Hồng Mông Linh Bảo

Chương 137






Chương 137 Quái vật xuất hiện

Minh rảnh rỗi đến thăm Hồng-Linh, hôm nay nàng bận tổng dợt những bài hát lễ Giáng-Sinh đêm mai của ca đoàn. Minh đến thẳng nhà thờ lên gác đàn thì họ đang tập dợt chàng không khách sáo lấy một tập đưa lên vừa xem vừa dò bài, chẳng mất công phu đã có thể hoà giọng làm một với bè mình… Vừa xong bài, bỗng người đứng bên cạnh hỏi:

- Minh, mày năm nay không chơi Orgel à…

- Năm nay học xa nên không có giờ tập dợt…

Bỗng ca trưởng lên tiếng:

- Nhưng Thanh-Minh vẫn có thể thổi tiêu lúc rước lễ, hay có thể đệm thêm vào tiếng Piano…

- Không biết tập còn kip không, năm nay mình ca những bài nào?

Ca trưởng chỉ hết những bài Thánh ca sẽ hát đêm mai. Minh xem qua chớp nhoáng đã xong.

Từ lúc Minh đến, Hồng-Linh liếc chàng nhưng chưa lên tiếng câu nào làm như người xa lạ…Minh xem xong hết các bản nhạc xong quay sang nhìn nàng, bốn ánh mắt chạm nhau, tuy không nói nhưng đã chứa bao nhiêu tình ý, cổ vũ tinh thần… Mấy người trong ca đoàn đều biết nên thấy vậy cuời thầm, “Gặp nhau còn giả vờ không quen, làm sao che được mắt Thánh của mấy ông, mấy bà đây được cơ chứ”

Nguyên sau hôm Mai-Nhị đến nhà ông bà giáo Thông, tin tức đã lan ra khắp vùng, khiến cho bao nhiêu kẻ si tình Hồng-Linh, trong đó có những thanh niên đã bị nàng cự tuyệt, đau khổ tiếc nuối… muốn kiếm Minh xem tên này có tài ba gì mà được nàng Hồng-Linh chọn.. Người trong ca đoàn đương nhiên ai cũng biết việc này, nhưng không ai đề cập đến trong ca đoàn…

Minh bỏ ca, đem Thanh Vân Tiêu thổi đệm vào, tiêu âm ba âm, hai âm, một âm, lúc rõ lúc ẩn, lúc theo, lúc dẫn đường, như làn hương khói ẩn quyện nhánh cây, khiến cho cây thêm hồn thêm sắc xinh đẹp, sống động thêm hương. Ca đoàn ca thử xong bản đầu đã thấy nhiều người trên mắt ướt mi, nhất là bè nữ, cô nào cũng nước mắt lưng tròng…. Minh thấy vậy giật mình nói:


- Thôi không xong. Thêm tiếng tiêu vào chúng ta chỉ lo khóc sao hát được…

- Không phải… hát hay lắm, nhờ tiếng tiêu nên chúng ta hát có hồn nhiều hơn nên bị rung động nước mắt mới ứa ra…

- Vậy phải kiềm chế đừng để ảnh hưởng đến tiếng ca, kẻo tiếng ca có xen lẫn tiếng sụt xịt thì ai nghe cho được...

- Ha ha,,,

- Ai thèm sụt xịt… rươm rướm thì có…

Tập một lần sáu bài, đến giờ nghỉ Minh cất Thanh Vân Tiêu đi ra ngoài thì mấy cô gọi:

- Anh Minh, lấy cây sáo ra cho tụi này xem một chút… cây sáo thổi nghe lạ lắm sao có thể thổi ra ba bốn âm được.

- À, không ngờ mấy chị cũng biết nghệ thuật thổi sáo ?

Minh nghe vậy đành lấy Thanh Vân Tiêu ra, quán khí điều chỉnh cho ra cây sáo, thành hình dạng nhỏ nhất, linh khí quang ảnh cũng bị phong ấn không thoát ra chút nào.

Mấy cô chuyền tray nhau xem, có cô biết đôi thổi sáo thì đưa lên môi thổi thử, thổi đỏ mặt cũng không thể phát ra một âm…

- Thổi không nổi, lạ lắm.

Lúc này đám ca viên nam cũng lại, xem tiêu cầm thổi thử. Ca trưởng là anh Nhân cũng tò mò dến xem thổi thử bhưng vẫn không ra tiếng, thử xong lại đem cho anh Tuấn, Tuấn tuy chuyên chơi Orgel nhưng những môn khác như Guitar, đàn tranh, đàn bầu, sáo cũng biết căn bản. Tuấn xem kỹ cây sáo thấy tuyệt đẹp, xanh trắng bóng loáng, chậm đem lên môi thổi nhưng không phát ra tiếng nào… cuối cùng trả cho Minh nói:

- Không hiểu tại sao không ai thổi được!!

- Chắc không đủ sức…

Minh nhận lại Thanh Vân Tiêu vuốt ve mấy cái đưa lên môi thổi, mọi người không nghe thấy gì, Minh bỏ tiêu xuống thì bất chợt mọi người nghe thấy một tiêu âm từ xa vọng lại… Minh thấy Hồng-Linh từ đàng xa tiến lại thì nói:

- Hồng-Linh thổi thử xem...

- Em không biết thổi…

- Thế mới nói thử, nhớ phải dùng hết hơi sức của mình…

Hồng-Linh nhận cây sáo đưa lên môi vận hết khí lực ép phổi dồn khí vào Thanh Vân Tiêu thì thấy như muối bỏ biển chẳng cảm giác gì. Nàng thấy không kết quả nên đưa Thanh Vân Tiêu trả cho Minh, thì mọi người nghe một tiêu âm như có như không mỏng manh.

- Ah, ra tiếng rồi…không ngờ hơi Hồng-Linh mạnh hơn chúng ta…

Minh mỉm cười nói:

- Thì ra Hồng-Linh dấu nghề…


Thật ra Hồng-Linh mấy tháng nay tu luyện gặt hái kết quả rất tốt, được Minh dùng Hàn thuỷ phụ trợ, bây giờ tuy không có hàn châu, nhưng hàn thủy vẫn còn hàn linh khí nên nàng vẫn có thể dùng nó tu luyện kết quả kém nhưng cũng còn hơn không có.. Minh nghi ngờ khí lực của nàng, không biết có thể thổi ra âm không, cuối cùng vừa đủ lực phát ra âm mỏng manh…

Hồng-Linh thổi xong thấy khí lực hao tổn rất nhiều, nàng giật mình “cây sáo này lạ thật, thổi ra âm cũng mất bao nhiêu khí lực, không biết khi nào mình mới có thể thổi được một bài, thế mà anh Minh thổi nhẹ nhàng như không, lại còn có thể thổi ba bốn tiêu âm một lúc… Vậy khí lực của anh Minh mạnh không thể tưởng tượng được….”

Hôm sau lễ đêm Mừng Lễ Giáng Sinh mọi người lại được thưởng thức một lần nữa ca đoàn Thánh Vịnh xứ Tân Triều hát lễ, năm nay bất đồng năm ngoái có tiếng tiêu réo rắt nhẹ nhàng phụ họa các giọng ca trong cung đàn làm nhiều người quên cả mình, không biết đang ở đâu vì như lạc vào một chốn không gian xa lạ, thiêng liêng tuyệt diệu.

Minh cảm thấy lần này mình cũng học hỏi thêm không ít, muốn cho tiêu âm của mình hoà hợp với giọng ca tiếng đàn không phải dễ, phải bỏ bao ý riêng tư, bao chỗ xem như độc đáo, để tiếng tiêu chìm xuống dành cho tiếng ca trổi lên, dùng tiêu âm trau chuốt lời ca, bổ sung thiếu sót như đưa đón, rước đỡ mới khiến toàn diện âm vang thành tuyệt diệu. Sau lần này Minh thấy rằng như cuộc đời mình, nếu chỉ mình hay, mình nổi thì chưa thể gọi là tuyệt, khi nào mọi người chung quanh mình đồng ra sức, hoà hợp, hỗ trợ tương tác làm tất cả cùng đồng hành, đồng hưởng mới trở nên quý giá tuyệt hảo.. Muốn như vậy mình bỏ công sức ra nhưng vì lợi ích chung bỏ hết danh vọng lợi ích cá nhân, trở thành bé nhỏ, ẩn chìm xuống mới được.

Minh không xem trọng thành tích nữa, không để ý ai khen tiếng tiêu, nhưng khiêm nhường nói nhờ tất cả hợp sức hợp lờì ca mới có thể thực hiện được những khúc ca này…
Nửa đêm trên đường về Hồng-Linh Thanh-Minh tay trong tay chậm bước rời nhà thờ giáo xứ chậm trãi thả bộ về nhà, hôm nay vì trời đen tối chăng, hay lòng còn vương vấn trong bài Thánh Ca Giáng sinh vừa hát. Nàng không xấu hổ như trước nắm tay có khi nép mình trong lòng Minh mỗi khi có xe lớn đi qua. Hai người trên đường cũng không nói một câu, không ai biết được, tâm tư họ có đồng hành với nhau không?

Mấy đứa bạn Hồng-Ling cũng đi ngay phía sau hai người, họ cũng âm thầm đi không nói gì như còn yên lặng hưởng thụ những dư âm còn sót lại trong lòng.

Vừa về đến nhà Hồng-Linh buông tay ra nói:

- Cám ơn anh…

Chuyện gì, chúng ta được gần nhau đêm nay thật hạnh phúc. Anh cũng cám ơn em… Đây là lễ Giáng-Sinh thứ hai anh gần em.

- Năm trước anh có gần em đâu, sao lại tính là lể Giáng-Sinh thứ hai.

- Tuy không gần nhưng lòng đã gần…

Hồng-Linh bỗng đỏ mặt lên giọng lí nhí:

- Anh Minh, thì ra lễ Giáng-Sinh năm ngoái anh đã..

- Đúng vậy, lần đầu mới thấy em anh đã yêu em rồi…

- Lần đầu nào?

- Lần đó chắc em không biết, anh lúc đó mua Bưởi ra đường thì gặp em đang đi tập hát về…

Nàng nhớ lại một lúc chợt nhớ đến

- Thì ra mua bưởi, Bác Hai vườn bưởi….

Hồng-Linh lẩm bẩm bác còn nói “Có cậu Thanh-Minh hâm mộ cô”..

- Thì ra là anh có nói chuyện Bác Hai bán bưởi, anh hâm mộ em…

- Ủa, Bác Hai có nói lại với em à, không ngờ… Hôm nào mình đến đó một lần…


- Đến đó làm gì?

- Đương nhiên mua bưởi, tiện thể cám ơn một lời.

- Ừ...

Hai đứa vào nhà nói chuyện, một lúc sau anh chị Dũng đi lễ về chưa vào nhà đã nói:

- Lễ hôm nay, ca đoàn hát hay quá làm chị mày ứa nước mắt ra..

- Ủa, sao vậy, sao anh biết.

Tao theo mốt tây phương mà lại, đương nhiên ngồi bên với chị mày, mặc kệ ai dòm ngó chỉ trỏ, nên vừa đến bài dâng lễ thì thấy chị mày nuớc mắt tuôn như mưa.

- Anh chỉ có sạo, em nước mắt tuôn như mưa hồi nào?

- Lau ướt đẫm cả cái khăn, nếu không có khăn thì ướt hết cả quần áo rồi, không tính như mưa là gì… Công nhận hay, hát đều, truyền cảm, tao cũng thiếu chút nữa phải khóc theo chị mày…lợi hại!!… Uổng cho anh Tâm và thằng Chí không chịu chở người yêu về xứ nhà mà đi lễ…

Hồng-Linh bỗng hỏi:

- Tay anh Dũng cầm cái gì đó…

- Vừa ra khỏi nhà thờ mấy tên bán báo chạy lại chào “có quái vật xuất hiện vùng Long-Khánh gì đó” Tao tò mò nhìn hình thì thấy người không phải người, thú không phải thú, hai sừng to lớn mắt đỏ ngầu phát ra tia sáng nên mua về xem.

Minh nghe vậy vội nói:

- Đâu đưa em xem...

Chàng nhìn kỹ quái vật, sau đó đọc xuống thì thấy hại chết mấy chục người, gia súc, bộ đội rượt bắn nhưng hắn trốn thoát, bộ đội cũng bị thiệt hại mười mấy người… Minh lẫm bẩm “Long-Khánh, Quái vật” một hồi chàng chợt nhớ ra điều gì nghiêm trọng… năm ngoái lúc tiêu diệt lão quỷ tu, hắn chẳng nói sư huynh hắn trốn vùng Long-Khánh là gì, chẳng lẽ là hắn đã xuất hiện..

- Cũng may nó ở mãi vùng xa không gây hại đến nơi chúng ta.

- Cái đó không bảo đảm được, tên quái vật này có thể sử dụng được số thần thông, đi lại nhanh như gió thì nó đổi chỗ mấy hồi.

Minh đã quyết định đêm nay đi tìm quái vật nhưng cứ chờ đợi an nhiên nơi đây vài tiếng rồi.