- Không sai. Đây vốn là đồ của đại ca. Đại ca chết, lại cho ta. Đáng tiếc ta không ra gì, khiến cho phụ thân rất thất vọng, lãng phí thứ này. Nhưng lại không tiện đòi về.
- Nếu đòi về, ngươi sẽ không sống được bao lâu, đúng không?
Tô Kính nhìn thấy được tóc của người thanh niên đang trắng bắt đầu chuyển thành màu đen. Đây thật sự là hiện tượng kỳ lạ. Tóc bạc biến thành đen, trái lại mạng không dài lâu.
- Đúng vậy. Ta còn sống được ba năm rưỡi. Không có thứ này, ta cũng có thể sinh ra đời sau.”
- Cầm được lên, thả xuống được. Ngươi vẫn tính là một nhân tài.
Tô Kính nói:
- Không bằng, đầu nhập vào ta đi.
- Đầu nhập vào ngươi? Cho dù ngươi trả lại Lục Vương Phương Ngọc cho ta, ta cũng không có cách nào khôi phục lại cảnh giới, cũng không có cách nào kéo dài sinh mạng. Nếu như có thể, phụ thân đã sớm đòi thứ này về.
- Ngươi lại có gì có thể mất nữa?
Tô Kính nói:
- Ở trên người ngươi, ta thấy được một hiếu chữ. Ta thành toàn cho ngươi. Ngươi làm việc cho ta. Ta thích người như ngươi.
- Ta còn tự tay giết huynh đệ của ta.
- Ta sẽ khiến cho ngươi quên chuyện này, như thế nào?
Lúc này tóc của Vinh nhị đã có phân nửa biến thành màu đen. Tốc độ chuyển hóa liên tục giảm xuống. Hắn vuốt ve mái tóc của mình, cúi đầu, đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tô Kính cũng không nóng vội. Đội quân mặt đất đang nhanh chóng lui lại. Sau khi ra khỏi thành, lại một lượt lên xe ngựa, dựa theo kế hoạch nhanh chóng rút lui khỏi đó.
Hiện tại, Thông Thiên Tháp đã đủ kiên cố, không sợ con quái vật rắn chín đầu như vậy. Về phần trên đường truy kích, điều này hoàn toàn phải xem tâm tình của con rắn chín đầu. Con rắn chín đầu sẽ phải đối phó trước tiên chính là hoa khát máu. Nó có đuổi theo quân đội của Tô Kính hay không cũng là vấn đề.
Cho dù là đuổi theo, Phi Xà Hạm của Tô Kính vẫn ở trên đường. Phía trên có đại pháo ngũ hành. Đối phó có yêu thú cực lớn như rắn chín đầu, vấn đề đại pháo ngũ hành chưa đủ chính xác cũng cần phải giải quyết.
Hiện tại hoa khát máu đã hình thành một vòng tròn màu đỏ tím, bao quanh chắt chẽ lấy cột đồ đằng ở trung tâm thành thị Nê Hoàn Thành này. Trên cột đồ đằng, phù văn đã phóng ra ngoài, còn lơ lửng quấn quanh cột đồ đằng.
Ánh sáng chói mắt bay lượn, mở rộng khoảng cách chưa đầy mười trượng. Bên ngoài mười trượng đã là hoa khát máu.
Những cây hoa khát máu này nỗ lực cắm rễ cây vào bên trong cột đồ đằng, nhưng lại bị những phù văn đang bay lượn kia đụng phải, thoáng cái rễ cây lại lập tức đứt lìa, phun ra nọc độc, cũng không có hiệu quả chút nào, bốc hơi ở bên trong không trung.
Sau khi bốc hơi lên, khí độc nó phát sinh, thậm chí bị cột đồ đằng này hấp thu. Con rắn chín đầu vốn là vật chí độc trong thiên hạ. Thứ có thể khiến cho rắn chín đầu trúng độc, còn chưa có sinh ra.
Kịch độc của con rắn chín đầu không phải khó giải. Chỉ là bắt đầu từ trên quy tắc, độc tố của rắn chín đầu ẩn chứa độc tố quy tắc của thế giới Thần Châu. Muốn giải độc, thành phần của thuốc giải độc đặc biệt phức tạp, cũng tương đối sang quý. Hơn nữa độc tính của rắn chín đầu bạo phát cực kỳ nhanh chóng. Chờ tới khi ngươi điều chế thuốc xong, người đã sớm chết.
Đội quân lớn của Tô Kính rút lui còn nhanh hơn so với Đường gia và Mộ gia. Đường Hà và Mộ Ngân Mâu cũng sốt ruột, không thể không phái càng nhiều chiến xa lao vào bên trong thành, tiếp ứng quân đội của bản thân bọn họ.
Thời gian cũng không đầy đủ. Ai cũng không biết, rắn chín đầu có thể coi bọn họ trở thành mục tiêu hay không. Không rút khỏi ngoài ngàn dặm, trong lòng mọi người đều không nắm chắc.
Sau nửa canh giờ, còn có hơn hai vạn đội quân ở lại trong thành cùng kẻ địch dây dưa. Tô Kính không thể không phái chiến hạm di chuyển trên không trung giúp đỡ lui lại. Đường đã bị phong tỏa. Đội quân hơn hai vạn nà, chia ra ba chỗ, đều căn cứ vào kiến trúc liều chết trấn thủ, không có cách nào phá tan vòng vây.
Theo phạm vi hoa khát máu tăng lớn, đội quân bên trong Nê Hoàn Thành cũng cảm giác không ổn. Chủ soái của đại doanh tại trung tâm thành thị, đã rất lâu cũng không có phát ra mệnh lệnh.
Ban đầu kẻ địch lui lại, đã do bị trung quân đánh bại. Nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải là chuyện này. Trung tâm thành thị, đại doanh của chủ soái căn bản không có phái ra bất kỳ đội quân nào. Khắp nơi, cây hoa đang điên cuồng mở rộng. Nó đi qua nơi nào, hài cốt ở đó đều không còn.
Những cây hoa khát máu này ban đầu còn có tư thế lan tràn ra ngoài phát triển. Hiện tại chúng đã bắt đầu chui xuống đất.
Rất nhiều hoa khát máu, theo hệ thống thoát nước của Nê Hoàn Thành, ở các vị trí cực kỳ cách xa nhau chui ra ngoài, ngăn chặn từng con đường.
Những cây hoa khát máu này, cương đao bình thường đều đã không có cách nào chặt đứt được rễ cây. Chém tới chỉ có thể là một vết hồng. Một khi hoa khát máu bị thương, cánh hoa lại nổ tung ra, hình thành khói độc.
Dưới Kim Đan căn bản không chống đỡ được. Luyện Khí Sĩ cảnh giới Trúc Cơ còn có thể phong tỏa một hơi thở, chạy ra khỏi phạm vi công kích của hoa khát máu. Chiến sĩ cảnh giới Tiên Thiên chỉ có thể bị độc chết ở dưới hoa.
Biến dị hoa khát máu có lực sát thương càng lớn hơn. Lực phòng ngự cũng mạnh hơn nhiều. Nhiều đội binh sĩ trọng giáp nỗ lực sử dụng rìu chiến chém ra một lối ra. Các chiến sĩ cảnh giới Trúc Cơ ở phía trước chẳng qua là lao ra trăm trượng, lại bị tiêu diệt toàn bộ
Hoa yêu dị màu đỏ này lan tràn ở bên trong Nê Hoàn Thành, diện tích càng lúc càng lớn. Căn bản không cách nào khống chế. Trong Nê Hoàn Thành, lúc này Luyện Khí Sĩ đều bay lên, chạy thoát thân.
Những kẻ phản ứng chậm, bị hoa khát máu bao quanh, sau đó phát hiện tốc độ bay của mình cũng trở nên chậm hơn. Sau khi bay lên không mấy trượng, đã bị những rễ cây từ trên mặt đất lao ra nắm lâys, kéo trở lại.
Chờ tới thời điểm binh sĩ của Nê Hoàn Thành muốn trốn, hoa khát máu đã chiếm bốn phía tường thành. Người không biết bay, trên cơ bản chết chắc rồi.
Người chết càng nhiều, lực lượng của hoa khát máu lại càng lớn.
Loại vật này ở bên ngoài vốn là không được tốt lắm. Cho dù biến dị, cũng không có nhiều sinh mạng có thể cung cấp cho bọn chúng cắn nuốt như vậy.
Trong thành thị lại khác. Số lượng chuột ở đây nhiều tới mức kinh người. Huống gì còn có nhiều chiến sĩ cường tráng như vậy, đều rất màu mỡ.
Nếu như hoa khát máu không cắn nuốt thực vật, thứ này đã sớm giống như cỏ dại lan tràn.