Hồng Mông Linh Bảo

Chương 397






Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 397 Khốn cực vì một mảnh Mây Đen
Trọng tài là một Thần Tướng cực đỉnh lão già, thấy Lê Tường đến liền bắt đầu làm trọng trách của mình lão đưa ra một khối thần thạch:
- Hai vị lần lượt ấn ngón cái vào đây, ký kết sinh tử quy củ, nếu tử thương thân nhân không được khiếu nại hay trả thù.
Lê Tường đọc qua một lần bản quy định, bên trên còn ghi, được dùng bất cứ thủ đoạn gì, kể cả dùng thần sủng thú trợ giúp; bảo khí vật tuỳ thân của kẻ tử trận, bại trận là chiến lợi phẩm của kẻ thắng...

Thấy thời giờ đã trễ, thủ tục dặn dò đã xong trọng tài hô:
- Sinh tử cuộc đấu, bắt đầu!
Ô Vân kiếm Tôn Vũ lúc này mới mở miệng đe dọa:
- Thằng nhãi, có gan khá to. Ngay cả người yêu trong mộng của ta cũng dám câu dẫn. Bây giờ trước mặt mọi người quỳ xuống xin lỗi, hứa từ nay cút ra khỏi Trung Châu thì ta rộng lòng tha cho một mạng.
- Thằng điên, tâm trí mày vẫn còn ở trong mộng tưởng ai cũng như mình. Hôm nay đắc tội tao thì nên lãnh hậu quả tàn khốc xứng đáng.
- Tiếp chiêu đi..
Tôn Vũ trên tay gọi ra một thanh hắc cự kiếm, đầu cán cột thao cũng màu đen. Không gian lập tức phản ứng sóng âm vi vu như một đàn muỗi bay quanh đây, quang cảnh đang sáng bỗng tối tăm như trời phủ mây, mưa sắp đổ xuống nhưng bầu trời vẫn trong xanh, không gợn mây khiến nhiều người kinh dị. Thấy vậy Lê Tường thầm nhủ „Đây hẳn là Ô Vân Kiếm“, quả nhiên có ai kêu gào:
- Ô Vân Kiếm, hôm nay lại được chứng kiến Ô Vân Kiếm giương oai, uống máu tươi.
Lê Tường nhìn đối thủ cầm kiếm, cảm giác lạnh lẽo, độ âm hàn bức đến rất cao, khiến nhiệt độ trên võ đài giảm xuống ít nhất mười độ, qua cảm giác này chàng đánh giá độ sắc bén của nó, không thứ gì chém không đứt, và rõ ràng bảo kiếm có linh tính, đồng tình với tâm trạng của chủ nên vừa ra khỏi vỏ đã bộc phát sát khí nồng đậm. Chàng nhận ra Ô Vân Kiếm to lớn, trầm trọng, theo đó đoán sức lực của đối thủ hùng hậu, cự kiếm cùng một phẩm chất với Bá Vương Thương, thần khí trung phẩm nên yên lòng, lúc này mới ngưng trọng, thong thả lấy Bá Vương Thương ra. Bá Vương Thương dài hai thước hai, màu bạch kim, trần trụi chẳng hề thêm thao, hay chùm tia gì cả. Bá Vương thương xuất hiện như cảm ứng được sát khí của cự kiếm nên lập tức phản ứng, khẽ rung động bức ra một lớp bạch quang mờ ảo ít người có thể nhìn ra.
Thấy Bá Vương Thương phản ứng, Lê Tường ngạc nhiên. Chàng biết Bá Vương Thương có linh tính, khi mới luyện xong liền tự động kiếm mình nhận chủ nhưng cho đến bây giờ chàng vẫn chưa lấy máu nhận nó để tương thông. Thấy sát khí từ Ô Vân kiếm tăng lên cường độ, Lê Tường vội chỉa hướng mũi thương về phía dịch thủ, sát khí áp bách liền bị đẩy lui.
Trong khi Tôn Vũ lập tức cảm giác được áp lực, toàn thân da thịt cứng như sắt thép của mình, trước nay nóng lạnh bất xâm nay bỗng cảm thấy nhiều vị trí lạnh lẽo nhột nhạt, trong não báo động các vị trí, mắt, cổ họng, hai nách, trái tim, hóp thở, rốn, đan điền, hạ thể chỗ kín... bị đe dọa trắng trợn.
- Cái gì! Bá Vương Thương này có chỗ quỷ dị, vừa ra đã uy hiếp nhiều bộ phận hiểm yếu của mình.
Tôn Vũ vội nâng kiếm thủ thế, chiến ý bừng lên cực hạn như dây cung kéo căng cực mãn.
Lê Tường động tác thong thả, cũng sửa thế thương, Bá Vương Thương lập tức bộc phát ra khí thế bức áp đến đối thủ, bao nhiêu sát khí từ Ô Vân kiếm bị đẩy lui không còn một tia, uy hiếp Tôn Vũ lùi lại hai bước.

Toàn trường thấy vậy ồ lên một tiếng ngạc nhiên, hai người chưa giao thủ, trước so khí thế áo đảo đối phương, không ngờ Bá Vương Thương Lê Tường thắng thế đẩy lui Ô Vân Kiếm Tôn Vũ.
Tầng chệt ba anh em Lê Chuẩn, Lê Kiên và Lê Đạo cùng hai ông bà Lê Hành thấy rõ càng giật mình nhìn nhau thầm nói, „Đây không phải là tư thế quái dị mấy ngày trước Lê Tường hay đứng luyện thể hay sao? Không ngờ chỉ đứng cầm Bá Vương Thương cũng có thể bức đối thủ như Tôn Vũ lùi bước.“
Tôn Vũ thấy đối phương cầm thương thủ thế, liền cảm giác bao nhiêu chiến địa bị đối phương chiếm hết, mọi nẻo đường có thể tấn công bị phong tỏa, không còn chút kẽ hở, đồng thời mũi thương đe dọa mãnh liệt gấp mấy chục lần, cảm giác tâm trí bắt đầu mơ hồ, nhìn như vô số thương ảnh mạnh mẽ lao đến, Tôn Vũ bắt buộc phải lùi lại để giảm bớt áp lực, trong lòng khó tin, thằng này chỉ có tu vi thân quân hậu kỳ lại có thể nhờ Bá Vương Thương dùng tinh thần lực áp chế mình, bất giác Tôn Vũ không còn dám khinh thị đối thủ nữa.
Thật ra khi Lê Tường có thể nhân cơ hội đối thủ thoái bộ, ra tay xuất sát chiêu nhưng chàng không làm như vậy vì muốn nghiệm chứng thương thế mình mới ngộ ra kết quả thành công đến mức nào.
Khán giả ồn ào một thoáng liền yên tĩnh trở lại, toàn trường im phăng phắc hồi hộp chờ đợi, nhưng hai người đứng bất động. Một khắc, hai khắc, một giờ, hai giờ... khán giả bắt đầu xao động ồn ào bàn tán, nhưng trên võ đài vẫn một mực bất động.
Tôn Vũ không tìm ra sơ hở nên không ra tay trước, Lê Tường muốn chứng nghiệm thương thế cũng không ra tay trước, một mực dùng tinh thần lực áp đảo đối phương cùng cảm ứng áp khí Bá Vương Thương và phản ứng của đối phương.
Tôn Vũ chiến ý giuơng cực hạn lúc ban đầu, sau khi ngưng thần sáu giờ liền cảm thấy không ổn, tinh thần lực tiêu hao, nên thu bớt dần. Không ngờ vừa thu, áp lực của đối phương lập tức như sóng biển, ầm ầm áp đến..Tôn Vũ gầm một tiếng Ô Vân kiếm khẽ rung động, kiếm ý phát động, kiếm ảnh sinh sôi phát ra đàn đàn vô số, xuyên qua đan lại, dầy đặc tạo thành một tấm thảm, kiếm ảnh trở nên mờ ảo, rồi mật dạng, tấm thảm biến dạng thành một cụm mây đen khổng lồ lấp kín bầu trời phạm vi võ đài bỗng nhanh như chớp chụp xuống đầu Lê Tường, khí thế áp đỉnh như ngọn núi đè xuống.
Từ lúc gầm thét cho đến khi cụm Ô Vân chụp nhanh xuống chỉ trong nháy mắt... Khán giả toàn trương bất giác không ai bảo ai vọt đứng rướn người ra phía trước muốn nhìn cho kỹ màn này.
Lê Tường thương ý vừa động, mũi thương vẽ lên một vòng, một thương xoay tít mì đâm ra thương ảnh vọt lên đánh lên giữa mảnh Ô Vân „Xẹt“ Mọi người chỉ thấy một ánh quang chớp lên xuyên ô vân bay lên bầu trời.
Mảnh Ô vân thủng một lỗ lớn tiếp tục chụp xuống võ đài „Ầm“ một tiếng lớn..
- Xong rồi, chỉ một chiêu Lê Tường đã chết! Cuộc chiến này quá nhanh, thật nhàm chán.
Mọi người nhìn kỹ Ô Vân bay lên, để lại một cái hố sâu mười bảy thước. Hình bóng Lê Tường mất tích, không dấu vết..
- Hết rồi!! Mười vạn khối của ta..
Bỗng một quang ảnh từ trên bầu trời vọt xuống, dừng lại trên không cách mặt hố ba mươi thước.. trong đó bóng người hiện lên rõ dần, mọi người nhận ngay ra Lê Tường..

- Không chết...Hắn chưa chết..ha ha Có thế chứ, vậy mới phải chứ, vừa một chiêu đã bại ai mà xem được...
Ô Vân lại bay đến, mang tiếng gió gào cuồng bạo, khí thế hủy diệt, chỗ thùng đã tự động tu bổ từ bao giờ..
Lê Tường giật mình, vừa rồi một thương đâm thủng Ô Vân một lỗ, cổ loa ánh quang vòng xoáy kích rộng ra cũng không rộng được bao nhiêu chỉ vừa lớn cho chàng thoát ra... Mảnh Ô Vân bền bỉ ngoài sức tưởng tượng của mình, lại sắc bén không cẩn thận bị nó quét phải nhẹ nát thịt xẻ da nặng thì đứt gân đoạn xương chứ không phải bình thường.
Tấm Ô Vân lại vọt đến, lần này càn quét ngang trời chứ không phải từ trên chụp xuống. Thế quét nhanh như chớp, vừa phát hiện đã đến trước mặt, chỉ còn cách thuấn di mới mong thoát kịp. Lê Tường liều lĩnh thương ảnh vẽ ra vừa kịp hoàn thành mười tám vòng xoáy Cổ Loa quang mang chớp ngời.. Ẩn mình trong vòng xoáy cơn lốc Cổ Loa chàng nhìn rõ ràng tấm Vân Ô vừa chạm liền bị cuốn vào, bắt đầu bị vòng xoáy cơn lốc Cổ Loa nghiền nát, bỗng tay cầm thương của chàng mát lạnh nhìn lại thấy bị chém một nhát ba phân, máu tươi vọt ra bắn vào Bá Vương Thương. Bá Vương Thương rung động run rẩy vụt sáng lên tỏa hào quang như ánh lưu ly, trắng đỏ xanh. Lê Tường liền nhận thức Bá Vương Thương chính thức nhận chủ, khiến chàng cảm thấy nó như chính là một bộ phận thân thể của mình chẳng khác nào thêm một cánh tay, một cái chân.. Bá Vương Thương ngâm lên vui mừng như đã chờ mong cơ hội nhận chủ từ lâu..
Tôn Vũ thấy kẻ thù bị mảnh Ô Vân của mình cuốn bọc, liền đắc ý cười như điên dại:
- Nếm mùi lợi hại của ta rồi chứ? Thằng này chết chắc..
Mọi người thấy Bá Vương Thương Lê Tường bất cẩn để mảnh Ô Vân bao lấy giam hãm vào trong đều kinh hô, kẻ lo sợ, người vui vẻ vì thắng cuộc.
Thoáng một cái, mảnh Ô Vân quay tít mù phát quang... Tôn Vũ đang cười bỗng ngưng bặt nghi ngờ, hắn thấy mảnh Ô Vân bị mất đi một phần, ngược với kết quả bình thường. Mọi khi kẻ thù bị mảnh Ô Vân xoắn giết thì càng lúc càng cuồng bạo mạnh mẽ lên, càng uống máu càng hăng, không hiểu ra sao lần này trái ngược... Tôn Vũ nghi ngờ nên vội sử dụng toàn bộ nguyên khí quán chú vào Ô Vân kiếm, kiếm ý dạt dào, kiếm ảnh bay nhảy khắp trời, dệt thành một loạt mảnh Ô Vân vọt đến tiếp ứng, mong giải quyết đối thủ càng nhanh càng tốt.
Bên trong Lê Tường muốn cất Bá Vương thương đi, ý tưởng vừa thành, bá vương thương rút nhỏ rồi biến mất, chàng nhanh mắt thấy rõ quá trình nó biến nhỏ rồi chui vào tay mình một cách kỳ dị. Chàng thấy vậy nhưng không tìm hiểu thêm, gạt qua một bên nhìn mảnh ô vân càng lúc càng dày, khiến vòng xoáy cơn lốc Cổ Loa quá tải, nghiền nát không kịp muốn tan vỡ, trên thân bị một lúc mười mấy vết kiếm thương. Chàng vội dùng một số quang năng lượng bao phủ phòng ngự toàn thân độn rồi ra ngoài, cắt đứt liên lạc với vòng xoáy cơn lốc Cổ Loa rồi ngưng thần sử dụng không gian lĩnh vực khống chế giam tất cả vòng xoáy cơn lốc Cổ Loa lẫn mảnh Ô Vân trong đó.. Vừa thấy thành công Lê Tường thở phào nhẹ nhõm, vì không gian lĩnh vực sử dụng nơi đây, cần tinh thần lực gấp hơn mười lần ở Hồng Mông Linh Châu giới tầng hai. Sử dụng một lĩnh vực trong phạm vi rộng như thế, chàng không dám chắc, may mắn một điều lúc này vòng xoáy cơn lốc Cổ Loa mất đi liên lạc bị mảnh Ô Vân cuốn xiết nhỏ lại khiến phạm vi không cần khống chế nhỏ đi rất nhiều, chỉ lớn bằng một tấm thảm cuộn lại, cao năm thước, đường kính một thước.
Tôn Vũ chợt thấy đối thủ xuất hiện bên ngoài mảnh Ô Vân liền kinh sợ, hắn vội điều khiển mảnh Ô Vân đổi hướng đuổi giết đối thủ, thì cảm thấy mảnh ô vân bị cắt đứt liên lạc.. Ô Vân Kiếm trên tay lập tức trở nên ảm đạm, mất hết khí thế. Trong khi đó mảnh Ô Vân phát ra tiếng nổ trầm đục, quang điện lấp lánh như mạng nhện... nhìn chẳng khác một cây cột phát ánh sáng chiếu rọi khắp nơi trên võ đài...