Hồng Liên Bảo Giám

Chương 906: Cơ Vô Song (2)




Ngọn lửa màu vàng đảo mắt đã cắn nuốt rễ cỏ. Sau đó Ưng Dương cũng cảm giác toàn thân trên mình dưới đều cứng lại. Ngọn lửa màu vàng điên cuồng phun trào về phía trước. Trong nháy mắt, ngọn lửa từ kích thước cao nửa thước lại biến thành lửa mạnh cháy hừng hực ba chừng trượng cao.

Vị trí bộ xương khô bị công kích nổ nát, bắt đầu một lần nữa mọc ra, tốc độ cực nhanh, lại giống như huyễn ảnh, thoáng cái hiện ra. Nếu như cả cọng cỏ nhỏ này bị ngọn lửa nuốt vào, sẽ phải đáng sợ tới mức nào!

Xuy!

Ưng Dương miễn cưỡng đâm đoản đao của mình vào trong ngọn lửa màu vàng này, sau đó lại biến mất ở trong bóng tối, lần này. Hắn không có lực từ trong bóng tối đi ra. Phó Thanh Sơn cũng truyền thụ thủ đoạn bảo toàn tính mạng cho hắn. Đáng tiếc thực lực của hắn chưa đủ. Nếu không, hắn bị thương nặng nữa, cũng có thể từ trong bóng tối lại một lần nữa xuất hiện, cho kẻ địch một đòn trí mạng.

Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ tâm tình của Khuyển Thập Lang. Bản thân công kích rất cường đại, nhưng ở trước mặt kẻ địch không uy lực có trí mạng, trái lại khiến cho lực lượng của bản thân tiêu hao không còn.

Lúc này không trốn, không phải tìm phiền toái cho Tô Kính sao?

Trong lòng Tô Kính không do dự nữa. Thứ này, nếu như ăn cọng cỏ nhỏ xong, sẽ trực tiếp tiến giai đến khoảng trình độ Kim Đan cửu trọng, hơn nữa sẽ không duy trì quá lâu, có thể đưa tới Tà Thần hạ xuống.

Bản thân sinh mạng của thứ này sẽ biến mất, linh hồn nát bấy. Nhưng Tà Thần nhận được thân thể cường đại như vậy, cho dù hạ xuống chỉ là một phân thân, cũng sẽ phát huy ra lực lượng khủng khiếp.

Toàn bộ hạm đội của mình đều không phải là đối thủ của Tà Thần hạ xuống.

Còn chưa tới quốc gia Tà Thần, lại phát sinh chuyện kinh khủng như thế. Xem ra trong cuộc chiến tranh với Tà Thần, bất cứ lúc nào cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác.

Đương nhiên, mình không cần đại pháo ngũ hành làm công kích ban đầu, cọng cỏ nhỏ này không thể có khả năng phát triển nhanh như vậy. Có thể là Tà Thuật Sư cảm giác không trấn giữ được thần miếu, mới đưa lực lượng kích phát cọng cỏ nhỏ. Nếu như dựa theo trình tự bình thường, chờ sau này tới thời cơ thành thục, lại kích phát cọng cỏ nhỏ này, cho một ngọn lửa màu vàng ăn vào, nhận được chính là một thân thể hoàn mỹ, có thể để cho Tà Thần trực tiếp hạ xuống.

Nhiếp Chính Vương Khương Dạ cũng không hoàn toàn là hỗn đản. Hắn rất có khả năng biết được quốc gia Tà Thần có thủ đoạn tương tự, không chỉ một Tà Thần sẽ làm như vậy.

Đế quốc Đông Tần là không chờ nổi. Hắn không biết hoàng đế nắm giữ thủ đoạn cường đại tới mức nào. Hắn chỉ biết sau khi Tà Thần hạ xuống, Đông Tần có thắng lợi cũng chỉ là thắng thảm. Cho nên thà rằng mạo hiểm, tập trung rất nhiều binh sĩ trước, dẫn phát chiến tranh sớm hơn từ tám năm đến mười năm.

Cứ như vậy, rất nhiều chuẩn bị của Tà Thần cũng có chút chưa đủ, không có khả năng trực tiếp hạ xuống.

Hoàng đế không vội, đó là bởi vì hoàng đế có đủ nhiều nhân thủ, có chỗ dựa, nắm chắc phá hủy quốc gia Tà Thần. Chỉ cần đừng để làm cho pháp tắc Thiên Đạo của thế giới này bị hao tổn quá nhiều là được. Về phần binh sĩ thương vong? Hoàng đế bệ hạ khẳng định không quá đặc biệt để ý tới. Chỉ cần thu hoạch được thắng lợi cuối cùng, thời gian trăm năm, Đông Tần sẽ khôi phục nhân khẩu, khôi phục phồn vinh.

Cái này của hoàng đế mới gọi hung ác độc địa. Hắn từng bước tới, cảnh giới lại cao hơn Nhiếp Chính Vương không ít. Nhưng cảnh giới này cũng là thực lực tuyệt đối làm bối cảnh, mới có khả năng được gọi là cảnh giới.

Nhiếp Chính Vương sốt ruột, hoàn toàn không phải vì chính hắn, là lo lắng Đông Tần không phải là đối thủ.

Biết những điều này, đối với cục diện chiến đấu cũng vô ích. Phía sau Tô Kính vang lên một âm thanh đầy sự tức giận. Chỉ có ba chữ:

- Đi tìm chết!

Một trận gió lạnh thổi qua, giống như là một cây đao, xẹt qua từ bên hông của Tô Kính. Không có khả năng công kích hắn. Xung quanh thân thể Cơ Vô Song có một vòng kim loại màu xám bạc xoay tròn, kéo Cơ Vô Song, lao về phía bộ xương khô đang sinh trưởng kia.

Cơ Vô Song đã không có cách nào đi vòng đường. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất, vọt tới, thiếu chút nữa thì chém ngang lưng Tô Kính. Nàng nổi giận, là bởi vì không nóng lòng đuổi theo, khiến cho Tô Kính thiếu chút nữa bỏ mạng.

Mà trong chớp mắt khi sinh mạng của Tô Kính bị uy hiếp, hắn cảm giác linh hồn mình cũng run rẩy, đó là một loại lực lượng vận mạng. Điều này cũng có nghĩa là, nếu như Tô Kính chết, nàng cũng sẽ xong đời theo.

Làm sao có thể có lực ràng buộc cường đại như vậy?

Cơ Vô Song dĩ nhiên không phải ngóng trông Tô Kính chết. Mà là nàng sai lầm, thiếu chút nữa hại chết Tô Kính và chính nàng. Nếu như nàng chạy tới sớm một bước, bộ xương khô này căn bản cũng không có cơ hội.

Cơ Vô Song vừa va chạm vào, vòng kim loại xung quanh thân thể trực tiếp chém đầu bộ xương khô đang sinh trưởng. Tô Kính cũng đi theo. Đầu của bộ xương khô này bay ra ngoài. Trong nháy mắt, phía dưới đầu lại mọc ra một cái cổ.

Tô Kính không có cùng công kích, mà sử dụng Long Xà Bát Cảnh Hồ, trực tiếp thu gần nửa đoạn thân thể bị chém xuống, đưa vào. Từ xương cốt mới mọc ra này, bộ phận duy nhất yếu ớt, chính là khe xương cốt.

Cơ Vô Song có thể chém đầu bộ xương khô, hoàn toàn là do nàng khống chế lực lượng quá tốt. Vòng kim loại này chỉ cắt qua khe xương, chỉ là mở ra phần xương gáy của bộ xương khô. Bản thân xương hoàn toàn không có một chút vết cắt nào.

Lực lượng Kim Đan thất trọng, dưới cơn thịnh nộ cũng không thể tổn thương xương, sử dụng tới làm gì cũng làm được.

Bộ xương khô chỉ còn lại một cái đầu. Cơ Vô Song phẫn nộ liên tiếp công kích. Bộ xương khô mới mọc ra một đoạn cổ, lại một lần nữa bị nàng chặt đứt. Đầu của bộ xương khô này quay loạn, lại không có bất kỳ biện pháp nào. Sọ từ từ mọc ra. Tốc độ lại chậm hơn so với thân thể rất nhiều.

Mười ngón tay của Cơ Vô Song, xòe ra, mỗi đầu ngón tay đều đang nhanh chóng run rẩy. Trong nháy mắt, trên không trung lưu lại mấy vạn bùa văn, hình thành một tấm lưới, bao quanh cái đầu của bộ xương khô vào bên trong. Lần này, đầu của bộ xương khô không có cách nào mượn được lực lượng đại trận của toàn bộ ba đảo Địa Ngục, tốc độ khôi phục chậm lại.

- Chủ công, ta đến chậm.

Cơ Vô Song xin lỗi.

- Lần sau chú ý.

Tô Kính thản nhiên lui về phía sau. Hiện tại đã không có xương cho hắn thu nữa. Hắn không muốn lại đưa thân vào trong nguy hiểm.