Hồng Mông Linh Bảo

Chương 197






Chương 197 Xin tha thứ

Hồng-Linh nghỉ việc một tuần rồi ở nhà trọ rồi về nhà mình, nàng chờ Minh đã gần một năm, lần này chờ đợi lâu dài day dứt nỗi tương tư dày vò khiến nhiều lúc thành lườì biếng, nàng nhớ lễ đính hôn đã định ngày cưới sau hai năm, đến nay đã hai năm rưỡi, tuy biết chàng đang bế quan tu luyện nhưng khổ thầm không sao tránh được, nhất là trong lúc này nội bất ổn, ngoại bất an. Nàng về nhà ba ngày thì nghe thấy có tiếng khóc lóc ngoài đường, nên chú tâm nghe xem chuyện gì. Từ khi nàng có Thanh Thai trong thức hải ngũ quan năng lực tăng lên mấy chục lần, thần thức cũng có thể bao trùm năm cây số chu vi.

Thì ra bên ngoài một bà hàng xóm, cách nhà nàng khoảng mười căn có một đứa con gái mới sinh ba tuần, bị bệnh nặng bẩm sinh, tim phổi khuyết điểm không thể duy trì chức năng hoạt động khiến nhà thương chê, chuyển mấy nhà thương khác cũng kết quả giống nhau nên phải đem về chờ chết.

Hồng-Linh nghe tiếng than khóc thảm thương động lòng thương nên vội xách cặp đồ nghề đơn sơ của mình đến đó. Hồng-Linh vừa vào nhà đã hỏi thăm, chân tiến đến giường đứa bé xem mạch:

- Đứa bé bị sao vậy?

- Nó bị …Cô Linh xem thử có cách cứu không?

Thì ra mẹ đứa bé tên Thu, nàng biết Hồng-Linh là hàng xóm mấy năm nay đi học ngành y. Nên trong lúc vô vọng cứ cầu xem.

Hồng-Linh đưa một tia chân khí vào thân thể đứa bé thì thấy tim van bị khuyết điểm, phổi cũng bị hơn một nửa số buồng không hoạt động, có khuynh hướng teo đi. Đứa bé cả người da tím đen, mặt trông khổ sở vô cùng, khóc không còn ra tiếng. Hồng-Linh thấy nó sắp đứt hơi vội hô hấp nhân tạo đường miệng, sau đó nhanh tay lấy kim châm ra châm mười mấy mũi, nàng nhẹ dồn ít thủy chân khí vào kinh mạch đứa bé gái, kích thích tế bào phổi. Vừa thấy có ít kết quả nàng lại tập trung vào van tim, cứ thế thay đổi khoảng hai tiếng đồng hồ, đứa bé càng lúc càng ổn định, da trở nên đỏ hồng, hơi thở điều hòa Hồng-Linh kiểm tra một lần mới yên tâm thu châm lại nói:


- Bé tạm ổn, bây giờ em về nghỉ ngơi một vài tiếng. Chị coi chừng cho nó ngủ, đừng đánh thức nó.

Hồng-Linh nói xong vội về nhà tĩnh tọa mở Ngọc-Hồ ra bồi lại chân khí tiêu hao.

Hôm sau Hồng-Linh lại sang thăm em bé, xem lạì thì thấy khuyết tật đã được thủy linh khí của mình chữa trị thành công. Nàng không ngờ Hồng Thủy khí có tác dụng chữa lành tuyệt đến thế, cho đến nay nàng chỉ dùng cho việc tưới cây không nghĩ đến thủy linh khí có thể chữa bệnh tác dụng to lớn như. Theo nguyên lý ngũ hành nước chính là nguồn mạch sự sống, nếu không có nó thì mọi sinh vật, đều không thể phát triển được, khi thiếu nước cung cấp thì sẽ bị héo rũ. Hồng-Linh tình cờ khích thích các tế bao nơi khiếm khuyết, lại dồn thủy linh khí vào khiến các tế bào tiếp thu dư dật phát triển nhanh chóng, khiến căn bệnh khuyết tật được nhanh chóng tu sửa.

Cô Thu thấy đứa con gái của mình được khỏi thì mừng rỡ, nước mắt mừng vui tuôn như mưa cám ơn rối rít. Hồng-Linh thấy chị Thu cũng là người trong xứ đạo nên mỉm cười gạt đi nói:

- Chị đừng coi trọng mà cám ơn em. Mau đi tạ ơn Chúa đi, Ngài mới trực tiếp cứu em bé, còn em chỉ là dụng cụ mà thôi!

- Sao vậy? Chị không hiểu?

- Nếu Chúa không định tạo những điều kiện trùng hợp cho em, thì bé gái sao có thể gặp được em mà cứu nó.. Nói chung là em không muốn nhận công lao này.

Hồng-Linh ở nhà, thỉnh thoảng lại có bệnh nhân đến. Chị Thu nghe Hồng-Linh chối bỏ công lao nhưng câu chuyện bé Hà-Phương bị các nhà thương chê, được Hồng-Linh châm cứu chữa khỏi cứ kể cho người quen nên chỉ vỏn vẹn mấy tháng cả khu vực chung quanh ai cũng biết, xứ Tân-Triều có một nữ bác sĩ vừa trẻ đẹp lại mát tay.

Hồng-Linh hành y lấy tiền công rất ít khiến bệnh nhân càng lúc càng đông, că nhà của nàng trước vắng vẻ ít khi có người ở nhà bây giờ người lui tới tấp nập sáng tối. Ba tháng hành nghề nàng học hỏi được không ít, càng lúc càng tự tin tây y phối hợp với châm cứu lại thêm nội soi bằng chân nguyên nên chính xác vô cùng, dễ dàng tìm ra căn nguyên các căn bệnh để tìm cách trị từ gốc rễ. Từ khi biết thủy chân khí có thể chữa lành tế bào, gây những mầm tế bào khác thay thế… nàng phối hợp hết khả năng của mình có vận dụng tối đa để chữa bệnh. Ngày chữa bệnh đêm tối phải canh chừng tên Át Mô Đai Ô, ba tháng nàng ngạc nhiên và mừng thầm thấy Thánh Thai của mình quang lực (ánh sáng) tăng lên thấy rõ, còn linh hồn tên Anh-Đức chắc bị tên Ác quỷ này ăn rồi nên không thấy bóng dáng. Từ khi nàng trói trụ hắn nàng không hề đối thoại với hắn, sợ bị lừa vì nàng đã nghe ma quỷ dối trá quỷ quyệt bậc nhất chuyên môn nói dối lừa bịp dụ dỗ thiên hạ theo chúng bằng đủ mọi cách tinh vi. Mỗi khi nàng đi lễ, cầu nguyện thì hắn lại hét la, lảm nhảm văng tục bẩn thỉu, chửi bới cả thần thánh lẫn Chúa. Lần đầu tiên nàng kinh hãi, định ra khỏi nhà thờ đi về thì trong lòng lương tâm lại có tiếng nói «mặc kệ nó, cứ nhẫn nhịn chịu đựng, dâng nỗi khổ này cho Chúa cầu cho các linh hồn đau khổ» Nàng lắng nghe hiểu được ý nghĩa nên theo đó mà làm, đến nay được hơn ba tháng nội soi thì Thánh Thai sáng láng dường như tăng trưởng lên nhiều.

Át Mô Đai ô có lòng kiêu ngạo rất lớn, không ngờ bị khốn vì một cô bé, bị chuỗi mân côi trói buộc không thể thoát được đã rất buồn bực, rình rập chờ đợi cơ hội dụ cô bé nhưng cô bé tinh không không đối thoại, mãi đến khi thấy chuỗi mân côi lỏng lẻo thì chộp linh hồn tên Anh-Đức để bổ dưỡng sức mạnh thần thông không ngờ cô bé cực kỳ cảnh giác, lại cầu nguyện đi lễ không quên buổi nào, hắn thấy nơi đây càng lúc càng sáng thì càng bị trói chặt, những tia sáng từ Thánh Thai Linh hồn như những mũi kim không ngừng đâm vào người, nhất là đôi mắt lúc trước còn hé mở nhìn bây giờ mở không ra, cứ mở là bọ những tia ánh quang đâm chọc, nên mỗi khi thấy cô bé đi lễ, cầu nguyện, làm việc thiện là hắn đau khổ chửi rủa mỏi miệng. Trong lúc Hồng-Linh vui mừng thì ngược lại hắn đau đớn la hét »Thả ta ra! Ta chịu hết nổi rồi. Tha cho ta đi...»

Hồng-Linh nghe Át Mô Đai Ô xin tha, đòi mình thả ra thì giật mình, sau một lúc bình tĩnh nàng suy nghĩ «Hắn tự chui vào đây định hại mình, bị bắt giam. Bây giờ lại đòi ra. Không được mình mà thả hắn ra thì hắn lại quay lại hại mình và hại nhiều người khác, hắn đã là quỷ thì xảo quyệt không thể lường được, biết đâu hắn ra vẻ giả bộ để lừa mình, thôi để chờ anh Minh hỏi ý xem phải giải quyết hắn làm sao thì tốt nhất» Nàng không thèm đối thoại cũng xem như không nghe hắn kêu xin..

Nàng lại nghĩ đến Thánh Thai của mình tăng trưởng chỉ có hai nguyên nhân, chính là làm việc thiện, bác ái, dùng nghề cứu chữa người nghèo khổ hay là vì việc cầu nguyện đi lễ nhận được nhiều ơn trên ban xuống.

Một buổi sớm tinh sương vừa mới đi lễ về đã có hai người đang đợi ở nhà, thì ra Bạch-Yến và Cẩm-Tú.

- Hai cậu làm gì mà đến sớm như vậy, ủa mà sao lại kiếm ra được nhà Linh.

- Cậu nổi tiếng rồi mà không biết gì cả?

- Nổi tiếng? Linh làm gì mà nổi tiếng.


- Tài năng chữa bệnh của nữ bác sĩ Hồng-Linh đã vang đến Sài Gòn rồi!!

- Cậu nghe câu này từ đâu?

- Để Yến kể cho! Trong nhà thương Yến có một bệnh nhân bị ung thư phổi đã đến giai đoạn cuối, chúng ta không còn cách nào ngăn chặn ung thư và cứu khỏi, ông này lúc xuất viện thì gặp một người thân vào thăm, người này lại mang theo một người bạn. Họ nói ở xứ Tân Triều có một nữ bác sĩ gọi là Hồng-Linh chữa bệnh rất mát tay, nhiều bệnh nhân bị các nhà thương chê cũng chữa hết, ông nên thử đem đến đó xem may ra còn hy vọng. Yến nghe vậy hỏi lại mới nhận định chính là Hồng-Linh của chúng ta.

Lần này Hồng-Linh thấy Bạch-Yến có vẻ tự nhiên khác hẳn trước nên cũng không nhớ lại chuyện cũ nghe vậy cười khì nói:

- Ông đó quảng cáo Linh quá thần kỳ rồi đó «Cái gì chữa mát tay bệnh nhà thương chê cũng chữa hết»

- Không có lửa sao có khói... Nên chúng ta vội tìm đến đây, kiếm không khó mấy.. Đấy đấy người nhà đưa ông bệnh nhân đến đó!!

Hồng-Linh dẫn mọi người vào nhà sau đó mở phòng ra tiếp bệnh nhân, nàng xem quả nhiên phổi bị ung thư thối nát lan ra chỉ còn mỗi lá một buồng. Khổ một nỗi dù chữa khỏi phổi thì ung thư sẽ di đến các bộ phận ngũ tạng khác.

Nàng suy nghĩ một lúc nói:

- Quả là ung thư phổi giai đoạn cuối, tôi cũng không dám hứa chữa được nhưng có thể làm cho dịu bớt đau và theo dõi tiếp theo. Điều khó khác nữa là chứng ung thư di căn có thể đi đến các bộ phận ngũ tạng khác..

- Vậy bây giờ làm sao bây giờ?

- Ông cứ để bệnh nhân nằm ở đây và một người thân canh chừng để tôì chữa theo dõi mấy ngày rồi quyết định.

Hồng-Linh dùng kim châm cho bệnh nhân bớt đau dùng thủy khí thanh tẩy những tế bào hư thối tống xuất ra ngoài, ngăn chặn được căn nguyên, bệnh nhân lập tức bớt đau và hơi thở điều hòa tuy vẫn còn yếu. Ba ngày sau nàng cho bệnh nhân về dặn mỗi ba ngày đến một lần.

Bạch-Yến và Cẩm-Tú ngày đầu xem Hồng-Linh chữa bệnh thấy không có gì kinh người ngoại trừ môn châm cứu khó hiểu, nàng kinh ngạc không hiểu sao Hồng-Linh lại tinh thông môn này nhanh như vậy, dù có học ngay sau khi tốt nghiệp đi nữa cũng không đủ trình độ để hành nghề chữa bệnh. Bạch-Yến kinh hãi hơn nữa khi thấy sau ba ngày bệnh nhân ổn định, hết đau, nàng được biết Hồng-Linh không hề dùng máy soi, chụp gì cả nên không biết tình trạng thế nào.

Thấy khả năng kinh người của Hồng-Linh Bạch-Yến liền đặt ra câu hỏi «Hồng-Linh có được bản lãnh chữa bệnh kinh người này từ đâu? Càng suy nghĩ càng nghi ngờ. Lần đó mình được thanh niên hiện ra trong giấc mơ giao dịch thành công cuối cùng mình được giầu có, làm chủ một nhà thương, nàng tin rằng chỉ ba năm sau nữa, nàng sẽ nuốt trọn 50% của ông bác kia. Lúc đó điều ước của mình là giầu có, chẳng lẽ Hồng-Linh sau khi nhận được mẫu ảnh quái dị đó nàng cũng gặp may giống mình. Biết vậy lúc đó đòi lại mẫu ảnh đó thì bây giờ ta có thể giao dịch thêm mấy lần nữa.»

Hôm sau Bạch-Yến đến một mình mời Hồng-Linh đến nhà thương nàng làm việc. Hồng-Linh từ chối:

- Linh không quen làm việc trong nhà thương, lần trước xảy ra chuyện trong nhà thương, Linh đã ngao ngán làm việc tại nhà thương nên chỉ mong ở nhà giúp đỡ một số bệnh nhân nghèo khổ thôi..


- Cậu không cần tiền, phương tiện à. Nếu làm ở nhà thương thì sẽ được địa vị, tiện nghi và không còn phải lo đến tiền bạc. Yến có thể trả cậu mườì triệu một tháng.

- Thật xin lỗi cậu, ý Linh đã quyết nên không thể nhận lời.

Một tháng sau thấy không mời được Hồng-Linh Bạch-Yến bực tức giận dữ đi đến một lần nữa, lần này không phải ý mời nữa:

- Hồng-Linh! Mẫu ảnh hôm trước đưa cho cậu, xin hãy trả lại cho Yến.

- Cái gì? Lúc đó mẫu ảnh cậu đưa cho Linh tự dưng sáng lên rồi biến mất. Bây giờ cậu hỏi thì Linh lấy đâu mà trả.

- Yến không biết, cậu nhận đồ từ tay Yến thì phải trả lại cho Yến!

- Ha ha ha... Con bé Bạch-Yến này thật thú vị... ta thích càng lúc càng thích.

Hồng-Linh buồn bực biết rõ mẫu ảnh nhỏ chính là của tên ác quỷ Át Mô Đai Ô, hắn nhờ tay Bạch-Yến đưa cho mình để hãm hại, ai dè bị mình bắ giam, nay đòi lại nghĩa là thế nào? Trong lúc nội thức hải tên ác quỷ thích chí cười.

- Cậu đưa cho Linh một cái bóng, một đồ ảo ảnh nói trả nghĩa là sao?

- Tôi không biết! Không trả thì tôi thưa kiện cậu tội chiếm hữu đồ của người khác.

- Không hề gì? Thích thưa kiện thì cứ thưa kiện. Mời!

Lúc này Hồng-Linh cố nén lửa giận bình tĩnh sợ nội thức hải tên quỷ Át Mô Đai ô lợi dụng cơ hội này phản công. Khí thế từ trên người bức ra một phần cũng khiến làm cho Bạch-Yến cảm thấy nghẹt thở, như có một đôi mắt sáng chói chiếu vào tận trái tim, linh hồn khiến mọi ý đồ tăm tối ẩn dấu tận đáy lòng phơi bày trước mắt đối phương. Bạch-Yến cả sợ vội rút lui nói:

- Chờ đó sẽ biết tay nhau.