Tám năm sau.
Thời gian chớp mắt đã trôi qua, Vũ Thuần Tử năm nay mười bảy mười tám, bây giờ đã lớn hơn trước kia, ngũ quan càng ngày càng tuấn tú. Hiện tại Vũ Thuần Tử đã cao hơn Lý Nhã Hân một cái đầu, tu vi cũng trở nên mạnh mẽ, một đường đột phá đến Linh Tuyền cảnh ngũ trọng.
Lý Nhã Hân rời đi Lý gia cũng được tám năm, bây giờ đã ba mươi tuổi, điều ngạc nhiên hơn là, dung mạo một mực vẫn không có thay đổi.
Nghĩ đến gia tộc trước kia, nàng bỗng có chút nhớ nhung, những năm qua, đều nhờ vào Vũ Thái Lãng đem toàn bộ công pháp của nàng chỉnh sửa qua một lần, mới khiến tu vi của nàng nhanh chóng đột phá đến Thành Anh nhị trọng.
Trong tám năm nay, nàng một mực bên cạnh quan sát chăm sóc cho hắn, theo từng năm trôi qua, nàng bất giác đối với Vũ Thuần Tử sinh ra một tia tình cảm nam nữ, nhưng vẫn giữ trong lòng không có nói ra.
Vũ Thuần Tử đương nhiên cũng biết được, cũng có cảm giác với nàng, chỉ là hản không nói. Bởi vì hẳn chưa nghĩ đến lập gia đình, chí ít không phải bây giờ mà thôi.
Tu luyện ròng rã trong tám năm, khí linh đã trợ giúp hắn
rất nhiều, hệ thống cơ hồ đã nắm chắc toàn bộ, tùy ý hiển thị theo ý muốn.
Điều khiến hắn đáng tiếc nhất, chính là trong tám năm nay, Vũ Thái Lãng chưa có xuất hiện thêm lần nào. Cái này
khiến hắn có chút bất an.
"Tiểu đệ, ngươi đã đạt tới Linh Tuyền cảnh, khi nào sẽ trở lại tiếp nhận Linh Bảo Tông?"
Lý Nhã Hân một bên lên tiếng nhắc nhở.
"Đợi khi ta đạt Thành Anh cảnh al"
Vũ Thuần Tử có chút buồn bực, ngoại trừ ôn nhu hiền dịu ra, sau khi đạt tới Linh Tuyền cảnh, ngày nào nàng cũng hỏi hắn câu đó, khiến hắn nghe đến muốn ám ảnh.
"Tiểu đệ, ta có chút nhớ gia tộc."
Cảm nhận nội tâm Vũ Thuần Tử khó chịu, Lý Nhã Hân không nhịn được buồn bã nói.
Tám năm này, nàng không biết gia tộc giờ ra sao, trong lòng nàng vẫn luôn mong muốn trở về, gặp lại phụ thân.
Vũ Thuần Tử nghe nàng nói, tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp, nhìn nàng thật sâu thở dài, nói.
"Đợi ngày mai chúng ta trở về!"
Dù gì hắn cũng giống nàng, nhưng không cách nào về được, muốn về phải tới cảnh giới như phụ thân Vũ Thái Lãng mới được. 𝑻hách thánh tì𝓶 được ~ t 𝐫 ù 𝓶 t 𝐫 u 𝙮 ệ n.𝒱𝐍 ~
Nhạc gia bây giờ, có lẽ đã quên hẳn đi... "Được!" Nội tâm Lý Nhã Hân chợt vui mừng, gật đầu nói.
Lý Nhã Hân rời đi không lâu sau đó, bên trong hệ thống đột nhiên vang lên âm thanh.
"Ting! Thông báo nhiệm vụ mới, kỷ chủ quay trở về tiếp. nhận Linh Bảo Tông, đem Linh Bảo Tông trở thành đệ nhất tông môn ở Đông Hoàng vương triều, thời gian hoàn thành năm năm, phần thưởng chính là tàn quyển tiếp theo của Phục. Thiên Quyết!"
Thông tin truyền vào bên trong đại não, Vũ Thuần Tử bất giác kinh ngạc đứng dậy, vào thời điểm này, hệ thống lại ban ra nhiệm vụ cho hắn, quan trọng nhất chính là tàn quyển tiếp theo của Phục Thiên Quyết!
Khí linh từng nói Phục Thiên Quyết chỉ là một trong số những tàn quyển được lưu lại, tên thật của Phục Thiên Quyết chính là Thập Nhị Hồng Hoang Quyết! Mà Phục Thiên Quyết chỉ là công pháp một trong mười hai cổ quyết.
Hiện tại Vũ Thuần Tử đã tu luyện Phục Thiên Quyết đến trung cấp, bây giờ vấn đề vẫn là công pháp chiến đấu phù hợp. Theo Phục Thiên Quyết càng ngày càng tăng lên, những công pháp trước đó hắn tu luyện, không có bao nhiêu tác dụng hỗ trợ.
Duy chỉ có một công pháp mà hắn có thể đánh ra được, chính là Thập Nhị Lôi Quyền.
Quyền pháp này kết hợp lực lượng thân thể, lại vừa kết hợp bộ pháp, linh khí hài hòa theo mỗi bước chân. Cho nên sau khi đánh ra, kèm với Phục Thiên Quyết hỗ trợ, lực tấn công có thể một quyền đánh bại Linh Tuyền cảnh lục trọng cao thủ.
Rất nhanh một ngày nữa tiếp tục trôi qua, Vũ Thuần Tử thông báo Lý Nhã Hân một tiếng, cùng nàng rời đi cái nơi này, chính là muốn tiến về Đông Hoàng vương triều, tiếp nhận nhiệm vụ từ Hệ Thống đưa ra.
Lý Nhã Hân nghe xong, đột nhiên vui cười hớn hở, liên tục gật đầu thúc giục hắn mau lên đường.
Có cao thủ Thành Anh như Lý Nhã Hân bên cạnh, dọc đường đi Vũ Thuần Tử tương đối nhàn nhã.
Hai người rời đi Hỏa Thần Quốc, tiến nhập biên giới Đông Hoàng vương triều, cách xa tầm mắt bọn họ, có một tòa thành nơi đó.
Vũ Thuần Tử cùng Lý Nhã Hân nhìn nhau một lúc sau đó đi đến, nơi này gọi là Huyền Vũ thành. Bởi vì năm vạn năm về trước có người thấy một con Huyền Vũ bay ngang qua bầu trời, sau đó hét một tiếng thật dài, hai cánh sải rộng bay lên trời cao, thể hình của nó che khuất hầu như toàn bộ nơi này. Cũng vì thế mà bọn họ đặt cho tòa thành là Huyền Vũ.
Tòa thành này đặc biệt cổ kính, xung quanh bức tường bám đầy rong rêu, kéo dài hơn mười dặm, những vết đao kiếm chém lên đó vẫn còn in sâu, có những nơi bị đạn pháo làm thủng một lỗ. Những cái này nói lên rằng, năm xưa đã trải qua không ít khổ chiến.
Chính là từ Hỏa Thần Quốc và Đông Hoàng vương triều tập trung khai chiến.
Sau những năm này, hai nước bắt đầu tuyên thệ ngừng chiến, mới khiến Huyền Vũ yên ổn. Người dân hai nước đều tập trung lại đây giao dịch mua bán qua lại.
Huyền Vũ thành cũng có thế lực đỉnh tiêm tại nơi đây, gọi là Xuyên Mộc binh đoàn, đoàn chủ cũng gọi Xuyên Mộc, năm nay ngoài ba mươi, tu vi đã đạt tới Linh Tuyền cảnh tứ trọng.
Bọn họ sinh sống chủ yếu nhờ vào các buôn lái, hay xuống phố đi thu tiền bảo kê.