Hồng Mông Linh Bảo

Chương 192






Chương 192 Hắc Long quỷ vương vận mạng

O o * o O
Hắc Long quỷ vương bị Hàn Tinh cứu hết tù nhân chạy thoát giận dữ, điên tiết đập phá chỉ chốc lát Hắc Quỷ Thành biến thành đất bằng. Hắn đáng lẽ được hưởng ít nhất hai nguyên anh tiên nữ lại bị các quy vương ép chia phần, cuối cùng phải cai quản ngục giam chờ ngày trăng rằm tháng tới lấy bản lãnh quyết định ai được hưởng phần.

Hắc Long Quỷ thành bị san bằng các quỷ vương cùng cao giai quỷ liền cảm nhận điều không ổn vội đến xem và hỏi thăm. Hắc Long quỷ vương giải thích xong thì chẳng ai tin.

-Hắc Long ngươi xem chúng ta là con nít lên ba chăng? Ngươi dấu ba tên kia ở đâu, đừng tưởng rằng ngươi san bằng Hắc Quỷ thành là chúng ta tin ngươi.

- Không tin thì ta cũng đành chịu, các ngươi hỏi ba tên kia thì cứ kiếm tên nhân loại kia mà hỏi?

- Ngươi còn muốn lừa chúng ta, nhân loại ở địa ngục có đủ thần thông thoát khỏi tay quỷ vương bản lãnh hay sao? Ta cười vào, ngươi giải thích một cách láo khoét tưởng chúng ta tin hay sao.

- Các ngươi không tin cũng phải tin, ta hết cách.

- Ngươi hết cách nhưng chúng ta có! Không giao ra thì ngươi chết đi!

- A-Khô-Ti-Nô! Trước mặt ta đừng quá kiêu ngạo, ngươi có bản lãnh hay sao?


Vừa hết lời một luồng khí xoáy âm thanh chung quanh phát lên liên hồi tiếng nổ nhỏ tụ tập thành một con đại bàng lông xanh đậm hót lên một tiếng vang trời như sấm động rung cả trời đất.

Hắc Long quỷ vương cũng biến hình thành một con rồng đen, đầu to như trái núi, mắt, miệng đỏ như máu, thân trải dài cả dặm trên trời không uyển chuyển không ngừng gầm lên tiếng ngâm nga át cả tiếng đại bàng hót, đối diện vào lục đại bàng trên cao.

Đôi trảo đen như than như những cột trụ khổng lồ chụp xuống đầu con rồng đen, kình phong ép xuống như bão cuốn. Hắc Long trong tiếng ngâm phun ra một ngọn tử hỏa đồng thời lùi lại mấy dặm.

Đôi Trảo khổng lồ như có mắt đổi hướng đuổi theo, mặc kệ tử hỏa xem như không có, Hắc Long thấy tử hỏa không có tác dụng lại thấy hắc trảo tiếp tục xông đến, đành dùng đuôi quật vào bóng trảo.

- Ầm, ầm

Hai tiếng như oanh lôi, rung động cả mặt đất, mặt đất đang bằng phẳng nay thành mố hố sâu nửa dặm. A-Khô-Ti-Nô bị long vĩ đánh bay mười dặm còn Hắc Long bốn chục dặm, cả hai đau đớn. Hắc Long qua một chiêu thấy mình lực lượng còn kém đối phương, sở trường là tử hỏa không có chút áp lực gì với đối phương dù mình có dùng quỷ kế đem mọi con bài ra thì may ra thắng được đối phương, nhưng những tên khác thì đối phó thế nào. Nghĩ vậy nên vội thuấn di biến mất. Vừa thuấn di thành công hai vạn dặm thì cảm thấy người cứng ngắc, một áp lực to lớn còn hơn đôi trảo gấp ngàn lần đè xuống, Hắc Long sợ hãi biết không thoát nổi «Định Thần Ấn» một kiện chí bảo của Ác Quỷ Át-mô-đai-ô (Athmodyo) đành quỷ hồn xuất khiếu, chẳng dè chạy không kịp quỷ hồn bị giam trong một không gian lạ chưa từng nghe. Hắc Long quỷ vương biết ngay là mình bị nhốt trong một pháp bảo không gian của hắn.

Ác quỷ Át-mô-đai-ô vốn đang ở một địa ngục không gian khác, với thần thông của hắn thì đi lại trong các địa ngục không gian là điều dễ dàng, chuyện nhân loại và Hắc Long quỷ vương hắn tình cờ vừa nhận thức, nên vội đến đây bắt lấy Hắc Long Vương tra xét, hắn tin lời Hắc Long Vương và hứng thú với tên nhân loại kia là ai mà lại có thần thông có thể xuyên qua địa uyên chẳng kém gì mình.

O o * o O

Minh và Hồng-Linh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thì khách đã về gần hết, Minh ở lại đến đêm khuya mới vào Hồng Mông Linh Châu giới. Hồng-Linh sau khi trúc cơ thành công cảm thấy toàn thân dễ chịu thoải mái, người nhẹ nhàng như yến, thể chất tăng vọt, mỗi bước đi, mỗi cái đưa tay đều cảm thấy ẩn chứa lực lượng vô hạn, nàng lại được Minh dạy cho môn ẩn thuật, trong đó bao gồm cả ẩn dấu tu vi nên nàng bây giờ vẫn giả trang được hơi thở nặng nề như người thường.

Nàng được Minh giảng giải các cấp bậc tu luyện, sau đó lại khuyên mọi sự theo ý trời, nếu một ngày nào đó ý trời định phải bỏ tu luyện, và ngay cả tu vi thì phải sẵn sàng từ bỏ, chàng còn khuyên nàng tiếp tục giữ nhịp sống như cũ, duy trì sống đạo, đọc kinh cầu nguyện không được bỏ bê. Điều này khiến Hồng-Linh thở phào nhẹ nhõm, đây là điều nàng sợ nhất, là phải bỏ đạo hay khi phải bỏ những gì mình đang có, một ngày nào đó nếu mình phải chọn một trong hai khổ sở. Minh giải thích và dặn dò điểm này khiến nàng tạm thời yên tâm và hỏi lại:

- Nếu một ngày nào anh phải chọn một trong hai anh chọn điều nào?

- Đương nhiên chọn ý Trời, dù đau khổ chết đi cũng phải chịu vì Ngài là sáng tạo giả, em xem đó nếu em làm được một con kiến, em bảo nó, mày phải bò dưới đất, nhưng nó luyện được đôi cánh nó nói «không tôi không muốn, tôi chỉ muốn bay» vậy em thấy con kiến em làm ra nó chống lại ý em, em chỉ muốn nó đẹp đẽ bò dưới đất, nhưng nó không muốn, vậy em phải làm gì?

- Phải hủy diệt nó, hay bỏ mặc nó tự sinh tự diệt.

- Mình cũng thế, nếu là kẻ biết ơn, biết mình vẫn phải lệ thuộc vào người sáng tạo ra mình, cho mình sống vậy thì phải làm theo ý trời. Dù mình có thần thông quảng đại cũng là do Trời ban cho, không có vũ trụ vạn vật, tinh tú, ngũ hành vận chuyển trật tự ngày đêm, năm tháng do Vũ trụ sáng tạo giả là Trời ban cho thì ta không thể có được cái gì, chứ đừng nói gì đến thần thông hay hiểu biết.

- Trời sáng tạo ra loài người, còn chúng ta là do cha mẹ sinh ra, tiếp tục từ đời này sang đời kia.

- Đó đã hẳn, theo anh thì Ngài vẫn tiếp tục sáng tạo linh hồn bằng ánh sáng tình yêu, sự sống sinh linh vẫn được sinh ra, cha mẹ sinh ra ta, song linh hồn ta được Ngài tạo nên trong lúc chúng ta thụ thai trong lòng mẹ, nên mỗi người mỗi khác, mỗi người có một linh hồn.

Hàn Tinh thỉnh thoảng thăm Hồng-Linh. Hồng-Linh chăm lo học hành dọn ở chung với Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm trong căn nhà trọ năm xưa, Lê Tuân và Minh không còn thuê chung nữa. Trong truưòng đại học y, Hồng-Linh quen với hai người bạn học mới, Bạch-Yến và Cẩm-Tú. Ba nàng có nhiều điểm tương đồng, điểm đầu tiên học cùng một ngành, ham học, rồi đến đều là những cô gái trẻ đẹp, mỗi người một vẻ. Bạch-Yến và Cẩm-Tú tính tình hoạt bát hơn Hồng-Linh, Bạch-Yến tư cách là tiểu thư nhà giàu nhưng không kiêu kỳ dễ hoà đồng, còn Cẩm-Tú gia đình trung lưu cũng dễ hoà đồng xã giao rộng.

Hồng-Linh tính cách như từ thuở mới lớn, trầm tính ít nói, có lẽ từ khi bị nhiều thanh thiếu niên đến tán tỉnh nàng trở nên luôn thận trọng trong việc xã giao, kể cả bạn gái. Từ khi học trung học, nhất là từ khi tên Thắng hay đến quấy nhiễu, và khi mị lực bộc phát sau khi tu luyện Hồng Thủy quyết mỗi khi nàng ở nơi công cộng thì không hề cười tuy vẻ mặt vẫn tươi không lạnh không kiêu, khi cần thiết mới lên tiếng. Ai dè chính vì thói quen này khiến nàng vô hình tạo cho mình một sức lôi cuốn đặc bìệt khác, dù rằng mị lực căn bản đã được ẩn dấu kỹ càng.

Vào đại học những lời tỏ tình kín đáo bộc phát và thư ngỏ tình yêu tăng lên gấp bội, tuy thư của nam nhân nàng cự tuyệt nhưng những kẻ si tình lại tìm cách khác. Không đường đi thẳng thì kiếm đường đi vòng qua ngỏ hậu, ngõ hông, từ đó nam sinh viên đến làm quen với hai nàng Bạch-Yến và Cẩm-Tú, nhất là với Cẩm-Tú vì nàng có tính xã giao rộng, khiến hai nàng kia vô hình làm cầu đưa đến Hồng-Linh. Lúc đầu hai nàng kia đề cập đến nam sinh viên thì Hồng-Linh không ý kiến gì, chỉ nghe cho biết, sau đó mỗi khi họ đến với Bạch-Yến và Cẩm-Tú thì Hồng-Linh cảm giác được nhất là trong những cơ hội phát uy quyền cước hoa mỹ, thân thủ nhanh gọn, đe đuổi những tình địch chung quanh, từ ánh mắt đối phương của họ, mục tiêu chính là mình thì nàng trở nên cảnh giác và dè dặt hơn, không hề muốn nghe hai nàng kia đề cập đến nam nhân với mình nữa và khi Bạch-Yến và Cẩm-Tú tiếp nam nhân nàng âm thầm rời bỏ đi nơi khác.


Hồng-Linh phản ứng này làm Bạch-Yến và Cẩm-Tú đánh giá nàng là kẻ khinh người, kiêu ngạo khiến tình bạn bớt phần thắm thiết và tìm dịp hỏi nguyên nhân.

- Hồng-Linh! Dường như cậu không thích tiếp xúc với anh Phúc-Sinh, Nhật-Tấn và các bạn bè của họ.

- Cậu đã nhận xét đúng Linh trong lòng đã có hình bóng một người nên không muốn tiếp xúc với bất cứ thanh thiếu niên lạ nào.

- Cậu đâu cần phải tuyệt tình với bọn họ như thế? Xã giao một chút có sao đâu?

- Các cậu không hiểu đâu, cứ chờ một thời gian lâu thì các cậu sẽ hiểu Linh có lý.

Quả nhiên sau nửa năm tám tháng Bạch-Yến và Cẩm-Tú hai nàng thân thiết hơn trước rất nhiều, qua những lần trao đổi bài vở, các sinh hoạt chung nên hai nàng học hỏi được rất nhiều, hiểu rõ tính nết nhau cùng bắt đầu thầm mến hai anh chàng này nên thỉnh thoảng nghe Phúc-Sinh hay Nhật-Tấn hỏi thăm về Hồng-Linh, hai nàng không nhận ra ngay điều bất ổn nên trả lời hết những gì mình biết. Lại nửa năm nữa qua đi Bạch-Yến và Cẩm-Tú trong vòng hai tháng trước sau vỡ lẽ.

Bạch-Yến được Phúc-Sinh an chàng học trước mình hai học kỳ hẹn ra quán nói chuyện riêng, làm Bạch-Yến trong lòng xốn xang, đầy chờ mong. Trước mắt đoán được Phúc Sinh hẹn để tỏ tình với nàng. Nàng mơ hai đứa sau đó trở thành tình nhân, cùng ra trường làm bác sĩ đi làm nhà thương, mở phòng mạch tư nhân. Chàng là bác sĩ thì ba mẹ và mọi người thân quen không thể phản đối gì được. Trước mắt nàng bất giác là một con đường đầy hoa thơm cỏ lạ, tràn đầy hạnh phúc, không còn gì trên đời đẹp và hấp dẫn bằng.

Hai người hẹn nhau buổi tối tại nhà hàng Quang-Thành, sau bữa ăn hai người duùg một ít rượi nhẹ cho ấm bụng, Bạch-Yến nhấp một ít rượu khiến đôi má đỏ hồng, đôi mắt ướt long lanh, lông mi cong dài thỉnh thoảng chớp nhẹ nhìn vào Phúc-Sinh, đẹp càng thêm đẹp, sức lôi cuốn bất giác tăng lên mấy phần. Phúc-Sinh thấy vậy ngẩn người một lát rồi lại thanh tĩnh. Lúc này quán ăn nơi bàn họ ngồi yên tĩnh, đúng là lúc thuận tiện giải bày tâm sự, hay tỏ tình, song Phúc-Sinh không vào đề ngay nói:

- Anh có chuyện nói với em nhưng ở đây thật khó mà mở lời, hay chúng ta đến công viên nói chuyện cho yên tĩnh.

Bạch-Yến ánh mắt nhìn vào Phúc-Sinh ôn nhu gật đầu tỏ vẻ tán thành. Khi đến công viên hai người bước bên nhau, không khí càng lúc càng lắng đọng, cuối cùng Phúc-Sinh mới mở lời:

-Bạch-Yến! Thú thật, anh ngay khi thấy ba đứa em thì anh đã say mê Hồng-Linh.

Vừa nghe câu đầu Bạch-Yến đã giật mình nổi giận, một ít men rượu trong người bị đánh tan khiến mặt nàng đang hồng biến thành tái xanh, chân phải bất giác tự bước lùi một bước, hai ánh mắt đang ôn nhu bỗng biến thành hung dữ nhìn chăm chăm và mặt Phúc-Sinh khẽ quát:

- Anh nói gì? Anh say mê Hồng-Linh thì còn đến làm quen em làm gì?

- Em bình tĩnh nghe anh giải thích! Anh đến làm quen nhóm em để có cơ hội làm quen Hồng-Linh, ai dè Hồng-Linh xa lánh dần không muốn tiếp cận nam sinh. Cho nên lỡ bước thì cứ để tự nhiên mong sao một ngày Hồng-Linh nhìn ra tình ý bên trong, không dè càng lúc càng hiểu lầm với em. Thật là hết cách.

- Vậy anh tính chuyện này ra sao?

- Anh đã tính kỹ lần này nhờ em giới thiệu anh với Hồng-Linh...Vì anh đã hết cách.

Bạch-Yến nhớ lại tính cách cự tuyệt nam sinh của Hồng-Linh nên không muốn bị làm phiền nên chối thẳng:

- Không được!

- Vậy ít nhất em giúp anh đưa dùm một lá thư. Chỉ một lần này thôi.


Nàng lại nghĩ «Hừ, thư ngỏ tình. Chính Hồng-Linh gây phiền não này, vậy cứ thử một lần xem nàng phản ứng ra sao» liền đáp:

- Được, em chỉ giúp một lần và thành bại không chắc.

Phúc-Sinh đã chuẩn bị sẵn nên đưa Bạch-Yến một bức thư màu hồng, bên ngoài trông thật bắt mắt, loại giấy phong bì cũng là loại đặc biệt hiếm có lại ẩn hình trái tim và có chút hương vị nhẹ nhàng.

Bạch-Yến ráng mỉm cười một cách giả tạo:

- Hừ, anh bỏ nhiều công phu đấy! Nhưng khó mà thành công.

Nguyên lá thư tỏ tình của Phúc-Sinh đã mất cả năm nghiên cứu, sưu tầm đọc từng câu từng chữ không biết bao nhiêu lá thư tình hay nhất từ tây sang đông, từ cổ chí kim, đánh động nhất của thiên hạ, viết đi sửa lại không biết bao nhiêu ngàn lần, hắn thầm nhủ bất cứ một thiếu nữ nào, chỉ cần đọc qua lá thư tỏ tình này của hắn thì không khỏi có ấn tượng sâu xa, kèm theo sự tò mò nên bao thư bên ngoài phải trang bị cẩn thận, ngoài tạo hình dáng vẻ hấp dẫn bên ngoài còn có u hương cực kỳ lôi cuốn, hắn bỏ lá thư vào một lớp bọc nylông không màu, có nắp phong kín mùi hương, không kém phần hấp dẫn chất lượng nylông cũng đặc biệt.

- Em đừng mở bọc nylông, khi đưa thì mới mở đưa phong thư thôi.

Hai người chia tay, Bạch-Yến cố nén giận, suy nghĩ lung tung oán hận: «Con Hồng-Linh này giả bộ đoan trang đứng đắn, thực ra thủ đoạn câu dẫn đàn ông quá cao minh, khiến anh Phúc-Sinh phải lòng, cuối cùng ta bị làm phiền nà chẳng được gì.

Tâm tư sầu khổ tràn đầy, nàng không chịu được gọi điện thoại báo rồi đến thẳng nhà trọ của Hồng-Linh. Hồng-Linh bình tĩnh nhận thư rồi chậm trãi nói:

- Lần sau cậu đừng nhận đưa thư bất cứ của ai cho mình nữa! Dù quen hay không.

Nói xong hai tay vận sức ép lá thư trong lòng bàn tay. Lá thư lập tức biến thành một nhúm bột mịn.

- Cậu thấy rõ rồi đấy nhé! Cậu còn nhớ lần trước Linh đã có nói. «Hồng-Linh trong tim đã có một hình bóng rồi.»

Bạch-Yến giật mình rồi ngây người, không biết Hồng-Linh làm sao trong giây lát biến lá thư thành bột mịn trong lòng hai bàn tay, bây giờ nàng cũng không có tâm tư tìm hiểu. Bỗng thấy Hồng-Linh gom nhúm bột phấn bỏ vào túi nylông trên tay nàng. Nàng thẫn thờ cáo từ:

- Thế là xong, mai gặp lại.

- Cậu về cẩn thận, đừng suy nghĩ vẩn vơ chuyện này nữa.

Tháng sau lại đến lượt Cẩm-Tú đưa thư của Nhật-Tấn đến, Hồng-Linh lại hủy thư trước mặt như vậy. Cẩm-Tú có vẻ thanh tỉnh hơn, nàng tỏ vẻ vui mừng khi đưa thư thất bại.