Hồng Mông Linh Bảo

Chương 274






Chương 274 Lão Ẩn họ Hồng-Bàng

Phụng Xuân lạnh giọng đáp:

- Chúng ta theo lệnh Nhị Cung Chủ tháp tùng Hồng-Linh tiên tử lịch lãm ba tháng hay nửa năm. Hôm nay mới được ba ngày nên không thể phục mệnh quay về được, trừ khi các ngươi đưa ra lý do chính đáng.

- Đây là mệnh của đại cung chủ, cũng là lý do chính đáng.

- Chính đáng chỗ nào, đại cung chủ và các ngươi nhận thức Hồng-Linh tiên tử hay sao. Nàng là thuộc hạ đại cung chủ của các ngươi từ lúc nào?

- Nàng do các ngươi bắt về, chính là tù nhân của Băng Phụng cung chúng ta, như vậy còn kém không bằng thuộc hạ cấp bậc.

- Phụng Sồi! Nói nhảm vừa thôi. Hồng-Linh tiên tử do chúng ta mời về làm khách, sau này làm luyện đan sư cho Băng Phụng tộc, ngươi đừng tưởng cứ dựa vào đại cung chủ muốn làm gì thì làm. Tóm lại chúng ta bây giờ không quay về.

- Như vậy chúng ta đành phải đắc tội. Phong, Ảnh mau tiến lên.


Phụng Xuân, Phụng Thu không chờ hai tên Phong, Ảnh ra tay khí thế lập tức bộc phát, hàn khí chung quanh tăng nhanh, không gian sinh vật như cứng lại, tất cả cây cối chung quanh đông đặc, gió lạnh thổi qua lá cây va chạm nhau vang lên những tiếng lách cách. Hồng-Linh cảm giác hàn khí tăng mạnh, toàn thân lỗ chân lông phản ứng tự nhiên đóng lại, lông tóc dựng lên, da gà nổi lên khắp mình, nàng vội vận Hồng Thủy Quyết khiến chân khí trong người nhanh chóng vận hành, đồng thời tránh lui về phía sau mười lăm thước.

Vừa ổn định thân mình đã thấy mấy trăm cỗ hàn phong quyện cuốn quanh hai cung nữ, đồng thời vô số băng phụng ảo ảnh từ trên cao chụp xuống. Hai tên Phong, Ảnh phối hợp ra tay tạo băng phong lưỡi liềm, lưỡi hái sắc bén, hợp thành thiên la địa võng, không nơi nào bỏ sót.

Hai cung nữ không lùi ánh mắt giao nhau, đồng thời hét lên một tiếng thanh thúy chói tai tay chân miệng đánh ra liên tiếp từng bó băng châm, thân người lăng không bay lên cao lượn lờ trông như én liệng mùa xuân. Băng châm bay đến đâu phá tan băng phong cùng băng ảnh của đối phương đến đấy, như cắn nuốt như đánh tan thành bụi khí.

Hồng-Linh thần thức theo dõi từng chi tiết nhận xét thực lực cung nữ và hai đại cung chủ hộ vệ kia quả nhiên cao hơn mình nhiều lắm, nếu mình dùng băng thuật, thủy thuật giỏi lắm đỡ được một hai chiêu. Điều khó hiểu là trước khí thế, uy áp của họ tại sao mình không ảnh hưởng, chẳng cảm thấy sợ hãi lo âu, khí huyết, tâm linh cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.

Trong khi đó Phụng Sồi âm thầm tính toán, nếu ta thừa cơ này lén đến bắt Hồng-Linh thì công việc lần này giải quyết dễ dàng. Ai dè hắn vừa mới động Hồng-Linh đã phát hiện niệm ý tạo thành một băng thuẫn bức tường dày chín thước.

Băng Cương phong của Phụng Sồi đánh hướng Hồng-Linh, chạm phải băng thuẫn bức tường liền phá vỡ một phần tư rồi dội ngược lại, hắn vội tăng thành chín phần lực lượng, băng thuẫn bức tường lập tức bị đánh nát, cương phong đánh lên thân thể Hồng-Linh. Hồng-Linh rên lên một tiếng, bị đánh tung lên bay ra như một cầu vồng, miệng ọc máu ra không ngớt..

Phụng Sồi thấy vậy ngẩn người kiêu ngạo hô:

- Quá yếu!!! Không chịu nổi một kích.

Phụng Xuân, Phụng Thu đang chiến đấu nghe tiếng hét thần thức phát hiện Hồng-Linh bị đánh trọng thương vừa sợ vừa giận, hét lên đem toàn lực đánh một chiêu rồi chạy theo Hồng-Linh:

- Hồng-Linh tiên tử....!

Hồng-Linh bị đánh bay, nửa tỉnh nửa mê, cảnh vật quay cuồng thầm nghĩ, phen này chết mất... Không còn ý thức thời gian không gian, bỗng nàng cảm thấy một luồng gió ôn nhu kỳ dị nâng nàng lên lôi kéo, rồi bất tỉnh không biết gì nữa.

Bốn người còn lại bỗng thấy phía Hồng-Linh vừa bị đánh bay, một thân ảnh chớp lên rồi không thấy. Một âm giọng già nua vang lên:

- Hay lắm, Băng Phụng Cung quá cường hoành rồi, dám đối xử tồi tệ với con cháu nhân tộc ta. Hồng-Bàng Thanh Ẩn ta sẽ tìm thằng nhóc Phụng Hoành Cương tính sổ ...

Phụng Xuân thấy vậy cả giận quay sang Phụng Sồi hậm hực quát:

- Vừa lòng chưa! Quân dã man.

Sau đó kéo Phụng Thu nhắm hướng Phụng Châu bay về..

Phụng Sồi ngẩn người không ngờ xảy ra chuyện như vậy lảm nhảm:


- Ai dè được nàng ta quá yếu như vậy... Hồng-Bàng Thanh Ẩn là ai các ngươi có nhận thức không?

Phụng Phong, Phụng Ảnh lắc đầu không nói gì, cả ba rồi cũng trở về phục mệnh.

Đại cung chủ Hoành Cương nghe đến tên Hồng-Bàng Thanh Ẩn liền giật mình thốt:

- Không ngờ lão già này vẫn còn sống trên đời. Hẳn lão quái vật năm ngàn tuổi.

Phụng Sồi nghe vậy tò mò hỏi:

- Lão quái vậy này lợi hại lắm hay sao?

- Mày nói đi, trước kia ngay cả Tiên Đế Trần Thăng cũng một mực cung kính, vậy lão có bao nhiêu lợi hại, mày có thể đo lường được.

- Chúng ta lỡ đắc tội với lão quái vậy phải làm sao bây giờ.

- Chuyện này mày không cần lo, lão dù có lợi hại cũng không thể đánh bại tất cả Phụng đại gia tộc chúng ta, chúng ta trong tộc cũng có Yêu Đế trấn trụ. Tuy vậy cũng có thể bị một chút phiền toái.

Hồng-Linh tỉnh lại thấy mình nằm trên giường trong căn phòng giản dị, nàng nghe tiếng nói chuyện rầm rì liền tập trung lắng tai nghe rõ ràng người ta nói tiếng Việt, giọng hơi lạ không như tiếng Việt tại quê nhà. Nàng nhớ lại lúc nguy ngập, thân bị luồng băng cương phong đánh vào tuờng thủy, áp lực quá mạnh khiến nàng bị thương, thân bay đi không biết bao xa, sau đó một luồng gió ôn nhu nâng đỡ đưa đi. Nàng đoán được cao nhân cứu giúp, bây giờ nghe tiếng việt chẳng lẽ mình được đưa về Việt Nam tại phàm nhân giới. Lúc trước ở Băng Phụng cung nàng tỉnh dậy, khi đó không hiểu tại sao nàng hiểu biết tiếng nói của họ, nàng không biết trong lúc chưa tỉnh Nhị Cung chủ Băng-Băng đã truyền vào thức hải bộ ngôn ngữ Phụng tộc. Bây giờ nàng nghe tiếng Việt khiến cả người nhẹ nhõm.

Một lúc sau nàng cố sức ngồi dậy, liền cảm thấy cả người đau nhừ tử, không có sức lại nằm xuống. Lúc đó liền có người nghe động tĩnh chạy vào xem, Hồng-Linh nhìn thấy một cô bé muời bốn mười lăm tuổi, cô bé nói một tràng khiến nàng ngẩn ngơ không hiểu chữ nào. Cô bé thấy vậy lại chạy ra ngoài, một lúc sau một cụ già tóc bạc, da mặt hồng hào có một vài vết nhăn, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tuổi tác chừng sáu mươi. Cụ già ánh mắt hiền hòa ôn nhu hỏi thăm:

- Tốt quá, cháu tỉnh rồi. Trong người cháu thấy thế nào?

- Cả người cháu đau đớn, không có sức lực.

- Ồ ! quả nhiên cháu là con cháu Lạc Việt, ngôn ngữ của cháu có điểm khác biệt nhưng vẫn còn giống ngôn ngữ Lạc Việt.

Ông cụ mỉm cười mừng rỡ rồi lại tiếp lời:

- Bây giờ tốt rồi, lần này may mắn trên người cháu có mặc bộ tiên giáp nên kinh mạch, ngũ tạng bị chấn thương nhẹ. Thực kỳ quái, lúc đó ta cũng không nhìn ra tu vi của cháu có bao nhiêu, băng thuẫn tường thuật cũng không sai nhưng cuối cùng kém băng cương phong của thằng Phụng Sồi kia những ba cấp. Thực lực của hắn ngang hàng với cấp bậc chân tiên, như thế thực lực của cháu còn kém Độ Kiếp kỳ. Còn tâm cảnh, linh hồn lực của cháu thật kỳ lạ, còn vượt qua cả chân tiên, có thể ngang hàng với hoàng tiên. Nếu cháu biết tận dụng năng lực mặt này, thì có thể tranh đấu vượt cấp và có thể nhanh chóng thăng tiến cấp tu vi.

- Trước tiên cháu cám ơn cụ đã cứu mạng cháu. Không biết cụ là ai, lại biết tiếng Việt, còn đây là ở đâu? Còn cô bé kia nói thứ ngôn ngữ gì cháu chẳng hiểu nổi?


- Cháu gọi ta lão Ẩn như mọi người ở đây được rồi, còn người lạ gọi ta là Hồng-Bàng Thanh Ẩn ta nói chính là tiếng Lạc Việt. Từ khi ta rời khỏi Bách Việt tu đạo đến nay đã gần 5000 năm rồi. Còn cô bé kia dùng ngôn ngữ nơi đây, cổ ngữ.

Hồng-Linh giật mình, trợn mắt há mồm nhìn cụ già không chớp:

- Cháu không nghe lầm chứ! Cụ nói cụ đã gần 5000 tuổi rồi, là một trong tổ tông của người Việt, họ Hồng-Bàng, cháu nhớ Việt Nam thời đầu tiên gọi là thời Hồng-Bàng mà.

- Không hẳn thế, cháu có nghe nói qua có thế giới thời gian giảm tốc bao giờ chưa? Còn tên của ta sau khi vào Yêu Cầm giới nhớ đất ngước nên tự đặt để tưởng niệm thôi.

- Không nghe, trái lại nghe có thế giới có thời gian gia tốc.

- Vậy cũng trong nguyên lý đó, cháu là ngườì dân Việt nên ông nói cho biết. Ông mới đuợc 505 tuổi mà thôi, khi ta rời Lạc-Việt đi đến một thế giới khác, gọi là Bích-Đào giới, nơi này chỉ 1000 năm chỉ bằng 100 năm, ta sống ở đó trên 409 năm mới đến nơi đây. Thôi nói chuyện của cháu đi, tại sao cháu lại ở Yêu Cầm giới này?

Hồng-Linh nghĩ đến tình trạng cô độc của mình, bị người đánh thương bây giờ nghe hỏi đến quê hương, tất cả người thân đang ở đó thì buồn bã rưng rưng một lúc mới bình tĩnh lại được.

- Khoảng một tháng trước đây đang sống ở Thủ Đức, một thành phố của nước Việt Nam. Sau khi tranh đấu với một kẻ thù bị kiệt lực bất tỉnh, lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở Băng Phụng cung, thì ra bị hai cung nữ Băng Phụng cung bắt đem về đó, vì trên người cháu có mang theo một con Băng Phụng nhỏ.

- Cháu chớ quá buồn rầu lo lắng, chắc hẳn là cháu nhớ nhà, muốn về đoàn tụ nơi quê nhà. Bây giờ Âu Lạc gọi là Việt Nam phải không? Việc này ông giúp cho, cháu cần phải kiên nhẫn một thời gian ngắn, khoảng 10 năm ta mới có khả năng này.

Hồng-Linh đang bơ vơ vô vọng nghe vậy mừng rỡ nghĩ, 10 năm hơi lâu nhưng có hy vọng còn hơn không. Thôi trong vòng mười năm anh Minh không tìm đến đây được thì mình dựa vào cụ Ẩn này trở về cũng được. Nàng thầm nhủ may mắn trong lúc nguy cơ gặp được cụ Ẩn, điều cụ là người Âu Lạc, xem như tổ tiên của mình khiến lòng nàng ấm áp, chan chứa niềm hy vọng và an ủi, tăng thêm nghị lực trong nghịch cảnh khốn khó này.

Thấy Hồng-Linh vui vẻ trở lại cụ Ẩn khuyên nhủ:

- Bây giờ điều quan trọng nhất là cháu tự chữa thương hồi phục lấy. Cháu tu luyện thủy thuộc công quyết thì việc tự chữa thương không thành vấn đề. Sau đó cháu nên chăm chỉ ra sức tu luyện tăng thêm khả năng tự vệ, nếu có gì không hiểu ông giải thích giúp cho. Vấn đề ngôn ngữ nơi đây chờ cháu khôi phục thương thế ông giúp cháu thông hiểu nên không cần phải lo.

Mười ngày sau thương thế Hồng-Linh được chữa lành, ba tháng sau mới hồi phục chân khí. Nàng được cụ Ẩn truyền một kiện ngôn ngữ cổ trí nhớ vào thức hải.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=20