Hồng Mông Linh Bảo

Chương 138






Chương 138 Truy lùng quái vật

Trên bầu trời Long-Khánh không ai để ý đến một điểm sáng từ thành phố vụt đến, ai nhìn thấy cũng chỉ tưởng là một ngôi sao di chuyển. Minh đứng trên phi đao nhìn xuống phố đêm đèn mờ an bình như thường, chàng thần thức quét một lần không thấy gì lại, chàng lại bay đến phía tây vài chục cây số, nơi này không đèn chàng tiếp tục dùng thần thức tra xét những vẫn không có gì lạ, Minh lần lượt thay đổi địa điểm tám hướng cũng không thấy gì, đang định bỏ cuộc thì một tiếng hét rùng rợn vang lên giữa đêm trường vắng lặng. Minh vội đem thần thức về hướng đó thì thấy nơi này tối đen như mực nhưng thần thức thấy một chuyện lạ…

Một chiếc xe buýt nhỏ 26 chỗ đang dừng lơ lửng trên không, trời sáng trăng nhưng chung quanh đây tối đen, trong xe buýt người trong đó ngất đi gần hết, chỉ còn sót lại một thiếu phụ tỉnh, Minh đoán tiếng hét chính là do bà này mới phát ra. Minh vội đến gần thì nhận ra nơi này đen tối không phải tự nhiên, chính khi chàng bước đến liền đụng phải một loại hắc khí bá đạo, thôn phệ cắn nuốt không khí bình thường khiến chu vi càng lúc càng lan rộng ra, Minh đem thần thức vào xe buýt thì ngạc nhiên, người trong đó đã biến đi đâu mất hết, chợt thấy hắc khí bao vậy lấy mình, Minh vội dùng băng thuẫn bao bọc khắp người, đáng tiếc đã chậm một bước, băng thuẫn hình thành thì một số hắc khí xâm nhập vào thân thể, bắt đầu cắn nuốt, Minh cảm thấy cả người đau nhức, cả người run lên, chưa biết kế tiếp phải làm gì để trục hắc khí ra ngoài thì, nguyên khí trong người tự động vận chuyển tranh đấu chống lại hắc khí, hai bên cầm cự ngang ngửa khiến Minh đang nội soi lo lắng không thôi…

Chẳng biết là thứ quỷ gì mà ghê gớm đến thế? Thứ này mạnh hơn ma khí, hay quỷ khí Minh đã từng gặp rất nhiều, tiếp xúc thì cảm thấy như tiếp xúc với tử vong, vô hồn, vô tức, như đi vào hư vô đen tối… Giằng co hai tiếng đồng hồ, người Minh ướt đẫm mồ hôi, nguyên khí tiêu hao. Chàng định trốn vào trong Hồng Mông Linh Châu giới nhưng lại lo không cách trục xuất hắc khí ra còn làm cho Hồng Mông Linh Châu giới bị ô nhiểm…

- Ha ha, không dè ở đây cũng có thứ cá thịt tươi béo, Nguyên Anh kỳ a, thật là thu hoạch vĩ đại dư giả….

Đúng lúc nghe tiếng đối phương, Thánh thai phân thân ở đan điền thức tỉnh, những luồng tia sáng soi chiếu khắp nội thể, xuyên qua tất cả thực chất, hắc tử khí vừa bị những tia sáng này rọi vào lập tức bị đẩy lui, vô hình biến mất….

Minh thấy vậy mừng thầm, nghĩ phải giấu không cho đối phương biết, chút nữa có cơ hội bắt hắn là ổn… Ý niệm vừa thành quang ảnh trong nội thể đã ẩn vào Thánh Thai như cũ.

Lúc này Minh với yên tâm dùng thần thức tìm kiếm thì thấy cách đó nửa cây số, một con quát vật đang đứng yên lặng trên một tảng đá lớn bên đường, đúng là con quái vậy chàng đã thấy trong tờ báo kia chung quanh nằm ngổn ngang mười mấy người không biết sống chết ra sao, bốn người hai nam hai nữ đang đứng bao vây quái vật. Quái vật bây giờ lại có khác biệt, bên cạnh đầu nó lạì có thêm một cái đầu khác, dù cái đầu này đang còn lấy bao đen che lại nhưng không thể giấu được thần thức của Minh. Trên đầu nó có hai sừng, trong thật dữ dằn, người nhìn thấy một lần yếu vía phải ngất xỉu ngay tại chỗ. Minh lấy làm lạ, không hiểu sao phóng viên tờ báo kia còn có thể chụp hình được…. Bốn người bao vây quái vật thấy có người đến quái vật đứng yên, họ cũng dừng tay, thừa dịp này dưỡng sức bồi bổ nguyên khí tiêu hao.

- Thằng quỷ vật kia là ai, đang đêm mày làm gì la lối gì vậy, còn đứng đây nói chuyện khó hiểu…


- Tao là đại thiên vương, là chúa tể trời đất, vũ trụ này là của tao, mày mau mau quy hàng thờ lạy tao, thì tao nhẹ tay cho mà chết nhanh gọn không phải đau đớn.

- Láo toét! Xem tướng mày nửa người nửa quỷ, chắc là quỷ rồi, còn mày muốn ông đây phục thì chờ mặt trời mọc hướng tây… Nếu tao đoán không lầm thì mày chính là thằng quỷ sư huynh của thằng Từ Ảnh Quỷ phải không? Với tướng của mày thì không đáng xách dép cho tao còn nói ra oai...

- Ủa sao mày biết sư đệ tao, nó bây giờ ở đâu?

- Mày còn hỏi nó làm gì, bị nó đánh một trận chạy vắt chân lên cổ không kịp còn nhớ đến nó à? Hà hà… tao tưởng tượng ra tướng mày chạy trốn lúc đó cũng đoán được mày tan tác tơi như thế nào rồi… hà..

Đang cười bỗng chàng cảm nhận hắc tử khí biến động một sức ép như một ngọn núi dồn đến, Minh vội dụng ẩn thân thuật dựa theo sức ép người bay chéo lên về phía sau miệng giả như bị trúng chiêu hét lên một tiếng thê thảm.

- Miệng nói cứng nhưng tài hèn như con giun, làm cho ta lo lắng đánh giá mày quá cao…

- Ủa nó đâu rồi, rõ ràng vừa rồi trúng chiêu…

Quái vậy đứng lên chạy lại tìm kiếm, hắn vừa dùng thần thức không phát hiện ra đối phương tưởng thần thức mình mất tác dụng nên chạy lại kiếm.
Bốn người kia đang nghỉ ngơì dưỡng sức thấy vậy giật mình, thất vọng. Nếu vừa rồi thanh niên này không đến thì bọn họ bây giờ đã nguy to rồi, mười mấy người cùng đến bao vây đều bị bại chỉ còn họ cầm cự không được bao lâu đến, thanh niên này đến họ đặt đầy hy vọng có thể đổi ngược tình thế ai dè chưa đầy một chiêu đã bại, bốn người bất giác không hẹn cùng mở mắt ra nhìn phía quái vật, bỗng trên không ánh quang chiếu xuống lan tỏa chung quanh, nhìn kỹ thì thấy như một chiếc lưới khổng lồ chụp xuống quái vật rồi thu nhỏ lại dần. Quái vật giẫy dụa thì lưới càng bó nhanh lại...

- Ha, ha … bây giờ mày trở thành như cá trên thớt, chim trong lưới còn giẫy dụa làm gì...Mày mau ngoan ngoãn khai thật ra thì ta nhẹ tay cho bớt đau khổ...

- A a a a...

- Mày còn để tay ở ngoài để ta giúp cắt bớt nó cho mày nằm gọn trong lưới...

Hai tay quái vật không hiểu hắn cố gắng làm sao lại xuyên lọt lưới để ở ngoài, Minh nhanh mắt nhìn thấy trên tay hắn cầm một cây quạt màu đen, e sợ phiền phức thêm liền dùng cạnh phát ra đao khí cắt đứt... Tay lẫn quạt đều rơi xuống.

- Ngươi!! ngươi...

- Được rồi, không phải nói nhiều tao hiểu mà.... Chỉ có một điều quan trọng mà thôi, tức là mày khai thật đi, mày là ai họ tên gì, tông phái nào, đến đây như thế nào và giết hại bao nhiêu người rồi?

Thấy quái vật còn chần chừ Minh tiến đến cầm hai cái sừng xách lên vặn bẻ. Quái vậy thấy vậy khinh thường cười nham nhở thách thức, vì biết sừng của mình lợi hại vô cùng, cây cổ thụ, đá tảng chỉ cần húc khẽ một cái là gẫy đổ, đá tảng thì biến thành đá vụn, vách núi đá cũng phải rung động phá thành thạch động mà nực cười cho tên khùng này đòi dùng lấy hai tay vặn bẻ, chẳng khác gì châu chấu đòi đá voi. Ý nghĩ hắn vừa thành định chờ thưởng thức vẻ mặt ngớ ngẩn của đối phương bỗng hắn cảm thấy không đúng cả thân mình liền run lên, vì trong đầu đã nghe lách tách tiếng xương bể hắn vội la lên:

- Ah!! dừng tay, đừng bẻ nữa để ta khai....

- À tao tưởng sừng mày cứng lắm không bẻ gãy được? Hai cái sừng này tài liệu cũng được nếu đem dùng luyện bảo khí chắc cũng có thể luyện ra tiên khí cũng không biết chừng....

Minh vừa nói vừa đánh giá hai cái sừng màu đỏ thẫm như là tài liệu đã có sẵn khiến quái vật cả kinh, hai cái sừng mất cả trăm năm tu vi mới đạt được, vả lại mới đột phá có được mấy tháng, hắn xem như tính mạng...


- Tao họ Thượng tên Phẩm, tu vi đạt được quỷ đế nên người ta gọi là Thượng Đế....

- Láo! Mày dám phạm thượng, xưng là Thượng đế à....

- Ahhh. Rắcc.. Xin tha mạng đừng bẻ nữa...

Thì ra Minh trong lúc quái vật tự xưng là Trời, là Chúa tể càn khôn thì giận dữ. Chính mình chỉ là tạo vật, phàm nhân yếu đuối mà cả dân tộc của Mẹ mình tôn kính nhận làm con Trời mà hắn dám xưng là ông Trời thật là không còn chịu được nữa, bẻ gẩy luôn một cái sừng ra khỏi đầu quáì vật.

Quái vật đau quằn quại lăn lộn một hồi máu tuôn trào lai láng nhưng không thoát khỏi tay Minh, một sừng còn lại vẫn còn bị Minh nắm giữ. Bốn người kia nhìn thấy vậy cũng trợn mắt há mồm, không ngờ thanh niên này bẻ được một sừng con quái vật....

- Hiểu lầm, hiều lầm ... đừng bẻ nữa a, a...

- Hiểu lầm à, Mày còn dám xưng là Thượng Đế nữa không??? Mày dù được người ta gọi là gì mặc kệ, không được tự xưng là Thượng Đế biết chưa? Tài hèn, thối tha như vậy mà dám ngồi lên đầu ông.....

- Tiểu nhân không dám nữa..., tiểu nhân thuộc phái Quỷ Tông đến từ Quỷ giới qua Tu Chân Giới đến đây. Từ Ảnh quỷ đúng là sư đệ của tiểu nhân, còn giết được bao nhiêu người tiểu nhân không rõ nữa năm ba chục người gì đó....

- Mày tu luyện môn gì mà tiến nhanh như vậy, có phải mày giết người dùng huyết thịt bọn chúng để tu luyện không, rõ ràng mày bị tên Từ Ảnh Quỷ đánh cho mất hết tu vi mà...

- Không phải vậy, tu vi tiểu nhân bị xuống cấp chứ không mất hết, tiểu nhân lúc đó lại có cơ hội tốt luyện một môn lợi hại khác là tu luyện tử vong quyết, hấp thụ tử khí nên mau chóng thăng cấp, gần đạt được quỷ đế cấp bậc như cũ, chỉ khác chỗ không ngờ lúc đột phá thân hình biến đổi thanh như bây giờ...

- Lạ thật.... tử khí, sao ta chưa nghe qua, linh khí, tiên khí, ma khí, quỷ khí, hồng mông khí...

Minh đang nhận định những dạng khí chàng nhận thức thì quái vật lẩm bẩm niệm quỷ chú … Minh bỗng cảm thấy chung quanh ánh sáng bị xây lấn làm lu mờ xong thì nhận ra chung quanh mình mấy trăm quỷ nô bao vây, tiếng hét, tiếng than nghe rợn người... Minh hừ một tiếng xuất Hắc Tháp, chờ táp phóng đại bay lên thì niệm “thu” bọn quỷ nô chưa kịp xông vào đã bị luồng cuồng phong cực mạnh từ Hắc tháp gây nên trùm lên lôi hút vào hắc tháp nên sợ hãi hét lên... Chưa đầy mười lăm giây bảy tám trăm quỷ nô bị bắt nhốt vào hắc tháp...

Minh giải quyết mấy trăm tên quỷ nô quay lại thì không thấy quái vật đâu nhìn xuống đất thì chỉ còn thấy cái lưới rách bằng tơ nhện của mình, đôi tay và cây hắc phiến còn nằm đó.

“Không ngờ tên họ Thượng này bị mình chặt hai tay, bẻ một sừng mà còn phá lưới chạy thoát. Ta thật là đánh giá hắn hơi thấp. May mà hắn bị mình hạ thủ kịp thời, nếu không đấu đàng hoàng chắc mình cũng phải trả một số vốn nhất định mới có thể hạ được tên này... Lần sau gặp đối thủ phải cẩn thận cảnh giác thêm mới được.” chàng dùng bạch hoả đốt hết thì thấy hắc phiến và một trữ vật nhẫn còn lại không hề bị cháy thành tro nên vội bỏ vào hộp, phong ấn lại rồi mới cẩn thận thu vào trữ vật nhẫn. Chính lúc này quái vật tiếc của nhưng mạng quan trọng hơn nên bay hết tốc lực hướng thông đạo, hắn cảm thấy tia liên lạc với trữ vật nhẫn và quỷ phiến của mình bị cắt đứt, làm hắn càng hoảng sợ vì biết đối phương sắp đuổi theo, hắn lại gia tốc thêm một lần nữa, bao nhiêu khí lực từ cha sinh mẹ đẻ ra gom lại bay đi như một làn khói.

Minh thu dọn chiến trường nhưng thần thức vẫn theo dõi quái vật đang bay về hướng tây nam... chàng nhìn phía xa thì thấy chiếc xe buýt còn đậu bên đường tiện tay thu vào Hồng Mông Linh Châu giới rồi bay theo bóng quái vật mà đuổi. Đến núi Bà-Đen thì thấy quái vật bay vào vách núi, Minh nhận ngay ra đó là một cửa động đen ngòm, chàng không suy nghĩ bay vào đó thì thấy bóng tối bao trùm chỉ có thể dùng thần thức mà tra xét, quái vật bay phía trong động... Minh sau khi đánh giá nơi đây định bay vào đuổi theo thì nghe tiếng người nói:

- Giặc đường cùng chớ đuổi... Tên quái vật kia chắc đã về đến quỷ giới rồi...

- Ai đó... Lã Thanh Minh mời vị nào đó ra mặt nói chuyện. Sao ông biết là nó về quỷ giới rồi...?

- Ta họ Đinh Thường, sư tổ của bốn tên kia. Cám ơn cậu đã ra tay kịp thời cứu được bốn tên đồ tôn của ta...

- Không dám! Cụ không phải đến lâu rồi sao, chuyện ra tay của cháu chỉ là trùng hợp, không liên quan gì đến việc cứu người... nếu cụ ra tay thì tên quái vật này làm được gì...


- Ta cũng mới đến thôi nên không kịp cứu giúp bốn đồ tôn kia.

Dứt lời một cụ già tóc bạc trắng, dáng người cao, gầy hai mắt sáng quắc chứng tỏ linh hồn lực tu vi rất cao. Minh nhận ngay ra cụ này tu luyện đường lối khác mình, nhưng không nhận định được khác chỗ nào...

Cụ già thấy Minh quan sát đánh giá mình thì đoán ra chàng đang nghĩ gì liền nói:

- Cậu cảm thấy làm lạ phải không, ta tu luyện chính là những môn cổ truyền của gia tộc họ Đinh ta.

- Ah, thì ra cụ là người trong Đinh gia tộc, phải chăng là hậu duệ của vua Đinh Tiên Hoàng trong lịch sử cỗ đại... bây giờ phần nhiều dậy sử cận đại cháu chỉ học biết chút xíu...về cổ đại...

- À cậu mau đi kiếm nơi nào vắng cứu số người bị quái vật bắt ra... Nếu ta đoán không lầm, họ đang bị nhốt trong cây hắc phiến này...

- Ồ, vậy cháu tạm biệt cụ....

Minh bay nhanh đến một ngã tư đường vắng, lấy hộp mở phong ấn ra cầm hắc phiến trên tay đưa một tia thần thức vào, thì gặp ngay kháng cự của thần thức tên họ Thượng, chàng cười mắng “chống cự mà làm chi” tiếp theo cả Thánh Thai tiến vào hắc phiến khiến thần thức tên họ Thượng bị diệt ngay tức khắc, bên trong hắc phiến bừng sáng như ban ngày, chàng nhận ra trên một ngàn con mắt lóng lánh đang nhìn về phía mình và có người van xin:

- Xin thần thánh tiên phật cứu vớt chúng tôi khỏi chốn tối tăm âm u này...

- Tôi không phải là thần thánh tiên phật gì cả chỉ là người phàm như quý vị ở đây.

- Nhưng sao ngài trên thân tỏa sáng như vậy....

- Đây là hình dáng linh hồn của ta, khi sạch thì sẽ từ từ sáng thôi, các ngươi cũng có linh hồn, nếu ăn ở có lòng nhân thì cũng sáng chứ sao? Thôi ta không nói chuyện này nữa, ta đem các ngươi ra khỏi chốn này...

Minh đem hết họ ra đếm được bảy trăm mười ba người, già trẻ nam nữ lớn bé đều có, Minh cũng thấy số hai mươi sáu người lúc nãy ở trên xe buýt, chàng lấy xe buýt ra đặt ở mé đường, chẳng mấy chốc bọn hai mươi sáu người nói rủ nhau lên xe chạy mất... Những người còn lại cònn ngơ ngác nhìn quanh kiếm xe, có người lại ngã tư xem xét xem mình đang ở đâu, rồi lấy điện thoại di động gọi cho người nhà ra đón.