Hồng Mông Linh Bảo

Chương 321






Chương 321
Được bảo vật Hạnh-Chi sướng quên lo, mất cửa hàng Trung-Hiếu đau nhớ đời

Trong khi Minh vào Hồng Mông Linh Châu giới, Hồng-Linh gặp lại Hạnh-Chi, nàng kiểm tra thân thể con bé một hồi, khi thấy chân khí của nó xoay tròn trong đan điền thì ngạc nhiên hỏi:

- Hạnh-Chi con có luyện môn khí công nào không ngoài Thanh Mộc Quyết..

- Trước nay con vẫn luyện Thanh Mộc Quyết của cô, đến khi chú Minh truyền cho con môn Cổ Loa Quyết, con luyện thử thấy không có kết quả nên bỏ qua một bên tiếp tục luyện Thanh Mộc Quyết. Cho đến hôm qua, linh khí con hấp thu được đột nhiên tăng mạnh, con lại thử Cổ Loa quyết, lần này không hiểu tại sao liền dễ dàng tu luyện, linh khí trong đan điền liền xoay tròn rồi chuyển sang chân khí. Con thấy cơ hội tốt nên quên mình tu luyện đến sáng, xem lại linh khí đã chuyển đổi một phần mười thành chân khí.

Thấy sư phụ trầm ngâm nàng tiếp lời:

- Có chân khí quả là tốt lắm, thân thể tâm thần rất thoải mái dễ chịu, chỉ có điều lạ là mồ hôi đổ ra khó ngửi lắm, khiến con đang buồn bực.

Hồng-Linh ngẩn người, thì ra anh Minh sau khi mình mất tích đã gặp bé Hạnh-Chi truyền cho Cổ Loa quyết. Nó cái gì cũng không hiểu sao lại có thể luyện được. Chẳng dè nó nhờ môn này được hưởng phúc, khiến tiến trình tu luyện rút ngắn đã thành công bước thẳng vào Trúc Cơ cánh cửa.

Mấy môn quyết của anh Minh thật là cổ quái, Hồng Thuỷ quyết đưa cho mình đã khác thường, Cổ Loa quyết này xem ra vừa nhập môn đã có hiệu quả phạt mao tẩy tủy, trực tiếp chuyển linh khí sang chân khí. Chân khí vốn ở dạng chất lỏng chỉ khi nào tu luyện giả từ luyện khí kỳ cực đỉnh mới đột phá trúc cơ, quá trình này gian nan mấy ngàn người mới có một người đạt được. Bé Hạnh-Chi này thật là được trời đãi ngộ, vô tình luyện được Cổ Loa quyết bước đầu.. mà ngay cả hai thằng đệ tử của Minh cũng chưa truyền cho bọn chúng..

- Con không phải lo, con đang trải qua giai đoạn gọi là phạt mao tẩy tủy, cô cũng không biết bao lâu. Cách giải quyết tốt nhất là chăm tắm rửa là được. Lần này cô tặng cho con mấy kiện bảo vật, có thể giúp con giải quyết dễ dàng.


- Bảo vật, con cũng có tư cách có bảo vật?

- Đừng mừng vội, để xem con có tư cách không? Đây là một kiện trữ vật lắc, con đeo vào tay, lấy một giọt máu nhỏ vào...

Hạnh-Chi nghe không hiểu thì Hồng-Linh giúp nàng lấy kim châm trích một giọt máu, nhỏ trên trữ vật lắc. Trữ vật lắc sáng lên rồi một dây chuỗi ảnh văn tự bay vào mi tâm Hạnh-Chi.

- Được rồi bây giờ con tập trung ý chí tâm thức thử đi vào đó xem một chút..

- Sư phụ, con nghe không hiểu..

- Cứ nghe theo từng lời thử xem. Tập trung chỉ nghĩ đến nó..... đi vào trong nó

- Tối quá!

Hạnh-Chi làm theo bỗng thấy trước mắt tối sầm...

- Chờ một chút con sẽ quen với bóng tối đó, sau đó nhìn xem trong đó có vật gì...

Hạnh-Chi nghe làm theo quả nhiên thấy quen dần, có thể nhìn thấy bên trong là hai căn phòng chữ nhật tường hơi cong rộng ba bốn mươi mét vuông cao hai mét rưỡi, bên tường có kê mấy cái kệ, ngoài ra không có vật gì..

Hạnh-Chi lại nghe sư phụ nói:

- Được rồi, con nghĩ mình đi ra ngoài...

Hạnh-Chi đi ra mặt tái mét, vừa sợ vừa mừng:

- Hay quá, cái đồ chơi này ngộ ghê đi..

- Đó gọi là trữ vật lắc, sau này con có đồ quý giá gì thì cất vào đó, kể cả quần áo. Nhưng đừng đem sinh vật vào kẻo nó bị ngộp chết. Khi muốn bỏ đồ vào hay lấy ra chỉ dùng ý nghĩ là được không cần vào đó như vừa rồi, tổn tâm thần lực.

- Kiện bảo vật thứ hai cũng tương tự nhưng lớn hơn, con có thể trồng trọt, nuôi gia thú trong đó. Với vấn đề của con, con có thể làm một nhà tắm đơn sơ, khi nào cần thì có thể vào tắm rửa ngay lập tức. Quần áo thì mua sẵn mấy bộ cất ở trữ vật lắc...

Hồng-Linh lại đưa cho Hạnh-Chi một cây con dây leo, chính là cây Bạch Long Tu cây con dặn:

- Đây là một cây Bạch Long Tu, rất trân quý. Nó có thể giúp con tu luyện Thanh Mộc quyết nhanh hơn, và ngược lại con có thể giúp nó lớn mạnh lợi hại, có khi sinh ra linh tính.. Con cũng cần lấy máu nhận chủ và đem trồng trong trữ thú lắc.


Cả hai cái lắc bảo vật này không nên để cho ai nhìn ra, nên cô bố trí trận pháp cho nó ẩn đi. Tuy không thấy nó nhưng con vẫn cảm giác được và sử dụng như thường..

- Chuyện của con với bọn người bịt mặt ban sáng, con phải tự giải quyết. Xem như là một thử thách. Cô đã điều tra ra, bọn tám người đó sáu nam haì nữ, thuộc về Siêu Nhện môn, xem ra họ chuyên dùng kỹ xảo học theo loài nhện lấy tơ, lấy lưới nhện làm vũ khí và dụng cụ trợ giúp. Còn võ công của họ cô chưa rõ nhưng cô đoán không bằng võ công của chúng ta.

- Con làm sao chống nổi bọn họ, con lại không có vũ khí...

- Cô bây giờ truyền cho con hai môn, một là ẩn thân thuật. Một khi muốn ẩn lánh trốn tránh con dùng thuật này thì không ai thấy con nữa. Hai là môn độn quang thuật, thuật này của tông môn, chính cô cũng chưa thử qua. Còn vũ khí cô cho con một cây nhuyễn tiên không có nhuyễn tiên bí cấp, con cứ theo cảm giác và các môn học được luyện tập sau này cô tìm huyễn tiên bí cấp sau. Một cây kiếm nhỏ vô danh, rất sắc bén, có lẽ để cắt lưới nhện không thành vấn đề.

Hạnh chi ngạc nhiên nhận lấy, trong lòng nghe sư phụ nói phải tự giải quyết bọn Siêu Nhện môn thấy lo lắng, nhưng sau khi nghe hai môn chuyên dùng để bỏ trốn, ẩn nấp đánh lén thì thấy thần kỳ hấp dẫn quá sức. Cuối cùng nhận hai món vũ khí vào tay liền cảm thấy dũng khí bừng dậy, nhiệt huyết bừng bừng không còn sợ hãi gì nữa.

Hồng-Linh truyền xong hai môn thuật rồi dặn:

- Hai môn này luyện tập chỉ là phụ, việc chính của con vẫn là tu luyện hai môn Thanh Mộc Quyết và Cổ Loa quyết, sau mới là luyện quyền cước và hai thuật kia. Lần sau gặp lại cô sẽ dạy thêm môn Phi Yến Điệp Lãng mới được tu bổ.

Trước khi rời khỏi nàng còn đem mưồi mấy lọ đan dược giải độc cho nàng vì em chạm phải Siêu Nhện môn, thì phải đụng với nọc độc nhện..

Trong khi Hạnh-Chi đang vui mừng gặp sư phụ nhận bảo vật thì ở Sài Gòn Rần và Tinh đang vừa bực mình, vừa buồn thảm. Khi ba đứa về đến nhà trọ ở Sài-Gòn thì thấy đồ vật trong đó trống rỗng, hai sinh viên kia biến mất không thấy. Sau giờ học cả ba buồn thảm căm hận hai đứa sinh viên, không ngờ mình thương hại đối xử hết lòng với người, nhưng họ lại thu dọn hết đồ trốn mất.. Kiện nhà trọ của Mai-Tinh nhận chủ và đã không chỉ cách thu nên hai người kia phải để lại. Còn kiện cửa tiệm, vì Rần tin tưởng nên truyền cho nó cả phương pháp thu phát, nên bị mất hẳn.. Rần tức quá ngồi đấm xuống đất chửi:

- Tổ cha mẹ nó, lòng người nham hiểm khó lường. Trông bề ngoài nó hiền hoà đầy thiện cảm đến thế nhưng ai dè là thứ tham lam, phản bội... cuỗm hết đồ đạc trốn mất. À không sao, bây giờ may ra còn có thể tìm lại.

- Đúng thế, kiện cửa hàng mày đã nhận chủ, chỉ cần mày đem thần thức ra bao trùm tìm kiếm may ra nhận được, tia ba động liên lạc...

- Để tao thử xem..

Rần nói xong trải thần thức ra khắp thành phố, và các tỉnh lân cận...sau mười lăm phút, mồ hôi đổ như tắm mặt tái nhợt buồn bã lắc đầu:

- Không tìm ra dấu vết nào.. Thôi! Chúng ta sửa soạn đi học, trước tiên đi ra cửa tạp hoá mua mấy quyển vở mấy cái bút học tạm, chiều nay phải đi sắm sửa quần áo sách vở những thứ cần thiết là được. Chuyện cửa hàng chúng ta giải quyết sau.

Ba đứa cùng nhau đi đến trường, Bạch-Lan học lớp 10c còn Tinh va Rần học lớp 10a. Hai đứa vào học giữ cho tinh thần thản nhiên, dù chuyện phản bội vừa rồi cứ như dao sắc đinh nhọn đâm vào tim phổi rất khó chịu. Rần ráng quên đi, chuyên lo học tập, dù mất hết sách vở đối với hai thằng này cũng không thiệt hại gì, vì tất cả học được đã in trong trí nhớ.., đã học là nhớ giai vô cùng. Còn Bạch-Lan vào lớp mới biết hôm nay là ngày thứ hai đúng ngày đi học lại sau hai ngày nghỉ thứ bảy, chủ nhật du ngoạn. Nàng giật mình vì rõ ràng mình ngốc ở trong lâu đài chữa thương ba ngày, tính ra hôm nay phải là thứ năm mới đúng, sao lại còn thứ hai. Nàng học phân tâm, sách vở bị mất hết ghi chép không tỉ mỉ kỹ càng như trước. Bỗng nàng nghe anh Hiếu truyền âm:

- Bạch-Lan em đừng quá lo lắng, mau tập trung nghe giảng. Ở trong lâu đài nơi đó thời gian trôi qua nhanh gấp mười nơi thế giới chúng ta, bây giờ thứ hai là phải. Chuyện mất sách vở sẽ bổ sung nhanh thôi, trước khi về em hẹn bạn học em đến mượn vở, anh giúp em sao chép thì giải quyết dễ dàng..

Bạch-Lan biết anh Hiếu đang sầu khổ vì vô ý đánh mất cửa hàng Sushi, là nồi cơm của ba đứa nên khốn đốn hơn mình nhiều, thế nhưng vẫn chiếu cố đến mình từng ly, nàng cảm động một hồi rồi nghe cố quên hết chuyện buồn tập trung nghe giảng.

Ba ngày sau sách vở, đồ dùng đã mua đầy đủ, bài của Bạch-Lan cũng được ghi chép cóp lại, Rần không ngừng tìm tòi tất cả những vùng lân cận nhưng thất vọng vì không có chút manh nào. Hắn đề nghị Mai Tinh và Bạch-Lan:

- Thôi bỏ đi, chúng ta kiếm việc khác đi làm. Em tạm thời ở nhà để hai thằng đi làm cũng đủ..


- Không được, em cũng muốn tìm việc.

Chuyện này Minh theo dõi biết hết nên thấy thằng Rần đã chịu khổ đủ và cố gắng hết mình, chàng truyền âm đang khi ba đứa đang bần tán nên tìm việc gì làm:

- Ba đứa nhỏ, không cần lo lắng nữa. Thằng Rần! Mau sang Cam bốt thành phố Phnom Penh một chuyến.

Minh và Hồng-Linh ngoài việc theo dõi bọn đệ tử, đã tham gia ca đoàn ca hát đánh đàn tấu nhạc cho khuây khỏa. Mấy năm qua cuộc sống của hai đứa lúc nào cũng bận rộn, hết tu luyện rồi chạy loạn, bây giờ là cơ hội tốt vui vẻ bên nhau.. Ca đoàn quả nhiên vui nhộn, nhưng nhiều ca viên mới như thế tập mất rất nhiều công sức, mấy anh chị lớn phải kiên nhẫn hy sinh sửa chữa tập đi tập lại. Hồng-Linh và Minh đi tập hát khiến cho ca viên cũ vui mừng, hỏi han rối rít... ngày đầu tiên nên Hồng-Linh chưa tập tiểu khúc solo, và Minh cũng chưa đứng ra đánh nhịp, hai người chủ yếu làm quen người mới, xem tất cả các bài thánh ca mới được sáng tác trong ba năm vừa qua.

Ba ngày hạnh púc bên nhau, hai người kể lại cho nhau hết những gì đã trải qua. Khi Minh nghe đến ba khốn cảnh kia chàng thấy hứng thú nên Hồng-Linh đem ba bảo bối thu được, Bảo ngọc, Nhật Quang đao, Thổ nhưỡng nguyên tinh ra cho chàng xem.

Minh xem từng kiện rồi nhận xét:

- Bảo Ngọc to khổng lồ như thế, món bảo bối này con sò kia hấp thu biết bao nhiêu tinh hoa trời đất, em giữ lấy khi nào ở thế giới này, thiếu linh khí, thì đem ra dùng để tu luyện. Nó chứa đựng ba loại linh khí chính, thủy, mộc, và thổ.

Minh xem Nhật Quang đao, tay vừa chạm vào đã cảm giác một luồng năng lượng đánh vào kinh mạch, thuận theo tiên nguyên khí trong người chạy qua đan điền rồi vận hạnh ngược trở lên trên đầu, tiến vào thức hải... Quang khí vờn quanh Hồng Mông Linh Châu rồi chui vào phía trên đỉnh.., ngay lúc đó thanh Nhật Quang trên tay Minh tỏa ánh quang rực rợ đến cực hạn, khiến Hồng-Linh phải rời ánh mắt đi nơi khác vì đôi mắt đau nhức rồi ánh quang huy tắt ngấm. Hồng-Linh nhìn lại đã không thấy thanh Quang Nhật đao đâu nữa, nhưng thần thức vẫn nhận ra ánh quang vừa rồi đã xâm nhập chui vào bàn tay của Minh... Bỗng Minh cầm tay Hồng-Linh nói:

- Mau chúng ta vào Hồng Mông Linh Châu giới, Nhật Quang đao của em không biết tại sao chủ động dung hợp vào Hồng Mông Linh Châu.

Minh đem nàng lên thẳng Hồng Mông Linh Châu giới tầng hai, lập tức hai người thấy mặt trời đang quay cuồng lúc gần lúc xa ánh quang chiếu xuống đại thịnh, nhiệt độ tăng lên mười mấy độ. Minh hiểu ra Nhật Quang đao đang bị Hồng Mông Linh Châu hấp thụ năng lượng, chàng nhận ra nếu mình không ngăn cản thu lại Nhật Quang đao thì sẽ bị Hồng Mông Linh Châu căn nuốt hết, lúc đó mới thật sự khó coi.

Minh vội tập trung tinh thần hai tay bắt ấn niệm to:

- „Ngừng!“

Hai người liền thấy hình ảnh của Nhật Quang đao đang treo trên bầu trời.. thì Minh lại hô:

- „Thu!“

Nhật Quang đao liền xuất hiện trên tay Minh, nhưng bây giờ hình dáng trở nên đen kịt mất hết quang lực.