Hồng Mông Linh Bảo

Chương 143






Chương 143 Danh dự đền bù

- Sau khi tao học xong trung học định đi Tu Chân Giới quậy phá một phen, ở đây đi học vô vị quá, thật là bó chân bó cẳng đúng là không đất dụng võ thật là ngứa ngáy khó chịu...

- Đúng là thế, với tu vi Kim Đan kỳ của mày cũng đủ tung hoành Tu Chân Giới, mày chẳng nghe những cao thủ tuyệt đỉnh hay than cô đơn à... Mày đi Tu Chân Giới cũng phải, Dương tỷ của mày hiện nay chắc cũng kết đan rồi....

- Còn mày có tính toán gì không?

- Tao cũng như mày muốn sớm tung hoành ngang dọc nhưng không chỉ ở Tu Chân Giới, mà là Tiên Giới hay các Thế Giới lạ lùng khác. Tao đoán ngoài Tu Chân Giới ra còn có nhiều thế giới tương đồng
như Tu Chân Giới, sau đó cao hơn còn có nhiều tầng trời nữa.. tao định thu thập xong một ít khoa học kỹ thuật rồi đi thám hiểm một phen...

- Tiên giới phải tu luyện đến Độ Kiếp, phải nhận chín Kiếp Lôi, mày đến được ư?

- Được! Có gì mà không được, kiếp lôi cũng đã lãnh rồi. Ở Tiên giới không an toàn bằng ở phàm giới hay Tu Chân giới đâu...nguy hiểm hơn nữa.

- Mặc kệ, võ sĩ mà như vậy mới kích thích...Khi nào mày đi nhớ cho tao đi theo...

- Mày lo tu luyện thêm đi, tiên giới tu vi yếu nhất cũng là độ kiếp kỳ còn nguyên anh kỳ ở đó chỉ so sánh là trẻ mẫu giáo... còn nếu ở những thế giới tương đồng chúng ta thì tu vi Kim Đan kỳ đủ rồi. Đây tao tặng mày một món bảo khí, mày có Hoả Linh căn thì dùng chuôi Thái Dương phi kiếm này chắc hợp. Mày cho nó nhận chủ rồi sẵn hôm nay rảnh rỗi mày thử luyện tập ngự kiếm đi,...

Nói xong Minh để mặc Lê Tuân biến mất vào trong núi xem Huyền U Hàn Đàm. Khi chàng hấp thụ Huyền U hàn khí chuyển vào Hồng Mông Linh Châu chàng không hiểu tại sao, hàn khí không bị chuyển hoá thành Hồng Mông Linh Khí tu bổ cho Hồng Mông Linh Châu giới vì trước nay, bấtt cứ năng lượng, dù là lôi điện, hay ngũ hành khí đều bị Hồng Mông Linh Châu thu lấy ba phần để tự tu bổ và phát triển.

Minh vừa nhìn vào Huyền U Hàn đàm thì Ngọc Châu lúc trước lơ lửng trên mặt đàm biến mất, khi tiếp tục nhìn trong đàm thì thấy Ngọc Châu trước mầu lục nay trở thành xanh đậm thoáng nhìn thì tưởng là màu đen. Niệm lực vừa thành Lục Ngọc châu bay lên trước mặt chàng, Minh cảm thấy ngay hàn khí từ Ngọc châu tỏa ra chung quanh thật mạnh, so với viên Hàn Thủy Châu, kén của lôi thú còn mạnh hơn không biết mấy lần. “Em Hồng-Linh có nó chắc thích lắm...” Minh mường tượng ra dáng điệu và vẻ mặt vui vẻ của nàng mà chờ mong...

Hơn nửa năm nay Hồng-Linh dùng Hàn đàm của nàng mà tu luyện, hàn khí bị giảm dần, cứ xem tu vi của nàng không tiến bao nhiêu thì Minh rõ. Cấp bậc vẫn giữ ở luyện khí cấp một, phải mau cho nàng tăng cấp trước khi gặp Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm ít nhất tu vi phải ngang hàng với nhau...


Chàng vội đem cất Ngọc Châu vào hộp ra ngoài đã thấy phía trước Lê Tuân đang ngự kiếm bay về hướng bờ biển...nơi đó Đinh Dần và Ánh-Tuyết bên nhau đùa giỡn... Ánh-Tuyết thấy phía sau linh khí ba động khi nhìn lên thì thấy một bóng đỏ bay qua đầu mình liền la to:

- Anh Dần nhìn kìa....

- Cái gì vậy?

- Có người vừa ngự kiếm bay qua...

- Ngự kiếm? Em có nhận là ai không?

- Hình như anh Tuân, không ngờ anh Tuân mới đột phá đã có thể ngự kiếm nhanh như vậy...

Nói xong tỏ vẻ hâm mộ, trong lòng mong ước không biết đến bao giờ mình mới có thể ngự kiếm bay trên không....

Đinh Dần cũng từng nghe qua trong truyện kiếm hiệp Kiếm Tiên, Thần Tiên có thể ngự kiếm mà đi, là một phương tiện di chuyển đi xa.. Không ngờ hôm nay được chứng kiến sự lạ hơn nữa là một trong những người bạn của Minh. Lúc đầu Dần được Minh đem đi đứng trên thanh đao đến quán Bida, phải chăng cũng là ngự đao, lúc đó cảm giác như đằng vân di chuyển trong chốc lát đã tới...

Đinh Dần nghĩ tới đây lại nhìn sang Ánh-Tuyết thấy mặt nàng sáng lên hai mắt tỏ vẻ hâm mộ bóng đo bay qua....không biết đang nghĩ gì. Nhìn nàng trong trang phục tây phương, áo thung xanh lá cây nhạt nhẹ nhàng, váy ngắn màu kem nhạt... tóc đen nhánh cong ôm đôi vai vai. Con ngươi sáng ngời trong suốt, lông mi dài khẽ địa rung động, đôi môi nhỏ tươi như hoa hồng mềm mại ướt át, da mặt trắng nõn không tỳ vết lộ ra nhàn nhạt màu hồng, vóc dáng thon dài, làm cho người ta một loại vô cùng thanh thuần nữ sinh, thơ ngây mơ mộng.

Ánh-Tuyết cảm nhận được ánh mắt của Dần tự nhiên quay lại hỏi:

- Anh Dần đang nghĩ gì vậy?

- Anh vừa nghĩ đến một nữ sinh thuần khiết ngây thơ cũng là tiên nữ.

- Là ai?

- Chính em, có phải em đang còn học trung học không?

- Vâng, nhưng học không còn được bao lâu nữa... còn sao nói em là tiên nữ.

- Thì ra em đang học lớp 12..

- Chính thế, chúng ta bốn người học cùng một lớp trường Lê Quý Đôn nhưng niên học này anh Minh đã rời bọn em đi du học... Còn anh còn đi học hay đi làm.

- Anh học kinh tế đang thực tập ở một nhà bank ngoại quốc..

- Vậy là anh sắp ra trường rồi... Khi nào tốt nghiệp nhất định phải ăn mừng đãi tiệc đó... còn sao anh đánh giá em là tiên nữ...

- Qua khí chất, hơi thở và hương vị từ trên người em tỏa ra...

- Em chưa nghe ai đánh giá em như vậy. Cám ơn anh.

Ánh-Tuyết trong trường lớp đương nhiên cũng nhiều nam sinh theo đuổi khi họ tụ nhóm thì còn dám chọc nói chuyện, đến khi một mình đứng trước nàng thì bị khí chất của nàng làm cho mê mẩn không nói nên lời, không thì bị ánh mắt của nàng làm cho xấu hổ mặc cảm...nên chưa ai nói với nàng những điều Đinh Dần vừa nhận xét. Nàng biết từ khi mình và Huyền-Trâm theo Minh được tu luyện thì khí chất từ thân thể đến tinh thần của mình thay đổi biến thành kiên định tự tin, nhưng không biết phong cách bề ngoài biến đổi đến như vậy.

Những con mắt tục tằn của bọn lưu manh nhìn nàng dưới khía cạnh dâm ô, ánh mắt họ chỉ tập trung vào những vị trí mẫn cảm của phụ nữ làm nàng rất khó chịu, có khi cảm thấy mình bị gây vết bẩn vì những ánh mắt đó. Hôm nay mới gặp Đinh Dần nhìn vói ánh mắt khác và đánh giá như vậy..làm nàng trong lòng ấm áp được an ủi...

- Ánh-Tuyết! Mai này anh muốn liên lạc với em thì đi đâu tìm...


- Anh còn muốn gặp lại em nữa à...

- Đương nhiên, lần này quen biết em thật là vui sướng, đương nhiên anh muốn gặp lại..

- Để em cho anh số đt di động của em,

Hai người trao đổi phương tiện liên lạc xong thì bóng đỏ bay đến rồi bóng Lê Tuân hiện lên trước mặt hai người.

- Chúc mừng anh Tuân, anh ngự kiếm thành thục chưa...

- Tạm được, còn phải luyện thêm nhiều nữa. Mình trở về cung điện đi, Huyền-Trâm và anh Minh đang chờ ở đó...

Minh đem họ ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới, trong quán Bida đồ đạc còn ngổn ngang. Vừa thấy bọn Lê Tuân có người la lên:

- Chính bọn họ vừa đánh phá nơi này...

Lê Tuân quay lại nhìn thì thấy mấy công an đang nói chuyện với chủ quán...và ngườì làm. Một công an bước đến:

- Chủ quán nói các ngươi vừa đánh phá quán, mời theo chúng ta về phường công an làm việc...

Lê Tuân nghe vậy giận dữ không nhịn được khí thế ẩn dấu thu lại lạnh lùng nói:

- Thằng chủ quán nào nói chúng tao đánh phá quán!!! Ra đây nói chuyện.

Mấy công an và những người còn tụ tập ở đây bị khí thế của Tuân áp đến khiến họ một loạt té nhào trên mặt đất, thân thể run lên chân tay bải oải, hít thở không thông, tâm thần bị kích động sợ hãi,

Minh bỗng thấy chủ quán cũng bị ngã lăn ra trong số đó liền điểm mặt hỏi:

- Mày khai bọn tao đánh phá quán phải không???

Chủ quán sau trận đánh lộn thấy bóng dáng bọn Lê Tuân biến mất, những thiệt hại đổ bể ở đây bắt ai trả bây giờ liền nghĩ đến họ khai báo gian công an đi truy lùng bọn Lê Tuân...

- Hiều lầm!! Đây là một chuyện hiểu lầm...

Chủ quán đụng vào ánh mắt của Tuân một lần nữa rùng mình, mọi suy nghĩ tư tưởng cất dấu như bị soi bày không dấu được sự gì. Dù hắn cúi gầm đầu xuống tâm cũng không tránh khỏi ánh mắt kinh khủng này....

- Mày nói đi, cho mọi người nghe. Nếu ta nghe một lời không đúng sự thật thì đừng có trách...

- Dạ, dạ... Lúc cậu và hai bạn gái đến quán chơi thì băng thằng Tân Sùi đến đây quậy phá, chọc hai cô bạn gái, sau đó đánh cậu và hai người bạn này, cậu và hai cô bạn gái tự vệ đánh bại bạn họ, sau đó đi mất...

- Vậy sao mày cáo gian tao đánh phá quán...

- Đây là tiểu sợ bọn Tân Sùi đến hạch hỏi nên dựng nên đổ tội cho cậu ...

- Mày muốn chết, đã cả gan đổ oan, bôi nhọ danh dự của tôi. Vậy phải đền bồi....

- Cậu muốn đền gì....


- Mày suy nghĩ kỹ xem ….

Sau đó Lê Tuân quay sang tên công an hỏi:

- Vừa rồi anh còn muốn mời tôi về phường hạch hỏi.....không biết còn muốn tiếp tục không?

Công an kia vừa bị té lăn ra, ráng đứng dậy thì ánh mắt Tuân đã chiếu cố hắn, hắn giật mình lui lại phía sau run sợ:

- Vừa rồi tôi đã nghe hết anh bị đổ oan, nên không cần mời anh nữa...

- Vậy thì cút đi còn ở đây làm gì....hay là muốn nghe lỏm chuyện của tôi.

Thấy những người không liên quan đi hết Tuân nhìn chủ quán hỏi:

- Sao nghĩ ra chưa?

- Năm trăm triệu bồi thường đủ không..

Tuân lạnh lùng hỏi lại:

- Danh dự của ta rẻ như vậy sao?

- Một tỷ... Nhiều hơn tiểu nhân không có...

- Một tỷ với một cánh tay của mày....

- Cái gì,....cánh tay....

- Còn trả giá nữa tao tăng giá lên thêm một con mắt, một cái tai, ột cái chân...

- Đại nhân thương xót tiểu nhân còn vợ con, hay là năm tỉ, bốn tỉ thế cho cánh tay....

- Hừ...

- Thôi được, tao giảm cho mày, bảy tỷ, năm tỷ danh dự của tao, danh dự của hai bạn gái tao mỗi người một tỉ và quán này dẹp, không được mở nữa.

Chủ quán vội gọi điện thoại cho người đem tiền đến thanh toán. Sau đó quả nhiên đóng cửa. Hắn cũng thầm kêu may mắn cho cái mạng của mình, dù rằng tiền tài chuộc mạng, tay, chân... còn chuyện đóng cửa thì hắn không chậm trễ, vì băng thằng Tân Sùi năm tên bị thương nặng chở vào nhà thương cấp cứu, trước sau bọn này cũng đến quán đánh phá, tiện dịp đóng cửa tiệm chuồn luôn là một công hai chuyện...

Bọn Minh đứng nhìn Lê Tuân giải quyết tên chủ quán, Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm thấy Lê Tuân đem khí thế ra hù dọa cả công an lẫn chủ quán cũng phải kinh sợ thì trợn mắt, “đây mới là anh Tuân!! Thật oai hùng”, sau lại được phần mỗi nàng một tỷ cũng thích....