Hồng Liên Bảo Giám

Chương 781: Xâm nhập vào Tiên Cảnh (1)




Nếu như sư phụ Lâm Hoành Sơn qua, có thể thu phục. Thậm chí mình và đám người Đường Hà hợp lực, cũng có thể bắt được.

Nhưng trong Tiên Cảnh có dạng cường giả gì, hắn lại hoàn toàn không biết được rõ ràng.

Tô Kính lấy ra hai lá bùa, hóa thành khôi lỗi giấy. Con khôi lỗi giấy này bay lên ở giữa không trung, phiêu phiêu đãng đãng. Khôi lỗi giấy và khôi lỗi Binh gia cực kỳ tương tự, ở trong hoàn cảnh này, cũng không thấy được.

Rất nhanh bốn người có thể nhìn thấy được tình cảnh chiến trường ở bên trong thành. Nơi thành lâu Tô Kính nói đi lên, đã bị bụi gại rậm rạp chằng chịt phong tỏa. Trong bụi gai còn có hàng trăm âm binh, đều bị vây khốn, có khí nhưng không có lực.

Phù văn trên bụi gai, rõ ràng có khả năng phân biệt được. Tô Kính nhíu mày. Như vậy cũng không tiện đi tới bố trí.

Nếu như trực tiếp động thủ, tất nhiên sẽ kinh động tới người trong Tiên Cảnh. Suy nghĩ một chút, Tô Kính thả ra bộ xương khô thần binh khôi lỗi, tiến sát tường thành, đi vuông góc lên, một đầu tiến vào trong thành lâu.

Sau khi bộ xương khô thần binh khôi lỗi này tiến vào thành lâu, các bụi gai xung quanh lập tức bắt đầu quấn lấy. Trong nháy mắt, chúng lại quấn chặt lấy bộ xương khô thần binh khôi lỗi. Bộ xương khô thần binh khôi lỗi cũng không có làm ra hành động gì khác, chỉ là cắm Địa Hồn Thương về phía mặt đất. Phù văn trên bụi gai này lại từ từ ảm đạm xuống.

Khôi lỗi giấy trôi nổi trên không trung. Đám người Tô Kính thông qua khôi lỗi giấy nhìn thấy được khắp nơi bên trong thành là cung tiễn thủ của Tiên Cảnh. Còn có người chiến sĩ mặc áo giáp tinh mỹ, đều cưỡi trên một loại rắn mối rất nhỏ, tốc độ rất nhanh, chạy nhanh như bay ở trên đường phố.

Tô Kính càng lúc càng đáng ghét những chiến sĩ xinh đẹp này. Áo giáp trên người bọn họ, giống như là trời sinh có thuộc tính giễu cợt. Những chiến sĩ kia lộ ra biểu tình kiêu ngạo, lại giống như bọn họ là chúa tể của thế giới này.

Trên thực tế, bọn họ chỉ là kẻ đáng thương ở trong nửa vị diện mà thôi.

Côn trùng lại không biết chỗ của bản thân mình là ở phương nào.

- Như thế nào?

Đường Hà kiên nhẫn hỏi thăm. Trong thành phố chiến đấu tương đối kịch liệt. Số lượng âm binh còn nhiều hơn so với sự tưởng tượng của Tô Kính gấp mười mấy lần. Phần lớn cung tiễn thủ đều đang sử dụng hàng loạt mũi tên chiến đấu. Loại xạ thuật này tương đối cường hãn, chỉ là không thể kéo dài.

Đại Tiễn Sư của Đông Tần có thể liên tục không ngừng bắn ra hàng loạt mũi tên vượt quá ba nghìn mũi. Tiễn Sư cũng chỉ có không được ba trăm mũi. Cung tiễn thủ bình thường được tăng cường, lại là bộ đội tinh nhuệ, cũng chỉ có thể chọn ra người bắn hơn hai mươi mũi.

Nhưng những cung tiễn thủ từ Tiên Cảnh tới, hình như mỗi một người đều là Tiễn Sư.

Tô Kính thậm chí nhìn thấy được, có cung tiễn thủ bởi vì tốc độ bắn quá nhanh, trường cung đều sử dụng nát. Sau đó bọn họ lại đổi lại một trường cung, tiếp tục chiến đấu.

Bản thân âm binh đối với tổn thương vật lý gần như là miễn dịch. Cung tiễn thủ của Tiên Cảnh có lượng bắn ra khổng lồ như vậy. Cũng không có khả năng mỗi cái đều là phù tiễn. Nhưng Tô Kính chú ý thấy, bản thân mũi tên lông vũ của những cung tiễn thủ này, bản thân lại có một vài thuộc tính của phù văn, gây tổn thương đối với âm binh. So với cung tiễn bình thường hình dáng lớn hơn gấp mười mấy lần.

Về phần hắn và chiến sĩ âm binh vật lộn, áo giáp trên người cũng không phải chỉ là để trang trí xinh đẹp như trong tưởng tượng. Hiển nhiên đối với âm binh cũng có tác dụng khắc chế nhất định. Rất nhiều âm binh công kích, rơi vào trên khôi giáp, chỉ dâng lên một mảnh ánh sáng màu xanh lục, cũng không thể phá vỡ.

- Xem ra, Tiên Cảnh rất giàu có. Ta hiện tại cũng có chút hối hận.

Đường Hà đã nhìn ra, binh sĩ đến từ Tiên Cảnh, bất kể là cung tiễn thủ hay chiến sĩ, trang bị trên người, không có một cái nào là bình thường. Đây đã là tiêu chuẩn tinh nhuệ của đế quốc.

Không có khoáng mạch khổng lồ, căn bản không chống đỡ nổi quân đội như vậy.

Luyện Khí Sĩ của Tiên Cảnh cũng không có bay ở giữa không trung. Tại trung tâm thành thị, lờ mờ có hàng trăm người khổng lồ xuất hiện, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng ném ra những hòn đá gây sát thương cho kẻ địch.

Những người khổng lồ hiển nhiên ko giống với những tạp binh tiến hóa ra. Cảnh giới kém quá xa. Nhưng những người khổng lồ này thuần túy là lực lượng, hoàn toàn nghiêm túc.

Tô Kính nhìn thấy được, một hòn đá lớn bằng nắm tay bay ra ngoài, lại ném bay một nửa nóc nhà bằng đá. Cung tiễn thủ ở trên nóc nhà công kích về phía người khổng lồ, trực tiếp bị đập nát đầu. Mấy đồng bạn xung quanh cũng bị lực lượng cường đại trầy da.

Chỉ cần trong tay những người khổng lồ có đá, là có thể chiến đấu không ngừng. Hơn nữa tốc độ công kích gần người tuyệt đối không chậm, càng không có cảm giác vụng về.

- Ta muốn giúp bọn họ một chút.

Tô Kính nói.

- Chờ một chút.

Mộ Ngân Mâu nói:

- Ngươi xem, ở vị trí trung tâm nhất của thành thị, người khổng lồ kia căn bản là không có động.

Tô Kính lại quan tâm thế cục, nhìn thấy được bị đám người khổng lồ bao vây ở chính giữa, là người khổng lồ dáng người hơi thấp đang ngồi. Ngũ quan của người khổng lồ này, hắn vẫn nhớ mang máng. Chỉ là so sánh với lần trước thoạt nhìn thấy, dáng người vẫn lùn đi không ít. Lẽ nào do ngâm nước?

Trên người khổng lồ này lộ ra biểu tình tương đối bình tĩnh, hình như hoàn toàn không lo lắng tới tình trạng của mình.

Mà các chiến sĩ bao vây tấn công bọn họ gần như đã lấp đầy thành phố này.

Tô Kính lại lệnh cho khôi lỗi giấy bay thấp xuống một chút. Hắn muốn xem rõ ràng trong tay của người khổng lồ này đang làm cái gì. Không nghĩ tới một khôi lỗi giấy mới chuyển hướng bay xuống thấp, người khổng lồ này lại ngẩng đầu lên, ngón tay búng một cái. Một đạo hỏa quang bay lên, khiến toàn thân khôi lỗi giấy liền bốc cháy lên.

- Không ổn!

Tô Kính nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tương đối chấn động.

Không ngờ người khổng lồ này lại có thể tùy ý điều khiển đạo thuật hệ hỏa. Thoạt nhìn, thành thạo hơn so với bất kỳ một Luyện Khí Sĩ nào trong số thủ hạ của mình.

- Đại pháo ngũ hành dàn xếp xong chưa?

Tô Mộ hỏi.

- Đã xong. Ta đang suy nghĩ, có phải không quan tâm tới cuộc chiến đấu giữa bọn họ, chúng ta đi Tiên Cảnh một chuyến trước hay không?

- Vì sao?

Đường Hà nhìn Tô Kính nói:

- Trong số bọn họ không quan tâm ai giành được thắng lợi, chúng ta đều không có đường lui.