Hồng Liên Bảo Giám

Chương 798: Đầu hàng (1)




Cảnh giới của Tô Mộ không cao bằng hắn, khống chế lĩnh vực không thể khiến cho bạn đồng hành như cá gặp nước.

Đương nhiên, nếu như nàng không khống chế, hiện tại y phục của mọi người đều đã bị thiêu đốt sạch sẽ. Một khôi lỗi giấy khác của Tô Mộ, thả ra lại là sương mù âm u lạnh lẽo.

Hai khôi lỗi giấy này có lĩnh vực ngược lại nhau. Một nước một lửa, lại có thể giao hòa với nhau.

Sương mù âm u lạnh lẽo kia giống như ngàn tơ vạn lưới. Trong mắt lưới tràn ngập khí lưu nóng bỏng. Lưới âm u lạnh lẽo có thể khiến cho xương tủy của người ta cũng phải đông lại. Mà những khí lưu kia lại đủ thiêu đốt khiến toàn thân trên dưới của người khác đều bị nướng chín.

- Các ngươi sẽ không được như ý. Ta dẫu có chết cũng không...

Thụ yêu không ngờ sử dụng lực Yêu Thần của hắn, toả ra ý niệm về phía xung quanh. Theo ý niệm của thụ yêu xuất hiện, tay Mộ Ngân Mâu run lên một cái, ngọc phù thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

May mà Tô Mộ tăng thêm lực lượng lĩnh vực, bảo vệ tất cả mọi người. Âm thanh kia dù thảm khốc thế nào đi nữa, cũng không có cách nào mê hoặc lòng người.

Hơn bốn trăm Yên Chi Long ra sức phát động thần long cực lớn này, hung hăng lay động một cái, muốn rút thụ yêu từ trong lòng đất lên.

Thụ yêu kia biết, nếu như thật sự bị rút lên, thả vào bên trong một vị diện khác, vậy nó tuyệt đối không thể nào trở lại được nữa. Chỉ là nó bị đạo văn của Đường Hà khống chế rất chặt, ngay cả rễ cũng mất đi năng lực di chuyển. Lần này, rễ của thụ yêu bị kéo từ trong đất bùn lên trên không hơn mười trượng. Cũng chính vì hắn là thụ yêu khổng lồ như vậy. Nếu đổi lại thành thụ yêu khác, thần long này có một chút động tác, đã nhổ nó tận gốc.

Thụ yêu thống khổ. So với bị rút toàn bộ hắn còn cảm giác sâu sắc sơn. Mấy trăm rễ cây nhỏ một chút trực tiếp bị rút đứt. Chỗ rễ cây bị đứt, có chất lỏng màu xanh phun ra, nguyên khí nồng đậm, mang theo một loại mùi thơm ngát nói không nên lời.

Tô Kính cười lạnh nói:

- Ngươi dẫu có chết? Ngươi nếu như chết, ta tổn thất rất lớn. Cho nên bây giờ ngươi muốn chết cũng không thể. Mọi người tăng tốc độ nhanh hơn đi. Có người sắp tới.

Yên Chi Long lại một lần nữa lập tức phun ra Long Khí. Lần này tổn thất không nhỏ. Các nàng tu luyện Long Khí không đổi, bỏ ra quá nhiều, sẽ vĩnh viễn tiêu hao hết. Không phải giống như chân khí, có thể dựa vào thổ nạp nhanh chóng bổ sung trở về.

Những Yên Chi Long cũng có chút không phục. Đều là Yêu tộc, thụ yêu kia làm sao có thể đối đầu với mấy trăm người các nàng?

Tô Kính cũng không phải cái gì cũng không làm. Hắn dứt khoát lấy ra Nghịch Lân Mâu, ở chỗ rễ cây thụ yêu, phóng ra thần quang năm màu, một mạch thọc đi vào. Vậy cũng là bạo cúc đi?

Đổi thành bình thường, cho dù là Nghịch Lân Mâu đâm vào thân thể thụ yêu, cũng không đủ để gãi ngứa cho nó. Nhưng hiện tại nó bị đạo văn khống chế, không có bất kỳ năng lực nào hóa giải thần quang năm màu, coi như là cứng rắn bị đánh.

Trình độ Tô Kính tu luyện thần quang năm màu này không cao, còn xa mới bằng được cường giả Kim Đan của Khổng Tước Đạo Cung. Nhưng phối hợp với Long Khí trong Nghịch Lân Mâu, lại có thể phối hợp với thần yêu quấn ở trên thân của thụ yêu, phát sinh sự ăn ý trên phương diện lực lượng.

Đây là thủ pháp của Binh gia, mượn thiên thời địa lợi để chiến đấu.

Thụ yêu không cam lòng lại bị Tô Kính chặt đi căn cơ như vậy. Lực lượng của thần long này nhấc lên trên. Hơn nưa còn cùng bốn trăm Yên Chi Long phát ra ngoài, nó còn có thể chống đỡ một chút. Nhưng thần quang năm màu của Tô Kính tiến vào thân thể nó, nhiều lần quấy đảo, khiến cho liên hệ của thụ yêu và mặt đất tnhanh chóng trở nên yếu ớt xuống.

Cứ như vậy, không đợi đạo văn kia biến mất, nó sẽ bị động bị nhổ ra khỏi mặt đất, ném vào một vị diện khác.

Thụ yêu nhất thời nổi lên tâm tư cá chết lưới rách. Ở trên tán cây của nó có hơn sáu vạn chiến sĩ, hơn ba trăm Luyện Khí Sĩ. Trong những người này, phần lớn còn không có động thủ, chờ đợi khả năng xoay chuyển.

Thụ yêu lại biết, đã hoàn toàn không còn có khả năng xoay chuyển gì nữa. Đối phương thả ra binh sĩ phi thiên. Mỗi một người đều hung hãn bá đạo. Những chiến sĩ này căn bản không thể chống cự. Đối phương nếu như không phải vì toàn tâm toàn lực đối phó với mình, giết chết mình chỉ trong sớm mắt, đã sớm hạ sát thủ, đi đối phó với ký sinh trùng trên tán cây trước.

Thụ yêu đối với người trong Tiên Cảnh này, thật ra là cực kỳ khó chịu. Chỉ vì Nguyệt Cung ép xuống, hắn không thể không nghe theo mệnh lệnh. Lần này tự mình ra tay, tổn thất một phần trăm lực lượng, đã khiến cho trong lòng nó hận ý rất sâu đậm. Bây giờ còn phải đối mặt với hiểm cảnh, thậm chí phải bỏ mạng đạo tiêu tan, thụ yêu nào còn có tâm tư để ý tới Tiên cung.

Nó dứt khoát tỏa ra lực lượng thần trí của mình về phía trước. Những chiến sĩ này và Luyện Khí Sĩ trên tán cây cảm giác từng lực lượng bén nhọn vọt vào trong đầu, đau đớn mãnh liệt. Sau đó, toàn thân trên dưới sinh ra cảm giác phiêu phiêu dục tiên, không tự chủ được nhặt vũ khí lên, tất cả nhảy xuống khỏi tán cây.

Những Luyện Khí Sĩ đó cũng vậy. Nơi bọn họ chiếm cứ đều là đại trận phù văn trên cây thụ yêu, cung cấp năng lượng cho các Luyện Khí Sĩ hấp thu. Hiện tại những Luyện Khí Sĩ rời khỏi, thụ yêu trong nháy mắt thu được từng chút tự do. Nó thẳng thắn phát động yêu khí, trực tiếp phá hủy mấy trăm phù văn đại trận này.

Vỏ cây sụp đổ bay ra. Từ trên tán cây có một trận mưa màu xanh lục rơi xuống.

Sắc mặt Đường Hà đại biến. Thời điểm đối phương bị đạo văn khống chế, lại vẫn có thể phóng ra lực lượng lĩnh vực Yêu tộc!

Đường Hà chỉ là cảm giác được nguy cơ mãnh liệt. Nhưng hắn không có phát sinh nghi ngờ đối với đạo thuật của bản thân. Nhất định là trên tán cây có thứ gì đó do Tiên cung bố trí ra, bị thụ yêu này lợi dụng mà thôi. Dựa vào cảnh giới của thụ yêu, muốn thoát được sự khống chế của đạo văn, tuyệt đối là không thể. Chí ít ở trước Kim Đan Ly Khiếu của mình, thụ yêu chính là sơn dương đợi làm thịt.

Nếu như không phải Tô Kính muốn bắt sống, giết chết thụ yêu này cũng không có bao nhiêu phiền phức. Thậm chí hơn mười vạn kẻ địch này, cũng chỉ là lãng phí của mình mấy phút mà thôi.

Có thể ở chỗ Đường gia trở nên nổi bật, nếu như mình ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, căn bản là không có khả năng.