Hồng Liên Bảo Giám

Chương 866: Tàn nhẫn




Bên trong Nê Hoàn Thành đã là cảnh tượng giống như địa ngục. Biến dị hoa khát máu ở dưới tình huống phân bóng đầy đủ, không ngờ mọc ra kết cấu giống như cái lồng giam, kéo tất cả những chiến sĩ không có chết vào bên trong, phân bố ra độc tố gây tê, nhốt lại, chỉ chờ tới thời gian ăn cần sẽ lại ăn nữa.

Những chiến sĩ bị trúng phải độc tố gây tê, nhưng hoàn toàn tỉnh táo, cũng không thể hôn mê. Cảm giác chờ đợi bị ăn lại tương đối đáng sợ.

Lúc này rễ của cây hoa khát máu đã tương đối linh hoạt, giống như vòi bạch tuộc, ở trong bùn đất chui đi nhanh chóng khác thường.

Sau khi rễ cây chui ra khỏi bùn đất, bay múa đầy trời. Binh sĩ nhảy lên đầu tường đều bị bắt xuống.

Những người không có bị bắt được, đều ở chỗ cao hơn. Nhưng dưới từng ngọn tháp cao là mạng lưới do rễ cây hoa khát máu đan ra, từng tầng bao trùm.

Không có chuyện gì khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng hơn so với nơi đây. Có binh sĩ, bởi vì trong lòng không chịu nổi áp lực như vậy, dứt khoát rút trường đao đâm ngược, tự sát.

Loại chuyện này sau khi phát sinh không bao lâu, hoa khát máu bắt đầu phun khói độc về phía chỗ cao hơn. Rất nhiều binh sĩ còn chưa kịp tự sát, trực tiếp bị gây tê rơi, ngã xuống.

Ngã từ độ cao vài chục trượng thậm chí là hơn mười trượng xuống, vốn sẽ chết người. Nhưng hoa khát máu vươn rễ cây ra, đón lấy những chiến sĩ bị ngã xuống, nhẹ nhàng đưa vào trong lồng tre giam giữ.

Tô Kính còn chưa có rút lui khỏi đó. Hắn ở trên chiến xa người khổng lồ, nhìn tất cả những điều này.

Hắn cũng không đi trách cứ chín đại thụ yêu. Bởi vì người thi hành là người của doanh công binh, thủ hạ của Tố Nhân Long. Bởi vì tình hình cuộc chiến có biến, doanh công trình vội vàng phun thuốc, tạo thành hoa khát máu biến dị.

Chuyện này, không trách được thụ yêu. Bản thân chín đại thụ yêu khống chế đối với hoa khát máu, là tương đối chính xác. Từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ, sẽ có doanh công binh làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, tăng cao phân lượng thuốc lên gấp mấy chục lần.

Ở trong lực tư duy của các thụ yêu, những nước thuốc này có thể chính xác đến mức khắc chế loại trình độ đó.

Từ trước tới nay, các thụ yêu Tiên Cảnh sẽ không xảy ra loại sai sót này. Bọn họ là có lòng tốt hỗ trợ. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này. Bản thân thụ yêu của Tiên Cảnh cũng tồn tại thói quen tương tự với nhân loại, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện giết chóc quá mức này.

- Cuối cùng cũng phát hiện ra một sai lầm thật lớn. Chút tổn thất này, cũng đáng.

Lúc này Tô Mộ đã trở lại bên cạnh Tô Kính. Nàng chỉ khu vực màu đỏ lộ rõ trong Nê Hoàng Thành trên mặt đất nói:

- Nếu như không phải vì lần tai nạn này, suy nghĩ con đường thiết lập quân đội lệch lạc của ngươi sẽ không bị phát hiện ra.

- Quả thực, ta sử dụng binh sĩ tệ hại nhất, xây dựng doanh công trình, nỗ lực sử dụng trang bị để đền bù vấn đề trên phương diện lực lượng. Nhưng ta quên, trên lực lượng của bọn họ có vấn đề, không phải là bởi vì không khắc khổ, mà là đầu óc không đủ dùng.

- Biết còn không muộn. Lần này tấn công Nê Hoàn Thành, vốn chính là muốn tìm kiếm vấn đề trong những thứ mình mới chế tạo ra. Hiện tại vấn đề lớn nhất bộc lộ ra, cũng là chuyện tốt.

- Đáng tiếc, lại hại chết người trong một thành.

Tô Kính lắc đầu, thở dài. Lần này, người của Nê Hoàn Thành chết, có thể còn nhiều hơn so với Ưng Dương Thành. Hơn nữa phần lớn linh hồn không có cách nào chạy thoát. Người của Ưng Dương Thành chết, còn có thể bị Tu La Trận thu dung, có cơ hội chuyển thế sống lại, hoặc dứt khoát bị Tô Kính tương lai mang đi Tiên Cảnh, chuyển hóa thành các loại tồn tại như quỷ binh.

Người nơi này chết đi, ngay cả linh hồn cũng sẽ bị nuốt trọn.

- Đây cũng là vận mạng của bọn họ.

Tô Mộ nói:

- Nếu không có tên khốn kiếp kích phát cột đồ đằng rắn chín đầu, chúng ta cũng sẽ không nghĩ tới sử dụng hoa khát máu đối phó với cột đồ đằng. Người này, ta thật muốn từ từ giết chết hắn.

Vinh nhị có chút run rẩy. Hắn thật sự không sợ chết. Nhưng trên thế giới này, có chuyện còn đáng sợ hơn nhiều so với chuyện tử vong. Lời Tô Mộ nói lúc này, hắn lại cảm nhận được. Nếu như mình rơi vào trong tay Tô Mộ, hắn nhất định sẽ hận không thể lập tức đi tìm chết.

Tô Kính và Tô Mộ chưa từng nghi ngờ là hắn làm chuyện này. Thật ra là ai làm cũng không quan trọng. Hiện tại quan trọng nhất chính là, trong thành có còn đối tượng nào có thể cứu hay không.

Tô Kính vẫn luôn quan sát. Chiến hạm di chuyển trên không trung cỡ trung của hắn, có thể chờ được đội quân quy mô nghìn người, nhưng bên trong thành binh sĩ quá phân tán. Ngay cả bốn năm trăm người tập trung cùng một chỗ cũng rất ít.

Dưới tình huống này, cứu người cũng khôngcó ý nghĩa.

Cuối cùng, Tô Kính không thể không phái một nhóm phi thuyền xuống. Có thể cứu được người nào thì tính người đó. Cho dù chỉ cứu một hai người cũng tốt. Chí ít Nê Hoàn Thành này, có người sống sót.

Điều này đối với Đạo Môn mà nói, rất quan trọng. Đạo Môn tin tưởng một vài thứ của Âm Dương gia. Ví dụ như sau khi người trong toàn bộ thành thị chết đi, thành thị này sẽ biến thành quỷ. Từ đó về sau, cho dù một lần nữa xây dựng tu sửa lại, người cũng không có cách nào ở được.

Bất kỳ đội quân đóng quân ở đây, số phận duy nhất, chính là bị đánh bại, bị đánh bại, bị đánh bại...

Cho dù lưu lại một người sống cũng tốt.

Lại như vậy, chiến hạm di chuyển trên không trung và phi thuyền từng cái hạ xuống. Chiến hạm di chuyển trên không trung là để khống chế tình hình. Những phi thuyền này của Tô Kính, vũ khí đều được tháo dỡ. Trên một phi thuyền có thể dung nạp khoảng hai mươi lăm người. Hơn bốn trăm chiếc phi thuyền, có thể chứa nạp hơn vạn người. Nhưng người chờ đợi cứu viện ở trong thành, còn có hơn ba mươi vạn.

Tăng nhiều cháo ít, phát sinh tranh mua cũng có, tàn sát lẫn nhau cũng có khả năng.

Chiến hạm di chuyển trên không trung cũng không hạ xuống đất, chỉ sử dụng phù văn laser chỉnh đốn trật tự. Người nỗ lực gây ra hỗn loạn sẽ lập tức sẽ bị phù văn laser bắn trúng, mất đi năng lực hành động.

Ở dưới sự công kích của hoa khát máu, người mất đi năng lực hành động, sẽ bị nhốt lại, từ từ ăn mất.

Ngay cả như vậy, việc tranh giành vẫn phát sinh. Từ trước đến nay phù văn laser trên chiến hạm di chuyển trên không trung sẽ không dừng bắn. Những binh sĩ này vứt bỏ khôi giáp, điên cuồng tức giận gào thét, nỗ lực sử dụng binh khí công kích bạn đồng hành để có thể leo lên phi thuyền.