Hồng Liên Bảo Giám

Chương 970: Hoa lệ (thượng) (2)




Mỗi khi tấn công một thôn trang thì lại được phân phối tám chiếc chiến xa. Hỏa lực đầy đủ, rất là hung mãnh. Ở tỏng Lục đạo Thần Binh quân của Tô Kính có tỷ lệ rất lớn là tân binh, những người này đối với tín đồ của Tà Thần càng thêm hung ác. Bởi vì hoặc ít hoặc nhiều bọn họ cũng đều nghe qua chỗ đáng sợ của Tà Thần. Cho nên nếu như không thể giết chết Tà Thần mà nói, người chết cũng sẽ chính là bọn họ a.

Chiến hỏa nhanh chóng lan tràn ra chung quanh, mỗi ngày Tô Kính chỉ ở trong Cự Nhân chiến xa, liên lạc cùng với những người khác ở trong liên minh. Chiến đấu cũng không cần hắn phải xuất thủ. Đại quân vu sư của Thiết Vô Dung có ý muốn đi theo Tô Kính, cộng thêm Cơ Vô Song và Thiết Vô Hồn. Chỉ dùng lực lượng của ba người này cũng đủ để nghiền ép cường giả Kim Đan thất trọng. Cho dù gặp phải cường giả Kim Đan bát trọng thì cũng có lực lượng liều mạng.

Tô Kính không có sử dụng Ngũ Hành đại pháo, mà là để cho quân đội dựa vào vũ khí thông thường để đi chiến đấu. Ở trong không trung, khi Phù Không chiến hạm xuất thủ thì cũng đều nhằm vào chỗ lực lượng cường đại nhất của địch nhân mà tiến hành công kích.

Trong lúc vô tình, đạo thứ nhất của lục đạo Thần Binh quân đã dọn dẹp sạch sẽ thôn trang và thành trấn ở trong mục tiêu. Lúc này cũng đã đi tới trước mặt một tòa hùng thành.

Chẳng qua là thời gian sáu ngày, tất cả lực lượng chống đối ở trong ba trăm dặm đều hóa thành phấn vụn. Thành thị ở trước mắt có tường thành cao chừng mười lăm trượng, màu sắc đen nhánh, dầy cộm, nặng nề vô cùng.

Tô Kính tự mình quan sát, lại dùng quan tinh thuật để nhìn một chút. Tường của hùng thành này dày tới ba mươi trượng, bên trong tường thành là đất sét cấu thành. Bên ngoài lại có ba tầng đá bao bọc lại. Trận pháp liên kết với nhau. Nếu như muốn đánh vỡ, chỉ có dùng Ngũ Hành đại pháo oanh kích thì mới có thể làm được.

Mà hiệu quả công kích tường thành chưa chắc đã rất lý tưởng, chỉ có thể oanh kích cửa thành thì mới có nắm chắc thành công phá thành.

Nghĩ tới đây, Tô Kính lại để cho toàn quân nghỉ ngơi và hồi phục trong vòng một ngày, lại thuận tiện phái ra một ít Thần Binh Khôi Lỗi, đi tới chiêu hàng. Sau đó lục đạo Thần Binh quân lại ở bên ngoài sáu mươi dặm, bắt đầu bố trí Ngũ Hành đại pháo.

Binh sĩ chịu trách nhiệm điều tra vẫn không có đưa tới được quá nhiều tình báo. Bởi vì thành thị này, hiện tại đã bị khí tức màu đen bao trùm, dựa vào Phù Không chiến hạm căn bản không có cách nào nhìn ra được bất kỳ vật gì ở bên trong. Nếu như khí cầu thấp xuống, như vậy nhất định sẽ chết người. Bởi vì ở trong thành thị, có tên nỏ cường đại, có thể bắn lên trên trời cao đến ba trăm trượng.

Khí cầu muốn nhìn cảnh tượng ở bên trong thành thị, như vậy ít nhất cũng phải tới gần độ cao hai trăm trượng thì mới có thể nhìn xuyên qua được sương mù. Lực lượng phòng không của thành thị này rất mạnh, ngay cả Phù Không chiến hạm cũng không chịu nổi được tập kích. Chẳng qua là lực phòng ngự của Phù Không chiến hạm quá tốt, những thứ quái dị kia công kích từ xa, tất cả đều bị chặn lại.

Sauk hi tổn thất mười mấy khí cầu nho nhỏ, bộ đội điều tra cũng không cố gắng như trước nữa. Mà là để cho Phù Không chiến hạm ở trên cao, lại dùng Kích Quang Phù Văn pháo để tiến hành công kích. Quá trình công kích vô cùng có quy luật, đánh vào bên tường thành, từng tầng từng tầng đánh vào bên trong. Giống như đang vẽ lên trên một bàn cờ vậy. Kích Quang phù văn công kích mục tiêu, nhanh chóng có hiệu quả bảo về. Thông qua loại công kích này bọn họ đã có thể vẽ ra tình cảnh đại khái ở bên trong thành thị.

Bởi vì không cầu gây sát thương lớn nhất cho mục tiêu, cho nên uy lực của Kích Quang phù văn cũng bị điều tiết tới trình độ thấp nhất. Cũng chính là liên tục bắn ra mấy vạn lần, cũng không có quá nhiều tiêu hao. Thứ này hiện tại trừ phi là trực tiếp chiếu vào trên ánh mắt của người ta. Nếu không cho dù là binh sĩ không có mặc trang bị thì cũng không cần phải quá sợ hãi.

Nghỉ ngơi và hồi phục được một ngày. Lúc này Tô Kính cũng đã có được bản đồ đại khái của cả tòa thành. Phía sau cũng có một chi quân đội năm ngàn người bổ sung vào đội ngũ, cộng thêm quân đội do tự mình Tô Kính không ngừng bổ sung. Rốt cuộc ở phía ngoài tòa thành thị này đã tụ tập được hai mươi sáu vạn người.

Trong đó một nửa bố trí ở ba mặt, không để cho người bên trong thành chạy trốn. Mười ba vạn quân đội thì ở mặt chỗ Tô Kính đang trấn thủ, chuẩn bị tấn công. Năm ngàn người mới tới là người do Nguyên gia quân phái tới, là tử sĩ mặc trọng giáp thuần túy.

Năm ngàn người này đến rất nhanh, trang bị cũng được phân biệt đưa tới đây. Sau khi bọn hắn tới, Tô Kính ngay lập tức tiếp kiến tướng qthủ lĩnh của tử sĩ doanh uân.

Đây là một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, vóc người cực kỳ hùng tráng, còn chưa có mặc trang bị, cũng không có vũ khí ở trên người. Thế nhưng Tô Kính vẫn có thể cảm nhận được sát khí ở trong thân thể của hắn.

- Đệ tử Binh gia?

Tô Kính cười hỏi.

Con ngươi của nam tử trung niên này co rút lại, trong lòng vô cùng khẩn trương. Lúc này Tô Kính lại cười nói:

- Ta có một nhóm vũ khí quy cách nho nhỏ, nếu như thủ hạ của ngươi có đủ đệ tử binh gia mà nói, ta có thể phân ra được chừng một ngàn.

- Là cái gì vậy?

Nam tử trung niên này hỏi, hắn biết, nếu như Tô Kính muốn giết hắn thì quá mức dễ dàng.

- Ngươi tên là gì?

- Bạch Nhạc.

- Được rồi, Bạch Nhạc, ở chỗ này của ta có một loại phù lục. Đem phù lục này dán lên trên lá chắn của các ngươi, nó sẽ biến thành đồ giống như Phi Diên Thuẫn của binh gia. Thời gian kéo dài chỉ có một ngày, bất quá sau khi dùng qua, nếu như chất lượng lá chắn ở trong tay các ngươi không tốt thì sẽ trực tiếp bị hủy diệt. Nếu như chất lượng tốt, cũng phải dùng nhiều tiền để chữa trị. Muốn kích thích lực lượng ở trong đó, nếu như dùng chân khí của đệ tử binh gia thì sẽ có hiệu quả tốt nhất.

Bạch Nhạc mừng rỡ, nói:

- Phò mã, doanh này của chúng ta đại đa số đều là bộ hạ cũ của ta. Bọn ta vốn là tiểu gia tộc ở trong Tịnh châu, bởi vì tu luyện đồ của binh gia cho nên mới bị Nguyên gia tiêu diệt, trở thành tử sĩ của bọn họ. Lực lượng của năm ngàn người chúng ta, đại khái có hơn hai ngàn người có thể kích thích ra thần văn binh gia, hoặc là phù văn của đạo môn.

- Vậy thì tốt, Bạch Nhạc, ta bảo ngươi tới đây là bởi vì còn có một ít chuyện muốn nói.