Hồng Mông Linh Bảo

Chương 3






Chương 3 Minh ngố
Năm nay Thanh-Minh đã bảy tuổi thân cao một mét tư khoẻ mạnh khác thường, nước da hơi ngăm bóng bảy, có lẽ vì nó tối ngày chơi ngoài nắng, mặt chữ điền, khá cân đối, mày rậm, mắt to màu nâu rất sáng có hồn, chạm phải ánh mắt đó ngưòi ta có thể đánh giá phần tinh lanh, thêm đôi lông mi cong dài mũi cao, miệng và hàm khá rộng, xương mặt lớn nên ai xem thoáng qua cũng tưởng nó gầy. Thân thể chắc nịch, da ngăm sáng bóng, chưa cân đối vì đôi chân và đôi tay và đôi chân quá dài, có lẽ nó phát triển sớm hơn các bộ phận khác.
Mai Nhị rất được an ủi, an tâm thậm chí có thể hãnh diện về sức khoẻ và tiến độ phát triển thân vóc của con mình vì ngoại trừ lần nó bị bất tỉnh sốt lúc ba tuổi, nó không hề bị lại cũng không mắc bệnh gì khác trái lại ăn uống rất hung, khi ba tuổi nó mỗi bữa đã ăn hai chén, bây giờ lên bảy ăn bốn chén có khi năm chén nên chóng lớn cũng không lạ.
Điều nàng lo lắng là nó trí lực kém, hay quên. Năm nay học lớp một vì năm nay nó bị ở lại lớp, nó học chậm hiểu, khi đã hiểu lại hay quên dù nàng dạy bao nhiêu lần cũng vô ích. Tuy thấy con mình như vậy nàng vẫn kiên trì mỗi khi chiều về nàng lại đem sách vở nó ra dạy thêm, nó cũng không cãi lại hay phản đối gì khi phải học nhiều, nói chung nó biểu hiện sự cố gắng hết mình khi học.

Trong lớp Minh cao lớn nhất lớp vì hơn các bạn học một hay hai tuổi. Nó học kém bị bạn học khinh thường, chế nhạo trêu chọc nhưng nó thường nhịn nhục không phản đối hay giận dữ gì nên từ đầu năm học đến nay không có gì xảy ra. Mấy ngày nay nó cảm thấy có điều gì không đúng, nó càng nhịn một số đồng học càng làm tới.
Thằng Hào, thằng Vương, thằng Đản và thằng Tính là bốn thằng, khoẻ mạnh hay gây sự và thích đánh lộn nhất trong lớp đến nay không dám chọc Minh vì chúng nó nghe Minh là thằng năm ngoái đánh nhau mạnh vô địch trong khối lớp một tức là lớp hai bây giờ, mỗi khối gồm năm lớp 1a, 1b, 1c, 1d, 1e, 2a, 2b, 2c, 2d, 2e ….. Mấy hôm nay bọn thằng Hào là cùng học trong lớp, thấy Minh bị cô lập lẻ loi một mình học cả nửa năm rồi vẫn không có bạn bè, nên bọn chúng bàn với nhau muốn thử sức Minh nên thừa dịp nó bị cô giáo gọi lên bảng làm toán, làm không được Hào liền chọc:
- Minh ngố!
- Thằng nào bảo tao ngố!
- Ngô....ô....ố!!!
Minh quay lại nhìn xuống thấy bọn thằng Hào đang cười cợt nên giận tím mặt. Nó nghe là biết giọng thằng Hào nói nên tự nhủ: „Dám bảo tao ngố? Tao sẽ cho mày biết tay“
Cô giáo Thoa, trẻ tuổi là chủ nhiệm lớp thấy Minh bị chọc cũng để ý chút ít nhưng cũng không nói gì, cho nó về chỗ rồi gọi Hào lên bảng làm bài toán. Thằng Hào tuy phá phách hay gây sự, học lực vào hạng trung bình nên dễ làm bài toán trừ trên bảng, lúc xuống ngẩng mặt nhìn Minh cười đưa ngón giữa lên trêu chọc khiêu khích nó.
Buổi tan học trên đường về Minh nhìn thấy thằng Hào, thằng Vương đi theo mình cũng không nói gì. Khi đi qua Minh thằng Hào quay lại cười nhạo Minh chọc:
- Thằng Minh ngố! Ngố ơi là ngố. Đồ tạp chủng.

- Đứng lại cho tao! Mày dám bảo tao ngố còn chửi tao tạp chủng? Mày lập lại tao xem xem!
Minh bước lên gần thằng Hào nói.
- Minh ngố!
- Chát, bụp, bụp....
Hào vừa nói vừa sẵn sàng chiến đấu, thì Minh đã nhào vào tát một cái hết sức vang dội vào mặt tiếp theo một đấm vào bụng khiến người loạng choạng choáng váng rồi nó gập người xuống như con tôm ôm bụng thì chân Minh bồi thêm một đá khiến cho thằng Hào văng ba thước nằm lăn ra ôm bụng, mặt tái mét, máu mũi chảy ra vì cát tát quá mạnh. Trong lúc đánh, Minh cũng bị một đấm vào bụng nhưng nó ráng chịu đau, xem như không. Đánh mấy đòn đã giận, đang tính chửi mấy câu thì một quả đấm không biết từ hướng nào đánh trúng trên mặt.
- Hu, hu.... Oa oa!
Thằng Hào nằm xuống đau đớn, sợ hãi bất giác khóc thét lên từng cơn nghe thảm thương.
- Bụp.
Bất chợt Minh cảm thấy đầu choáng váng mắt nổ đóm đóm lên, phía trước thấy đầy sao, rồi mắt tối sầm, sau lại thấy bóng người đang xông vào liền cố nhịn đau vội hụp người xuống tránh mấy cú đấm, lùi ba bốn năm bước mới nhìn ra thằng Vương bất ngờ nhào vào đánh lén. Minh cả giận chờ tay đấm của Vương đánh tới liền lùi lại tránh rồi lập tức chân trái bước xéo lên chân phải nhắm ngay bụng đối thủ đá thẳng tới.

- Pạch, Hự!
Hai tiếng liên thanh nghe như cùng một lúc, đã thấy thằng Vương bị trúng cú đá thẳng bật người ra sau nằm ngửa người sau đó ôm bụng cuộn người lại hít thở không thông. Khóc không ra tiếng.
Thì ra khi thằng Vương xông lại dùng hai tay đánh Minh, nó liếc thấy đối thủ bụng để hở liền lựa thế đá ngay vào liền đắc thủ. Sau thấy thằng Vương nằm quằn quại thì đứng nhìn, cả phút sau thằng Vương mới đứng dậy được, khóc ao ao không ngừng nhìn Minh sợ hãi. Minh lại gần tát cho nó mấy cái, trả thù cú đấm lén. Minh trợn mắt nói:
Hai thằng mày cút ngay ....
Cuộc đánh lộn chớp nhoáng chưa đầy hai phút, nhưng là giờ học sinh đang trên đường về thấy đánh lộn là nhiều học sinh nam chạy đến xem, tất cả đã có mười mấy đứa đứng quanh quẩn chung quanh. Minh cũng lại một tay lấy cặp một tay ôm mắt tiếp tục đi về.
Buổi chiều Mẹ của Minh về thấy mắt bên phải của nó tím bầm nên hỏi han, nó nhất định không nói, sau dụ ngọt mãi nó mới kể lại chuyện xảy ra trong trường.
Mẹ nó nghe xong cũng không phạt, lại lấy lòng trắng trứng gà lau thoa lau cho nó. Sau lại đáp khăn lạnh cho nó.