Hồng Mông Linh Bảo

Chương 131






oOoOo
Chương 131 Rần Côi

Thằng Rần từ hai năm trước được Minh đả thông sáu huyệt đạo thân thể càng lúc càng cường mạnh, nhìn tướng mạo bề ngoài của nó không ai biết rằng thằng nhỏ ẩn tàng tiềm lực vô song, võ kỹ cũng có căn bản vững chắc. Trong trường lớp Rần ít khi đánh lộn, chỉ là cách đây hai năm, khi nó học lớp hai chỉ vì thân là đứa nhỏ mồ côi cha mẹ nên có phần thiếu thốn, tuy quần áo, ăn uống đầy đủ nhưng đồ chơi, tiền ăn quà không có. Trái lại trong lớp không thiếu những đứa con nhà khá giả hay đem đồ chơi ra khoe khoang, ăn quà thả cửa, khiến Rần ta thấy mà thèm. Thằng Kiên thấy Rần nhỏ người, đen đủi nhìn bẩn mắt đến chọc:

- Ê thằng Rần, thằng con rơi… mau đến đây bố bảo…

- Hừ, tao cảnh cáo mày, đừng chửi tao là thằng con rơi…

- Còn không chịu nhận, tụi bay nghe xem, chúng ta ai cũng có cha có mẹ. Vậy cha mẹ mày là ai? Mày giỏi nói tao nghe.

- Tao cần gì nói cho ai nghe, tóm lại mày chửi tao là con rơi thì có nghĩa là chửi cha mẹ tao. Mày mà chửi nữa tao liều mạng với mày…

- Ê, chúng mày nghe chưa, nghe nó nói tao sợ quá…

Hì, ha , ha… Thằng con rơi…

Rần xông lại thằng Kiên hai tay cứ nhằm mặt mà đánh. Thằng Kiên vừa lùi lại ôm đầu tránh né, lúc cúi xuống qua kẽ hở hắn thấy bụng, hạ thân thằng Rần để trống không liên đưa chân phải đá ra phía trước một cái. Quả nhiên thằng Rần khốn nạn trúng một cước ngay vào bụng, khiến hắn bật ngã, hai tay ôm bụng người cong như con tôm. Kiên xông lại đá bồi vào người thằng Rần mấy cái, vừa rồi bị Rần tấn công trúng mấy quyền vào tay, vào đầu làm Kiên đau xót, nên quyết đá thêm vài cái lấy vốn lẫn lời.


Bọn đứng ngoài theo Kiên hò hét trợ oai cho thằng Kiên, Kiên vốn hay có tiền dư giả bao bọn chúng ăn quà, lại thỉnh thoảng cho mượn máy Nintendo DS chơi, nên nhiều thằng cũng hoan hô mấy tiếng lấy lòng Kiên. Bỗng một con nhỏ chạy ra hét:

- Các anh làm gì đó.. dám hội đồng đánh lộn, để tôi cáo cô…

Bọn kia nghe thấy vội vàng giải tán, sợ cô giáo đến thì phiền… Con nhỏ tướng nhỏ gầy mà cao quần cộc gần đến mắt cá, chứng tỏ nó cũng nghèo cha mẹ không kịp thời có tiền sắm quần áo cho nó. Thấy bọn kia đi để lại một thằng nhỏ đen đủi nằm cuộn dưới đất. Con nhỏ đến gần hỏi:

- Anh có sao không?

Rần nghe hỏi mới hé mắt ra nhìn thì thấy chung quanh không còn ai ngoài con nhỏ khoảng cỡ tuổi mình.

- Bọn thằng Kiên đâu rồi?

- Nó bị tao đuổi đi rồi..

Rần ráng từ từ đứng lên, tay vẫn ôm bụng, mặt nhăn lại mồ hôi chảy ra như tắm. Con nhỏ thấy vậy vội đến sát định nâng Rần lên thì hắn từ chối:

- Đừng đụng vào người tao… Cám ơn mày giúp tao đưổi bọn chúng nó đi.

Đứng dậy xoa bụng một lúc Rần mới đỡ đau, hơi thở điều hòa trở lại nhìn con bé thì thấy hơi quen.

- Mày tên gì học lớp nào?

- Diễm-Hồng, học lớp 2c.

- Tao là …

Rần đang định nói tên cúng cơm Rần sau đó lại định nói tên trong giấy tờ…

- Người ta gọi tao là Rần, còn tên thật là Trung-Hiếu, học lớp 2a.

- Thì ra anh Rần học lớp 2a, tao vẫn trông thấy mày khi xếp hàng vào lớp mà… Mấy thằng kia nếu còn cứ bắt nạt mày thì kêu tao trị bọn chúng…

- Không được, tao là con trai sao lại để cho mày bảo vệ, nếu vậy thì ra thể thống gì….

Mấy ngày sau Rần quyết kiếm cách học võ, mấy ngày đúng lúc Minh trở về đả thông huyệt mạch cho nó lại được chỉ dạy luyện nội công nhưng nó chẳng biết gì, chẳng chuyên tâm luyện tập, chỉ thích học quyền cước, sau lại thấy Minh mỗi buổi sáng ra luyện võ mới lén lút học lóm. Sau đó mấy ngày Rần thấy người mình tiềm tàng sức mạnh, bức rức khó chịu chỉ muốn kiếm nơi bộc phát ra cho dễ chịu…Nó thấy đàng sau có một cây chuối lớn, liền mừng rỡ tự nhủ, thôi chọn cây chuối này đánh cho đỡ đau tay chân. Nó vận hết sức đấm vào thân cây chuối một quyền thì thấy cân chuối chỉ hơi rung động một chút, nơi nắm đấm chạm vào lún vào nửa phân, bàn tay ướt nhẹp. Nó lại đá thêm mấy cước thì thấy vẫn như vậy.

Rần đánh một hồi nhìn chung quanh trong lòng thầm xấu hổ, may là không có ai nhìn thấy, nếu không bị cười chê không có rổ mà che… Rần đi vào phía trong thấy có một cành cà phê chặn lối đi, nó đang bực nên bất kể đau đớn, lấy cạnh tay phải chém một nhát thật mạnh.


- Rắc, Ầm…

Cành cây cà phê lớn như cái chén bị chặt gãy, một cành lớn bị rời cây rơi ngay xuống đất. Rần giật mình kinh hải nhìn tay mình xoa đi xoa lại, không thấy đau chút nào, sau đó lại gần chô bị chém thì thấy gọn gàng không bị xước chút nào.
Rần lại nhìn chung quanh không thấy ai liền lôi cành gẫy vào góc vườn để, sợ Má Mai-Nhị biết được trách mắng….

Về nhà Rần cứ lẩn vẩn thắc mắc, cành cà phê chém một nhát liền gẫy, còn cây chuối mềm, toàn là nước thì đánh hoài cũng không hề hấn gì… Người ta không phải là cây cà phê cũng không phải là cây chuối, nếu bị mình đánh trúng thì sẽ ra sao, chắc không gãy nhưng cũng bị thương nặng hay chết người….

Hôm sau gặp bọn thằng Kiên hội đồng Rần chỉ đỡ và chịu đòn sợ lỡ đánh chết bọn chúng nên cuối cùng vẫn là bị đòn, nhưng không thảm hại như hôm trước. Rần cảm thấy những chỗ bị đòn lúc đó có đau nhưng sau đó thì hết, khi về nhà xem thì không còn dấu tích nào…

Diễm-Hồng đứng ở phía xa lo âu nhìn lại nhưng kiên nhẫn không tới, đến khi Rần lết rời khỏi mới thở phào nhẹ nhõm..
Mấy tháng sau Rần lại được anh Minh dạy Hùng Kê Quyền, hắn ra sức luyện tập, chiêu số đứng cách song nội công hắn bỏ bê nên tinh tiến có hạn.

Diễm-Hồng thấy Rần đánh thắng được bọn thằng Kiên thì mừng rỡ, chẳng dè lại có những đứa khác nghe thấy Rần chiến thắng oai hùng thì đến thách thức muốn thử sức…

- Đừng đánh nhau nữa anh Rần!

- Rần Côi, mày muốn ứng chiến hay nghe lời em mày…

- Đánh thì đánh, tao sợ ai..

Nguyên sau khi đánh bọn thằng Kiên một trận, không còn đứa nào gọi là thằng con rơi nữa, đổi thành Rần Côi, ý nói Rần Mồ Côi.

Rần thắng mấy trận đầu càng tự tin nên lần này mới vào chiêu đầu dùng ngay chiêu Nhị phủ song đối đã khiến cho đối phương vừa chiêu đầu đã trúng đòn chịu thua ngay…

Trong vòng một tháng những đức cùng lứa tuổi bị hắn đánh tơi bời, nhất là bọn thằng Kiên, sau mấy trận thảm bại sau đó không dám đến chọc Rần nữa, Rần cũng không kiếm người gây sự đánh lộn nên một thời gian yên ổn.

Nửa năm trước Minh xem thằng Rần luyện võ, lại truyền thêm cho môn khí công nhưng thằng Rần thấy luyện khó quá, đòi hỏi tính cần kiên nhẫn nên không luyện, một lần nữa bỏ qua cơ hội…

Một hôm trên đường học về thì một đứa bạn rủ đi xem đấu võ:

- Rần, mày nên đi xem cho biết, hôm nay thầy trò thằng Lưu dẫn nhau đến thầy trò thằng Thắng thử luyện vỏ, nghe nói là võ thiếu lâm, bọn họ cùng một nguồn gốc..

Rần đồng ý đi chung đến đó xem. Thằng bạn của Minh thích thú reo hò cười đùa, bỗng bên phía thầy trò thằng Lưu thấy đã thua còn bị người xem chế nhạo thì nổi giận chửi:

- Thằng kia, xem thì cứ xem cứ la hét ầm ĩ lên làm gì?


- Ủa, sao lại cấm người khán giả vỗ tay hoan hô được..

Đúng lúc bên phe thằng Lưu lại bị trúng đòn thua trận… thằng bạn lại cứ vỗ tay hoan hô.

- Thằng kia tao đã cảnh cáo rồi còn cố tình la hét hoan hô, chịu đòn đi….

Thằng bạn của Rần bị đánh mấy quyền, xen vào mất cái tát mặt sưng vù đỏ lên mà tên kia còn chưa tha tiếp tục đánh.

- Dừng tay! Kẻ luyện võ đánh người thường thì còn ra làm sao…

- Ra làm sao à, mày muốn ra đây chịu đòn thay thế nó à?

- Hừ, nói dễ nghe…

Tên kia lớn hơn Rần một hai tuổi, là người tập võ từ nhỏ nên thân thủ nhanh nhẹn dáng người mạnh khỏe. Hắn thấy Rấn ra vẻ khinh thường mình thì xông vào đánh. Rần xem một hồi đã biết chiêu thế của hắn nên nhẹ nhàng tránh né, dánh một hồi bất phân thắng bại, mọi người thấy chiêu võ của Rần kỳ lạ nên ngừng lại tất cả trận đấu đứng xem, trước sau Rần chỉ dùng hai chiêu trong Hùng kê quyền Hùng Kê triển xí và Nhị Phủ song đối. Bên ngoài người ta ủng hộ cho đồng bọn, còn Rần thì lẻ loi. Tên kia thấy vậy hào hứng dùng sát chiêu liên hoàn vô ảnh cước định đánh gục Rần, Rần thấy khí thế địch thủ mạnh nên vội dùng Hùng Kê triển sí, bay vọi lên tránh né cước ảnh của đối phương, thấy thân ảnh đối phương vẫn theo sát mình Rần lại đổi sang chiêu Hữu Tả Phá Kiềng thân phi lên lộn một vòng hai cạnh bàn chân nhắm cước ảnh đánh mười mấy thế ngăn chặn hẳn ảnh cước đối phương rồi thừa thắng tiến lên nhắm hai bả vai đối phương mà công vào.

Tên kia thấy chân mình chạm vào chân đối phương thì tê dại cảm giác như bị búa gõ vào chiêu thế bị cắt đứt thì đã thấy hai chân đối phương như hai cái búa bổ củi thật lớn đánh vào hai bả vai mình. Thân hình lập bay ngược ra phía sau nằm bất động…

Mọi người giật mình một màn vừa rồi, không ngờ xem đẹp mắt. Sau lại thấy tai họa thương tổn sau đó thì tim đập thình thịch…

- Thằng kia, thầy mày là ai mà dạy cho mày võ công tà ác như vậy?

- Võ công của các ngươi mới là tà ác, bỗng dưng dùng vô ảnh cước định giết tao, bị tao phản đòn thì lại cho là võ công tà ác….

- Cái gì, võ công chúng ta học là thiếu lâm. Còn võ của mày?

- Là Hùng kê quyền, võ cổ truyền Việt Nam của Nguyễn Lữ, vậy chú nói xem có phải là tà ác không?

PS: Rần là tên cúng cơm, ở đây có nghĩa là rung động ngầm, năng động , xông xáo, tò mò, ví dụ như tê rần rần. Không đồng nghĩa vô Dần,như ai tưởng phát âm sai thành Rần.