quyền, chỉ là cười chưa được bao lâu, đã có đôi tay tóm lấy tóc gã, kéo cái đầu của gã ngửa ra sau, máu từ mũi miệng trượt dài xuống, Lữ Tần kinh hãi, không vì máu chảy nhiều, mà hắn đang chứng kiến một khuôn mặt bạo nộ của một sói.

" Hét lớn như vậy xem ra đầu óc vẫn còn tĩnh táo, thiết nghĩ ngươi từng là người của triều đình, ta sẽ giữ lại một chút danh dự, không giết  mạng chó của ngươi, vì vậy trong lúc ta còn giữ được bình tĩnh mong Lữ đại nhân ngoan ngoãn hợp tác một chút, ta không có đủ kiên nhẫn đâu"

Lữ Tần bây giờ chính là thần sắc vô hồn, muốn chống trả nhưng lực tay người này quá lớn, gã rơi vào trạng thái bị động đến ngột ngạt, như người không biết bơi bị rớt xuống nước, bị người bên trên trêu đùa liên tục nhấn hắn xuống nước rồi nhấc hắn lên, trong cuộc chơi, kẻ nắm được thóp đối phương chính là kẻ giành phần thắng, Lữ Tần nghe danh Lãng Ngưu xảo nguyệt, hôm nay có cơ hội chứng kiến rồi, lòng hắn kinh hãi tột độ nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng phản bác

" Các ngươi muốn ta nói gì nữa cơ, cái gì nên nói bản quan cũng đã nói, ta, Lữ Tần không liên quan gì đến cái chết của Lạc Trắc Diệp. Là cô ta tự làm nhục nhã bản thân rồi tự tìm cái chết, cũng phải mà, với sự tình đó, nếu không tự sát đợi thêm vài hôm khi đẻ ra, phát hiện không phải con của quốc chủ cũng chết thôi, cái này gọi là có tật giật mình"

" Lại nói mẫu thân ngươi khi xưa - Vũ Hồi Huyên đó cũng từng mang ân huệ của ta, còn gọi ta một tiếng Lữ đại ca, Lãng ngưu ngươi xét vai vế cũng nên gọi ta một tiếng Lữ đại thúc rồi, cháu ngoan đối xử với ta như thế không hạp tình lý đâu, hay là mẫu thân ngươi trước khi chết cũng không có dạy ngươi cách đối đãi với trưởng bối như thế nào cho hợp lẽ, hay là phụ hoàng ngươi không dạy ngươi, à đại điện hạ suy cho cùng không phải sủng tử, bị phụ hoàng bỏ rơi, quẳng ra biên cảnh từ lâu rồi mà, có yêu thương mới có dạy dỗ, hèn gì ngươi từ lớn đến nhỏ đều ngông ngang ngỗ nghịch như đứa trẻ không cha không mẹ như vậy"

Bị Lữ Tần hiển nhiên khiển trách trên đầu khiển xuống như vậy, Trường Tương Tư bất tri bất giác cảm thấy bất an muốn nhìn Lãng Ngưu một chút, tuy nhiên người nọ đối với những lời lẽ xúc phạm như vậy lại bình thản đến lạ thường, còn nhe hàm răng trắng buốt. Chỉ là khắc sau, Trường Tương Tư nhìn ra được cái gì gọi là bão lớn sau cơn sóng lặng, Lãng Ngưu đã trực tiếp cầm cái đầu của gã, không thương tiếc mà nện xuống nền đất, nện đến nền đất hỏm xuống một lỗ, khi này mới dừng lại cong cong đuôi mắt, thân thiện mà nói" Lữ đại nhân ngươi còn có gan nhắc đến mẫu thân ta cơ đấy, thì đúng rồi nha, mẫu thân ta chỉ là một phi tần, làm sao dạy ta cách đối xử với tội phạm thế nào"

Lữ Tần bị tấn mấy đòn, máu tươi lẫn với bùn đất" Lãng Ngưu, ngươi đừng được nước lấn tới, ta nói ngay từ đầu rồi, nơi đây làm gì có tội phạm cho ngươi bắt"

Lãng Ngưu không rời tay khỏi chòm tóc gã, siết thêm chặt" có là tội phạm hay không, Lữ Tần ngươi chờ đến ngày mai hẳn thốt ra câu này, hiện giờ ta thấy ngươi trong tình trạng như con chó như vậy, ta hứng thú dâng trào, muốn chơi với ngươi lâu thêm nữa"

Lữ tần bỗng buông cái cười, gã cười mỗi lúc một dị,cười đến độ Trường Tương Tư nghĩ gã bị mấy cú tẩn vừa nãy của Lãng Ngưu, tẩn cho hư não luôn rồi

Lữ Tần cười xong thì nói " ta nghe người trong cung bàn một mẩu chuyện vô cùng thú vị, chuyện là mấy năm trước Ngưu lang quân có phá được vụ án, tội nhân là một thầy bói, trước khi tuyên án gã đã xem cho đại nhân một mệnh, phán rằng khắc tinh của người đã xuất hiện rồi."

Lông mi Lãng Ngưu khẽ động

Lữ Tần cười khẩy" Ta thật vô cùng tò mò người này là ai, nhưng mà, ta nói cho ngươi biết một kiện chuyện, ta hôm đó thoát khỏi Thanh tâm điện, biết thế nào cũng không thoát khỏi các ngươi, vì vậy ta đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi, ta đã cầu xin quốc hậu nếu không thấy ta đến thăm khám thì phải đến Phán xét đài tìm ta. Nếu các ngươi không chịu thả ta ra thì xem như đang đắc tội quốc hậu rồi. Mà quốc hậu xưa nay đâu có ưa ngươi đâu Ngưu Lang quân, nhân cơ hội này mà tốn cổ ngươi khỏi Thần Phù cũng xem như bà ấy viên mãn rồi. Mạng què như ta đôi lấy mạng của Ngưu lang quân cũng xem như ta chết không oan đâu...Haha,"

Trường Tương Tư lại đưa mắt nhìn sang Lãng Ngưu, người này như bị dọa sợ rồi, hắn rời tay khỏi đầu Lữ tần, còn ân cần hỏi " khắc tinh sao? Ý của Lữ đại nhân là gì vậy"

Lữ Tần đắc chí " Ngưu lang quân thất thời thì nên thả ta ra, dù điện hạ xuất quan về từ hôm qua nhưng đến nay vẫn chưa trở về điện đúng chứ, việc người xuất quan cũng là bí mật không có người biết,  khi đó ta trở mặt nói ngươi muốn bắt ta ghán tội để hạ uy danh quốc hậu, còn bắt cóc công chúa điện hạ uy hiếp quốc hậu, quốc hậu khi đó theo phe ai, Ngưu lang quân hẳn nên rỏ ràng"

Lãng Ngưu bỗng giương mắt lại nhìn Trường Tương Tư, dáng vẻ hứng thú hỏi" ta bắt bóc điện hạ sao?"

Trường Tương Tư ngồi xem kịch rất nhàn, hất càm " đúng là bắt từ hôm qua tới giờ, có cho về điện đâu?"

Chỉ là Trường Tương Tư trêu đùa theo hắn, nhưng y không ngờ câu nói kia đã làm tâm Lãng Ngưu dậy lên cơn sóng nhỏ, hắn vội xoay người lại, gật đầu như đồng tình " Lần này Phán xét đài đúng là làm việc có chút cẩu thả rồi"

Lữ Tần cười hừ, khịt khịt cái mũi đầy máu. Nhưng nụ cười nhanh chóng trống vánh đi, vì cái đầu của gã lại lần nữa bị cánh tay rắc chắc kia nện xuống đất một lần nữa. Trong lúc máu mũi ồ ạt chảy ra, gã nghe Lãng Ngưu nói" Loại người cứng miệng như ngươi đáng lẽ không nên đem ra đây tra khảo mà trực tiếp giết đi. Nhưng mà trước khi chết, ta rất đại ân đại lượng mà cho Lữ Tần ngươi biết  một kiện chuyện: Lữ Tần à, ngươi dựa hơi sai người rồi. Ngươi có biết, chính quốc chủ là người ra lệnh cho ta tra lại án Lạc quí phi, và quốc hậu người ngồi kế bên đưa ra chủ kiến bắt ngươi tra án đó"

Lữ Tần không làm chủ được cảm xúc, gã há to mồm, máu tràn ra từ mũi và miệng, trông gã bê bếch.

Lãng Ngưu ghé sát tai gã, thều thào chỉ mình gã nghe " Lữ đại nhân muốn làm khắc tinh của ta, ngươi không có diễm phúc đó đâu "

Mà sau khi Lãng Ngưu khom người lên, Trường Tương Tư nhìn thấy dáng vẻ  khác một trời một vực với bộ dáng ngạo nghễ ban nảy của Lữ Tần, gã đang kích động tột độ" không thể nào, ngươi gạt ta, quốc hậu không thể đối xử với ta như vậy, Lãng Ngưu, tên hồ ly ngươi đang giở mánh muốn ta tự khai đúng không"

Lãng Ngưu châp hai tay đang gát lên đầu gối, nhìn gã như nhìn con mồi đang vùng vẫy, nghiêng đầu cười ngâm" Khi đó cũng có điện hạ ở đó, điện hạ là con quốc hậu, sẽ không nói dối ngươi, mời"

Trường Tương Tư khi này mới có dịp lên tiếng, người đan hai tay phía trước, nhàn nhã nói" Mẫu hậu khi đó nói Lữ đại nhân vốn không có quan hệ gì với người, để Lữ đại nhân làm thái y thăm khám là vì tận dụng nhân tài vốn không hề có tư tình riêng, người còn đích thân chỉ trích tất cả những hành động cậy quyền thế hà hiếp người của ngươi trong dạo gần đây trước mặt phụ hoàng, vì vậy suy ra, là tự Lữ đại nhân ngươi nghĩ nhiều, tự ngươi xem trọng bản thân, tự ngươi đơn phương rồi?"

" không thể nào, bà ta không thể vứt bỏ ta như con chó không thể tận dụng như vậy...không thể chấp nhận" Lữ Tần rơi vào trạng thái hỗn loạn, gã ôm đầu bỗng giương ánh mắt về phía Trường Tương Tư " các ngươi phu xướng phụ tùng, là muốn gài bẫy ta"

Lữ Tần thật sự bị rối não rồi, không nhận thức được việc phải đổi cách xưng hô trong câu chữ. Nhưng Lãng Ngưu còn thanh tĩnh, hắn khi nghe bốn chữ " phu xướng phụ tùng " kia thốt lên, mài nhướng cao lợi hại, sau đó đứng lên, ra hiệu cho thuộc hạ cùng mình hướng ra ngoài, chừa một khoảng bên trong chỉ còn hai người họ.

Khi này Trường Tương Tư đứng lên, tiến lại đỡ người nằm dưới đất kia lên, nói " quốc hậu là mẹ của ta, dù thế nào máu mủ ruột thịt vẫn hơn, ta cũng không thể làm chuyện hại bà ấy"

Lữ Tần đanh mặt " nhưng ta rỏ ràng thấy ngươi đang đứng về phía hắn"

Trường Tương Tư không thích đôi co " Ta không đứng về phía hắn, ngươi nói hắn bắt cóc ta mà, đúng là khi ta vừa xuất quan, đã bị hắn khống chế đến đây, hắn muốn ta có mặt ở đây chính là muốn dằn mặt ngươi, ngay cả công chúa điện hạ như ta cũng ở đây, dù ngươi có đem quốc hậu ra uy hiếp thì hắn cũng không để tâm đâu"

Lữ Tần cười khẩy " vậy à, sao ta cứ cảm thấy ngươi đang cật lực khuyên ta giúp cho phán xét đài vậy"

Trường Tương Tư chấp tay ra sau rảo bước" Lữ đại nhân ngươi thanh tĩnh mà suy xét đi, quốc hậu lần này chỉ đích danh ngươi ra như vậy thực ra là hại hay muốn tốt cho ngươi. Ngươi cũng biết hiện tại quốc hậu chật vật thế nào sau khi Lạc quí phi chết, người người đều nói người là chủ mưu sau lưng hại chết nàng ta, còn ngươi trong lúc đó thì thế nào? Chạy trốn? Ăn chơi sa đà? Nếu ngươi muốn giúp bà, trên hết là nói rỏ ràng sự việc