Hắn và Tiêu Dao Hầu xuất chinh, ý nghĩa lớn nhất, chính là đề phòng Tà Thần đột nhiên đi ra, tàn sát quân đội Đông Tần. Nhiếp Chính Vương Khương Dạ bên kia, đã tập kết Luyện Khí Sĩ của Hoàng Gia, còn kỹ càng tỉ mỉ tính toán qua. Tinh nhuệ Đông Tần muốn giết chết một Tà Thần, chí ít phải trả cái giá là hai trăm vạn người mới có thể hoàn toàn tiêu diệt được.
Trong số hai trăm vạn người này, chí ít còn phải có hơn vạn Luyện Khí Sĩ mới được. Số binh lính còn lại, đều phải là tinh nhuệ, mới có thể chủ động kích phát sát khí trên chiến trường.
Cái này thật sự không đáng. Quốc gia Tà Thần có hơn trăm Tà Thần. Mặc dù không có khả năng tất cả đi ra một lần, bởi vì bị pháp tắc Thiên Đạo hạn chế. Nhưng vấn đề là một lần chết hai trăm vạn, ai cũng chịu không nổi tổn thất như vậy.
Quân đội Đông Tần nhiều hơn nữa, cũng không đủ để cho Tà Thần giết.
- Sư phụ, ngài có gì dặn ta không?
Tô Kính lưu luyến không rời. Lâm Hoành Sơn nhìn Tô Kính, trong lòng xúc động. Gia hỏa kia, thật đúng là xem mình thành sư phụ.
May là bản thân mình lúc trước không phải chỉ dạy cho có lệ, đã đem chân truyền để lại cho hắn. Nếu không, cũng có lỗi với phần tình nghĩa này.
- Thời thượng cổ, con đường thành tiên ngàn vạn. Mà hôm nay, mọi người đều phải qua cầu độc mộc. Mọi người gần như đều là quan hệ cạnh tranh. Ngươi thành tiên, ta sẽ không có cơ hội. Nhưng các ngươi không nên quên, một khi quốc gia Tà Thần bị phá hủy, sẽ có rất nhiều Luyện Khí Sĩ nhận được cơ hội thành tiên. Giữa các ngươi, không nên tự giết lẫn nhau.
- Vâng, sư phụ.
Tô Kính cung kính trả lời.
Đường Hà và Mộ Ngân Mâu nghĩ thầm, chúng ta nào dám tự giết lẫn nhau. Không nói tới phần áp lực bên ngoài. Lão bà của Tô Kính lại là công chúa. Sư phụ của hắn, là ngươi. Phụ thân của hắn là Tiêu Dao Hầu.
Bất luận là ai, chúng ta cũng đắc tội không nổi!
- Đạo Môn muốn làm thành chuyện lớn, cần phải mượn lực lượng của phàm nhân. Bởi vì nhiều năm như vậy, Đạo Môn chỉ quan tâm tới dân sinh, thiếu loại giáo hóa nho môn này. Trong pháp tắc Thiên Đạo thiếu một khâu quan trọng. Hiện tại viễn chinh quốc gia Tà Thần, cũng là chuyện bất đắc dĩ phải bận rộn. Đạo Môn phải tận lực giảm xuống tổn thất binh sĩ. Tổn thất của Luyện Khí Sĩ sẽ là rất lớn. Cho nên mười hai Đạo Cung bên kia, đã mở rộng chiêu thu số lượng đệ tử. Các ngươi nếu có tài nguyên, cũng nên bắt đầu bồi dưỡng Luyện Khí Sĩ của mình.
- Đây là lời hoàng thúc nói sao?
Công chúa Vô Ưu hỏi.
- Nhiếp Chính Vương hắn không quyền lợi này. Mười hai Đạo Cung liên hợp lại đưa ra ý kiến, Nhiếp Chính Vương phúc đáp lại, sau đó đưa lên hoàng đế bệ hạ, đã được ân chuẩn.
Lâm Hoành Sơn trả lời.
Lúc này Công chúa Vô Ưu mới không hỏi nữa. Chỉ cần không phải là quyết định của hoàng thúc, vậy thì tốt rồi. Chuyện này quá lớn. Nhiều năm như vậy, Đạo Môn vẫn luôn khống chế số người Luyện Khí Sĩ. Bởi vì nhân gian có thể chứa được số lượng tu sĩ có hạn. Nếu quá nhiều, số lượng tài nguyên tiêu hao tăng lên. Sớm hay muộn sẽ có một ngày, Luyện Khí Sĩ không có tài nguyên có thể dùng. Khi đó, chính là thời đại mạt pháp.
Mà tình hình bây giờ là, Đạo Môn không thể không chiêu thu thêm thật nhiều đệ tử. Ở trong vòng mười năm sau này, sợ rằng số lượng Luyện Khí Sĩ bổ sung, còn không bù lại nổi với số lượng tiêu hao.
Cuộc chiến diệt quốc, lại không phải dễ dàng như vậy!
- Vẫn mong sư phụ dừng bước, ở lại một đêm hãy đi. Ta có vũ kỹ muốn thỉnh giáo.
Trong lòng Tô Kính thoáng động. Từ sau khi hắn tiến giai Kim Đan, sách lược và phương pháp tác chiến trong Long Xà Đồ Lục, hắn gần như đều có thể để ở trong mắt. Nếu có sư phụ giúp đỡ, hắn mới có cơ hội phục chế những đồ trong Long Xà Đồ Lục ở bên trong Lục Đạo Thần Giám. Sau một khoảng thời gian rất dài, tất cả đều có thể giúp mình tu hành, không cần phải xin giúp đỡ người ngoài.
Lâm Hoành Sơn mỉm cười, nói:
- Cũng tốt, nữ nhi của ta cũng mau tới đi?
- Nói không chừng ngày mai sẽ đến.
Tô Kính nói:
- Sư muội bao giờ cũng kéo dài thời gian. Ai...
Tính cách của bản thân Lâm Tạ Hồng không phải hay kéo dài thời gian. Chỉ là mỗi lần nàng đến đây giao hàng đưa người, trên đường sẽ xảy ra vài chuyện. Không quan tâm nàng mạnh hơn so với kẻ địch bao nhiêu, đều sẽ ảnh hưởng tới hành trình.
Tốc độ của Kim Ngọc Phù Đồ là có hạn. Càng nỗ lực tiết kiệm nguồn sinh lực, tốc độ sẽ càng chậm.
Tô Kính nói như vậy, tất cả mọi người đều cười. Lâm Hoành Sơn cũng thuận thế thu liễm lại một chút uy áp mình thả ra ngoài. Đường Hà và Mộ Ngân Mâu cũng không có phát hiện ra. Bọn họ chỉ tưởng Tô Kính nhắc tới đề tài này, khiến cho bầu không khí nhẹ nhõm hơn.
Lâm Hoành Sơn đương nhiên phải suy nghĩ cho đồ đệ. Tô Kính thiết lập ra một liên minh. Hắn không có khả năng chỉ xuất lực bình thường, muốn khiến cho Tô Kính có thể ngồi vững vàng trên vị trí minh chủ. Chí ít phía sau có chỗ dựa vững chắc, phải hiểu rõ ràng một ít.
Hoàng đế có khả năng không tiện nhúng tay vào chuyện của Tô Kính. Tiêu Dao Hầu vì rèn luyện Tô Kính, phần lớn thời gian chỉ cần Tô Kính không chết, cũng sẽ không hỗ trợ. Lâm Hoành Sơn lại khác. Hắn là sư phụ của Tô Kính. Hắn nhìn thấy ai không vừa mắt, sẽ có khả năng động thủ.
Hắn mới là chỗ dựa lớn nhất của Tô Kính. Thật ra giết chết con rắn chín đầu kia, cũng không nhẹ nhàng như vậy. Lâm Hoành Sơn gần như phải liều mạng. Như vậy mới khiến cho đám người Đường Hà thành thật một chút, tạo dựng một ấn tượng ở trong lòng bọn họ.
Sau đó, ở trong liên minh này, Đường Hà và Mộ Ngân Mâu chỉ cần đừng nổi lên dị tâm là tốt rồi. Lại nói tiếp, Tô Kính còn xa mới có sự quyết đạt, sát phạt bằng đệ tử Binh gia bình thường. Đối với minh hữu, hắn chỉ sợ là lấy được dụ dỗ làm chủ.
Lâm Hoành Sơn qua, một phần nguyên nhân, chính là làm chỗ dựa của Tô Kính.
Nếu như hắn không coi trọng Đường Hà và Mộ Ngân Mâu, không chỉ có không có lễ vật, không chừng còn có thể thi triển thủ đoạn, phá hủy đạo hạnh của bọn họ.
- Các ngươi đều làm quen một chút với đồ ta đưa. Ở trong cuộc chiến đấu sau này, sẽ rất hữu dụng. Ta và Tô Kính còn có chuyện muốn nói.
Lâm Hoành Sơn đuổi những người khác đi. Ngay cả công chúa Vô Ưu cũng không nói gì, lặng lẽ lui ra ngoài.
Sau khi công chúa Vô Ưu ra khỏi cửa, lại lôi kéo Tô Mộ, đi tới phòng ngủ của mình. Sau đó nàng liền mở ra cái hộp do Lâm Hoành Sơn đưa cho nàng.
Trong hộp là một cái vòng ngọc được xâu bằng sợi tơ.