Hồng Mông Linh Bảo

Chương 190






Chương 190 Sáng Thế Đại Diễn quyết

Sau khi thoát khỏi Địa Uyên về Cửu-Nguyên Tinh Hàn Tinh còn ở trong Hồng Mông Linh Châu giới, chàng khống chế Hồng Mông linh châu dừng lại ẩn vào một hốc đá. Chàng trước tiên trợ giúp Mỵ-Điệp mau chóng hồi phục, nàng chân khí bị tiêu hao tám phần, nguyên anh mất sắc.

Mỵ Điệp trong lúc tĩnh tọa quên hết ngoại cảnh, không biết mình đã được dời chuyển đến nơi khác, bỗng nhiên được luồng chân lực quen thuộc từ bên ngoài truyền vào qua kinh mạch thì nhận ra ngay Hàn Tinh nên mừng rỡ vội tập trung vận chuyển chân khí. Thấy nàng hồi tỉnh chàng nhìn nam nhân xa lạ đang tĩnh tọa bên cạnh hỏi:

- Hắn là ai, anh nhìn thấy quen nhưng nghĩ không ra.

- Anh đã gặp hắn rồi hay sao, không thể nào. Hắn tự xưng là con cháu của Đao Si Hắc Nhất Lang.

- Thì ra vậy, thảo nào thấy quen.


- Sao hắn lại cùng ngồi một chỗ với bọn em.

- Hắn cũng là nạn nhân bị bắt giống em chỉ là bị bắt mới mấy ngày.

- Thế thì không phải người của mình, vậy để anh đưa hắn ra khỏi đây.

Hàn Tinh trở lại hổ trợ Kiều-Tuyết rồi nghe hai nàng kể lại những gì đã trải qua. Quả nhiên Mỵ-Điệp và Kiều-Tuyết được Tiết gia mời ở tiên gia làm khách, bầu bạn với Tiết phu nhân và chăm sóc bệnh nhân Tiết tiểu thư. Sau bốn tháng mới rời Tiên gia mỗi người được tặng tiên đan và tiên bảo giáp, khi vừa rời khỏi Tiên gia liền bị lộ việc trên người có tiên bảo nên mới dẫn đến tranh chấp, sau đó bị đánh rơi vào hắc ám vũng xoáy, lại nhờ tiên bảo giáp mới vô sự vào Địa Uyên tầng nhất, nơi đây hít thở không thông, trải qua không biết bao nhiêu đau khổ vì nơi đây vắng bóng người chẳng khác nào một vong giới, không ánh nắng mặt trời không có ngũ hành linh khí, thực ra là âm phủ chỉ có linh hồn đối với hai nàng vô hình vô tướng. Sau đó gặp quái vật quỷ quái và bị bắt đem xuống tầng dưới càng làm cho hai nàng lo sợ lẫn tuyệt vọng. Tầng trên một ngày như một năm, tầng dưới càng khốn khó một ngày như mười năm.

- Anh xem vật gì đây, may mà trong người có mang theo vật khiến bọn quỷ cấm kỵ tránh xa, nếu không Tuyết tỷ và em đã nguy rồi.

Hàn Tinh nhìn trong tay nàng không ngờ là cỗ tràng hạt khi trước chàng đưa cho nàng để đối phó với bọn quỷ tu, không ngờ có tác dụng to lớn. Chính mình cũng nhờ cỗ tràng hạt khác, mới thoát khốn khỏi tay Hắc Quỷ Long, ở Âm giới thật là mình mất đi hết thần thông pháp tắc chân tay bị bó chặt vô phương thi thố. Hai cỗ tràng hạt này cũng chưa đem ra dùng, chỉ là được làm phép, có lẽ sau khi làm phép thì đã trở thành vật Thánh. Sau này ta nên tìm hiểu vụ này xem, đúng là lần này nhờ kiện này.

- Sao anh biết em bị khốn ở đó mà tìm đến kịp?

- Đáng lẽ anh còn tới sớm hơn nhưng vì Đông-Duyết châu bị Thiên Ma tông thôn tính chiếm cứ nên anh đã dành ưu tiên giải quyết bọn chúng trước mới đi tìm em. Khi Tiên gia viên hồi thượng giới tình cờ gặp được người biết có hai tiên tử bị rơi vào Hắc ám vũng xoáy thì khẳng định Kiều-Tuyết và em.

O o * o O


Mọi người chúc mừng hai thầy trò Hàn Tinh, Mai Tinh, Thải-Hà và Băng Yên không ngờ lại có tên tiểu đệ nhỏ tuổi yếu đuối như thế, trong lòng không phục, không khỏi ganh tị nhưng không bộc lộ ra ngoài, kiên nhẫn suy nghĩ, những gì sư tôn làm thì đều ngoài dự liệu của hai nàng. Chính mình chịu khổ cực bao nhiêu, kể cả tinh thần lẫn thể xác mới xin vào được làm đệ tử, còn tên tiểu đệ này, từ thân phận cho đến thể chất thiên phú so với mình kém một trời một vực nên không sao hiểu nổi sư tôn nhận đệ tử lấy theo tiêu chuẩn nào. Thải-Hà gặp mặt hai Nguyên Anh tiên tử lại càng tủi cho mình, nếu mình không gặp nạn thì tu vi mình cũng không kém họ, hai người họ lại được kết giao ngang hàng với sư tôn thì nàng vô hình bị tụt hậu xuống một bậc.

- Tham kiến hai vị sư thúc.

Hai nàng Mỵ-Điệp, Kiều-Tuyết đã biết chuyện của Thải-Hà nên ngăn lại đáp lễ:

- Thải-Hà tiên tử chớ có gọi như vậy, chúng ta cứ lấy vai vế ngang hàng mà xưng hô. Tiên tử chẳng bao lâu nữa tu vi lại hồi phục, sau đó có khi còn có thể vượt qua chúng tôi. Tiên tử cứ xem Hàn Tinh trước đây ba năm khi gặp chúng ta lần đầu bất quá tu vi nguyên anh sơ kỳ, còn bây giờ dù có nằm mơ cũng khoôg ai tưởng tượng được, bình thường người ta cần cả mấy vạn năm mới có thể đạt được như hắn.


Thải-Hà nghe vậy được yên ủi trong lòng, nghe sư tôn tiến cấp kinh người như thế, chẳng khác chi thần nhân, đang buồn lo lại được hy vọng như cũ không tủi thân nữa, còn Băng Yên ở bên nghe được càng giật mình. Nàng nghi ngờ thân phận của sư tôn, trước kia nàng đã gặp sư tôn ở trong Bạch Vân Sơn sau đó gặp lại trong Huyền-Ngọc đan tông, nàng không dám quả quyết là một người vì tu vi bản lãnh hai người cách nhau một trời một vực, chẳng phải chỉ mình nàng mà ngay cả Võ Đại cũng thế. Hôm nay nghe Mỵ-Điệp tiên tử tiết lộ làm nàng kinh ngạc, sợ run không ngờ sư tôn tu vi tiến độ kinh khủng như vậy, đúng là kim cổ chưa hề có. Bây giờ nàng khẳng định năm xưa người thiếu niên mình từng gặp trong Bạch Vân Sơn chính là sư tôn hiện nay của mình.

- Lần này chúng ta gặp nhiều chuyện nguy hiểm và nhận được mình kém cỏi rồi chứ? Phải nói, nhờ may mắn mới thoát nạn, vậy để bảo đảm trong khi còn kém người ai tu vi còn chưa đạt được Nguyên Anh kỳ thì ở chỗ ta tu luyện, đừng tự ý xuất sơn kẻo chịu thiệt còn có thể mất mạng không chừng.

Mỵ-Điệp sau lần này cũng cảm thấy mình yếu kém, mặc dù đã có Nguyên Anh kỳ tu vi nhưng khi tranh đấu thì chưa là gì, đại thần thông cao thủ ở Cửu-Nguyên tinh không thiếu, nếu trên người đã mang tiên bảo thì không sao tránh được lòng tham của đại thần thông cao thủ, đến lúc gặp thì không sao giữ được mạng. Xem ra chỉ còn cách ẩn trong Hồng Mông Linh Châu giới chờ tu vi vào đại thần thông cảnh giới (Hợp Thể, Độ Kiếp,Đại Thành ) hãy ra ngoài.

Thế là mọi người từ nay ở trong Hồng Mông Linh Châu giới, ngoại trừ Mỵ-Điệp những người còn lại không biết Hồng Mông Linh Châu giới. Thải-Hà, Băng-Yên và Kiều-Tuyết lại một lần nữa rung động sau đó mừng rỡ không thôi, tôn sư là chủ nhân một thế giới như thế, thì thân phận tương lai của mình thăng cao lên bao nhiêu, không thể hình dung được. Sau khi tiến vào giới thiệu thì Ngọc-Hà nguyên anh lên tiếng:

- Tinh đệ! Không dè còn có bí mật kinh người này, từ trước đến nay ta cho là Hải-Dương Hoàng Hôn của ta đã là độc nhất vô nhị, kỳ diệu nhất không gian thì ra ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Tinh đệ không giữ làm của riêng, đại lượng cho người dân thường vào an cư lạc nghiệp.

- Bây giờ còn số ít, còn tạm ổn định, chưa gặp phiền phức, tương lai chưa biết đâu được có khi phải trục xuất một số chưa biết chừng.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi, Hàn Tinh truyền thụ những môn căn bản cho Mai Tinh, đương nhiên không quên môn luyện thể, chỉ có sườn khung, chưa kịp nghiên cứu kỹ càng, chưa thành chương thành bản. Chỉ điểm cho hai nàng đệ tử, giảng giải thắc mắc mất mấy ngày. Một hôm hai nàng đến hỏi:

- Chúng đệ tử hôm trước đi phường thị mua được một quyển gọi là Sáng Thế Đại Diễn quyết xem không hiểu phần nào cả. Xin sư tôn qua mắt.

Hàn Tinh nhận một quyển trục mài vàng úa xem rất cổ kính, quyển trục tài liệu nửa như bằng tơ nửa như bằng da. Chàng đọc một lần rồi yên lặng trong trầm tư suy nghĩ. Thải-Hà và Băng Yên nhìn nhau rồi lại nhìn sư tôn hồi hộp chờ đợi. Nguyên quyển trục này qua không biết bao nhiêu người, bao nhiêu phường thị vẫn chưa ai tìm ra điểm hữu dụng nào khiến quyển trục thành đồ bỏ. Hai nàng tự tin là mình mua rẻ được bảo bối nhưng sau khi nghiên cứu không sao hiểu dù là một điểm nhỏ.

Hàn Tinh yên lặng sau đó khởi động bộ pháp kỳ lạ, vừa còn đó thân ảnh biến mất trước mắt hai nàng sau đó trời ban ngày đang sáng bỗng tối sầm lại, mây đen bao phủ, chớp giật, ánh sáng bóng tối liên tiếp thay đổi, lại nghe thấy tiếng gầm tiếng ngâm, như của thủy tộc kình ngư, thú rừng gia súc, chim chóc, trước mắt lại hiện lên núi đồi sông sâu biển khơi chuyển vận không dứt, mặt trời mặt trăng, tinh tú, thiên hà, khí nồng, băng giá. Mấy giờ trôi qua cảnh vật biến mất hai nàng lại thấy sư tôn như nhảy múa xoay tròn, không biết bao nhiêu vòng cứ lớn dần càng lúc càng cao như một con vụ bằng khí ngũ sắc khổng lồ, hết đứng lại nằm, rồi lại úp, có lúc tạo thành một thành trì kiên cố vĩ đại, hình xoắn ốc vô số tầng không mũi nhọn, tiếng huyên náo nhộn nhịp trong thành vọng ra, có lúc chỉ là bờ tường nền móng bằng đá cao chỉ một thước.

Hai tiếng sau cảnh lạ trước mắt biến mất chỉ còn lại sư tôn vẫn đang đứng lặng yên trầm ngâm suy nghĩ. Mười tiếng sau mới thấy sư tôn mở mắt mỉm cười:

- Tuyệt diệu, đây là phương tiện diễn giải pháp quyết, sử dụng nó để có thể diễn và tu bổ những sáng tác mới trong môn pháp, công pháp, trận pháp võ công hay bất cứ một công trình nào, thuận với tự nhiên, tham ngộ đại đạo, quá trình hình thành vũ trụ, diễn biến phát triển theo quy tắc trật tự hài hòa cân xứng lạ lùng.


- Sư tôn giảng đệ tử chẳng hiểu gì nhưng vừa rồi thấy những cảnh sắc kỳ lạ.

- Có gì mà kỳ lạ, vừa rồi ta diễn một chút không gian trận pháp và tu luyện pháp quyết Cổ Loa quyết của ta một chút mà thôi.

- Vậy quyển trục này là đồ tốt, đáng là bảo bối.

- Đúng là bảo bối nhưng khó có người tham ngộ được, phải có cơ duyên trời ban mới may ra có thể thông hiểu đem ra dùng được.

- Vậy phải tu luyện ra sao?

- Đây không phải là tu luyện pháp quyết, mà chỉ là phương tiện chìa khóa diễn giải, ấn chứng, tìm giải pháp cho những nan đề trong việc sáng tạo pháp quyết, nó chỉ hữu dụng cho sáng tạo giả.

Hàn Tinh trả lại quyển trục thì Thải-Hà nói:

- Chúng đệ tử giữ nó cũng vô dụng, vậy tốt hơn xin kính biếu sư tôn.

- Tốt! Ta thu nó.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=20