Hồng Liên Bảo Giám

Chương 944: Chu gia (1)




Cửu đại gia tộc và đạo cung không quá giống với Tô Kính. Tô Kính làm Phò mã, sau khi có thể đánh hạ hòn đảo thì có thể thu làm của mình. Thế nhưng Cửu đại gia tộc lại không có tầng thân phận này. Cho nên sau khi đánh hạ chỉ có thể tác uy tác quái ở trên đảo, xưng vương xưng bá, đưa cho đế quốc thu nhập từ thuế. Số tiền này ngay cả một phân cũng không có thể thiếu. Cho nên trên danh nghĩa, những hòn đảo này cũng đều là lãnh thổ của đế quốc.

Cuối cùng bọn họ có thể mò được bao nhiêu thì phải đợi Hoàng Đế hạ lệnh thì mới có thể xác định được.

Cho nên ở Nam Hải, những gia tộc này đều chia đất, cố gắng tranh đoạt địa bàn với đạo cung. Nơi mà Đạo cung đánh hạ, toàn bộ đều là của đế quốc, mà đế quốc cũng sẽ phái quan lại tới quản lý những hòn đảo này. Những chỗ thích hợp tu luyện ở trên hòn đảo sẽ chuyển cho đạo cung, hoàng gia sẽ không đi tranh đoạt những chỗ này.

Giữa Đạo cung và gia tộc có nhu cầu khác nhau, cho nên cũng có một chút mâu thuẫn.

Nghe qua chuyện này thì rất là quỷ dị, dựa theo logic bình thường mà nói. Một khi nhu cầu giống nhau thì mới có thể có được mâu thuẫn. Mà thủ đoạn của Hoàng Đế lại khiến cho bên trong đám người nhu cầu khác biệt có thể sinh ra mâu thuẫn. Loại thủ đoạn này so với người bình thường còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần.

Giữa mười hai đạo cung và cửu đại gia tộc căn bản cũng không có cùng chung lợi ích, cho nên không thể nào liên hợp vào chung một chỗ được.

- Bảo Lâm sư muội đi liên lạc cùng với bọn họ, nói cho bọn hắn biết, nơi này là do Nguyên gia và liên minh quân đội phát hiện ra.

Tô Kính nói xong. Cũng không có để ý quá nhiều, dù sao đây cũng là ăn ý giữa các gia tộc ở trong đế quốc. Hơn nữa lực lượng ở bên người hắn so với Chu gia còn cường đại hơn. Có lẽ bên đối phương cũng không đến nổi không cảm thấy được a.

Không nghĩ tới, chiến đấu phía dưới còn chưa có bắt đầu thì từ bên Thần Lâm đã lần nữa truyền tới tin tức. Chu gia hạm đội kia cố ý muốn đi vào phạm vi của Địa Ngục tam đảo, hơn nữa còn công bố, nơi này là nơi vô chủ, bất luận kẻ nào cũng đều có thể tấn công.

Tô Kính vui vẻ, đây là tiết tấu tự tìm đường chết a.

- Nói cho sư muội biết, hải đạo là chúng ta đánh hạ. Nếu như bọn họ muốn trèo lên đảo, cút ngay sang một bên, tự mình nghĩ biện pháp. Nếu như muốn thông qua mà nói, phải giao tiền thì mới để cho bọn chúng đi qua. Thuyền một trăm tấn ta muốn một cân ngọc thạch trung phẩm. Nếu như không chịu giao ra thì lập tức động thủ đánh chìm bọn họ.

Lâm Tạ Hồng cũng không phải là người bình thường, Tô Kính cho nàng động thủ, khi đó nàng cũng sẽ không có một chút do dự nào. Dù sao cuối cùng vẫn là Tô Kính chống đỡ. Nếu như Tô Kính không trụ được thì còn có sư phụ Tiêu Dao Hầu của nàng.

Nếu như Tiêu Dao Hầu suy nghĩ từ lợi ích, nếu như không thể xử lý địch nhân mà nói. Như vậy phụ thân Lâm Hoành Sơn của nàng cũng sẽ xuất thủ. Người nào đắc tội nàng, như vậy sẽ phải khổ sở rồi.

Chiến đầu ở trên mặt đất ngay sau ba phút đồng hồ đã lập tức bắt đầu. Trong năm phút đồng hồ sau đó lập tức đạt đến trình độ gay cấn.

Thiết kỵ của địch nhân mạnh mẽ phá tan xa trận của Nguyên gia. Hai mươi chiếc chiến xa bày ở phía chính diện lập tức bị lật ngược mười cái. Những chiến xa còn lại cũng hoảng hốt rời đi.

Tô Kính cảm thấy có chút không rõ, chiến xa không ngờ lại có thể bị kỵ binh tách ra?

Một lần nữa phân tích hình ảnh, Tô Kính đã nhìn thấy được. Những tên nỏ từ trên chiến xa bắn ra ngoài, căn bản không có cách nào tạo thành một kích trí mạng đối với những kỵ binh kia. Khôi giáp màu đen trên người đối phương có lực phòng ngự kinh người, ít nhất phải công kích hơn mười lần thì mới có thể có một lần xuyên qua khôi giáp, mà địch nhân có tính mạng ngoan cường, căn bản đã vượt qua phạm vi của người bình thường.

Kỵ binh dù cả người đã bị bắn thành con nhím thì vẫn có thể điên cuồng hô, mạnh mẽ xông về phía trước. Không phải là chiến xa, hỏa lực của Nguyên gia không đủ hung tàn, mà là trừ phi địch nhân bị bắn thủng đầu, chỉ sợ cho dù trái tim có bị trúng tên thì cũng sẽ không lập tức bị giết chết.

Rời khỏi chiến xa, cũng không phải là không làm cái gì, mà là bắn ra tất cả mũi tên. Lại vừa cướp đoạt mấy cỗ thi thể của địch nhân xong rồi mới chạy trốn. Chiến sĩ ở trên chiến xa trên mình đều mang thương tích. Cũng may nhờ chiến xa có ưu thế rất lớn, lại có công kích từ trên cao đánh xuống, cho nên mới để cho bọn họ không có bị mất mạng.

Chi thiết kỵ tinh nhuệ này, cung tên trên đầu cũng không thể tạo được uy hiếp quá lớn với bọn chúng.

Ngay sau đó Tô Kính đã nói với đám người Đường Hà:

- Lực xung kích của kỵ binh đối phương quá mạnh mẽ, phòng ngự lại xuất sắc, Địa Long Tiễn có thể bắn chết. Cương nỏ bình thường không bắn thủng được. Thử Kích Quang phù văn một chút xem.

- Sợ rằng Nguyên Thiên Y sẽ không vui a, hiện tại chúng ta lại ra tay giúp đỡ, ta sợ…

Vô Ưu công chúa nói.

- Đúng vậy, chỉ riêng chiến xa đối với loại kỵ binh xung kích này cũng không có chút ý nghĩa nào, sẽ bị xé rách phòng tuyến. Bất quá bộ binh của chúng ta lại không tệ, có thể vừa vặn đối phó được.

Trên mặt đất, chiến xa xông ra phòng tuyến của kỵ binh, phía trước đã có một lượng lớn cự mã được tập hợp lại. Những cự mã này có hình dáng giống như sừng hươu, phía trên có một cái sừng nhọn hoắt dài một thước, cao chừng một trượng.

Những cự mã này tạo thành năm hàng, bộ binh ở phía sau thong dong bố trí trận địa. Có một đám cọc gỗ chém xéo vươn ra khỏi mặt đất, một đầu sắc bén, lóe ra vẻ sáng bóng của kim loại. Đó là đạo thuật gia trì nhất thời. Cũng là cách làm tiết kiệm nhất.

Bố trí cọc gỗ có thể đơn giản làm được, kim khí hóa một phần cũng chỉ là một trong những loại đạo thuật cấp thấp nhất.

- Sư huynh, bọn họ đi đường vòng rồi, ta đã đánh chìm một cái thuyền nhỏ của bọn hắn.

Bỗng nhiên Lâm Tạ Hồng trực tiếp liên lạc với Tô Kính.

- Giết chết bao nhiêu người?

- Không có chết người, ta dùng Tiềm Long chiến hạm lệnh xong tới, làm cho con thuyền nhỏ kia dò nước, sau đó lại cứu đi bọn họ. Chỉ là lúc này bọn họ đã đi đường vòng.

Trong giọng nói của Lâm Tạ Hồng không ngờ lại có khuynh hướng tiếc nuối rõ ràng.

Lần này nàng tới đây, mang theo Kim Ngọc Phù Đồ, không thể xâm nhập vào bên trong quả thực nhàm chán tới chết. Thật không dễ dàng mới có một Chu gia không biết sống chết tới đây.