Hồng Liên Bảo Giám

Chương 761: Một người một vật cưỡi phá thành (hạ) (2)




Thời điểm hắn đang suy tư có cần dùng nốt vài món phật khí cuối cùng hay không, Tưởng nguyên soái này đã phát động Lục Quy vọt vào thành.

Các cường giả Kim Đan trong bầu trời nhìn thấy hắn không bay lên, đương nhiên không dám ngăn cản. Trên mặt đất, bọn họ chống lại gia hỏa kia, sợ rằng sẽ bị giết chết trong nháy mắt.

Trứng của Tưởng nguyên soái bị cắn rơi, ngực trúng một mũi tên. Tuy rằng đều không có nguy hiểm đến tính mạng, lại có thể khiến cho hắn nổi trận lôi đình.

Cường giả Binh Gia trị liệu tứ chi bị phá hủy vẫn tính là chuyện bình thường. Nhưng trứng thì không. Hắn đơn giản là phát điên rồi. Trừ khi tìm người của Đạo Môn hỗ trợ, bằng không hắn không có cách nào lại khiến cho chúng mọc ra được. Không hai bọn chúng, vậy thê tử và hài tử của mình ở kinh thành lại trở nên vô cùng quan trọng.

Con xúc xắc vận mệnh ở trong lòng bàn tay trái của hắn lặng lẽ vận chuyển. Tưởng nguyên soái đã không cảm giác được. Bởi vì máu chó của Khuyển Thập Lang đã theo vết thương, tiến vào trong thân thể hắn.

Tưởng nguyên soái đã mất đi lý trí. Hắn không biết tiếp theo nên làm cái gì. Nếu như giết người xong rời đi, không trở lại kinh thành, vậy mình chính là đoạn tử tuyệt tôn. Nếu như trở về, lại cũng là tội chết. Thê tử, hài nhi cũng không giữ được.

Khuyển Thập Lang tập kích bất ngờ, tạo thành phiền phức cho hắn, vượt xa so với những gì Tô Kính nhìn thấy được.

Lục Quy cực lớn này xông vào trong thành, trực tiếp chuyển hướng. Nó đau muốn chết. Trong thân thể, máu Khuyển Thập Lang giống như đang thiêu đốt, đã theo vết thương tiến vào trái tim của nó. Nhưng ở dưới áp chế của Tưởng nguyên soái, nó không thể trốn đi, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước.

Tuy rằng Tưởng nguyên soái điên cuồng, lại hiểu được phán đoán tình thế. Trước đó hắn lệnh cho Lục Quy công kích, chính là để cho kẻ địch chú ý. Chờ tới thời điểm mình công kích tường thành, Tưởng nguyên soái hi vọng kẻ địch dốc hết sức tới ngăn cản. Nói như vậy, Lục Quy công kích sẽ lan tràn đến trên người tất cả cường giả Kim Đan tới tham dự ngăn cản.

Có khả năng không giết chết được mấy người, nhưng tuyệt đối sẽ làm cho mấy người cường đại nhất trong đó tiêu hao hết lực lượng. Chờ tới khi đó, mình lại xông vào thành, sẽ không có nguy hiểm gì nữa.

Nhưng không ngờ kẻ địch mặc cho hắn đánh phá tường thành, chỉ là cản trở mang tính tượng trưng một chút. Hiển nhiên cường giả nòng cốt của đối phương vẫn luôn chuẩn bị đối phó với mình.

Thần binh khôi lỗi kia không thể nào là do Vũ Thánh thao túng. Nếu như nơi này có Vũ Thánh, đã sớm một cái tát đập chết mình. Khái niệm về Vũ Thánh, tương đương với Địa Tiên của Đạo Môn, cảnh giới dưới Kim Đan lục trọng, căn bản là không có biện pháp chống lại, mặc cho người xâm lược.

Chỉ là trang bị toàn thân của thần binh khôi lỗi, nhìn thế nào cũng giống như là được tạo ra từ vạn năm trước. Có thể đây là đồ Vũ Thánh chế tạo ra. Bằng không không có khả năng thoáng một chút liền xuyên qua giáp ngực của mình. Giáp ngực của mình đủ để chống đỡ phi kiếm của Đạo Môn, làm sao có thể bị một khôi lỗi bắn thủng.

Tưởng nguyên soái vọt vào trong thành, côn bảng trong tay điểm một cái, quét vào trên người bộ xương khô thần binh khôi lỗi này. Hắn có ý định bắt lại. Hai đoạn côn thuận thế co lại, tính đưa thần binh khôi lỗi lên Lục Quy của mình.

Hai đoạn côn này trở nên lớn vô cùng. Trong huyễn ảnh, ánh sáng màu đỏ rực rỡ biến ảo thành một thần long, trông rất sống động.

Bộ xương khô thần binh khôi lỗi này chỉ triển khai chiến kỳ phía sau lưng, nhẹ nhàng đảo qua. Tưởng nguyên soái đã bị quét tiến vào trong cờ Bạch Hổ. Đây không phải là vấn đề chênh lệch cảnh giới. Đây là Tưởng nguyên soái mình đưa tới cửa, sử dụng thần binh đi va chạm vào bộ xương khô thần binh khôi lỗi.

Hơn nữa hắn muốn bắt, sẽ không có khôi lỗi đánh tan trước. Thời điểm cờ Bạch Hổ triển khai, thần binh nhất thời bị khí tức bên trong hấp dẫn, thoáng chút đã dẫn Tưởng nguyên soái vào trong cờ Bạch Hổ.

Trong lòng Tô Kính rất trấn tĩnh. Trong cờ Bạch Hổ có trăm vạn âm binh. Tưởng nguyên soái này ở bên ngoài, âm binh khó có thể phóng ra, tất nhiên không thể tránh bắt hắn được. Nhưng hắn tiến vào trong cờ Bạch Hổ, nếu như muốn giết sạch trăm vạn âm binh, gần như là không có khả năng. Mấu chốt là Lục Quy không có bị đi vào. Tưởng nguyên soái nhất thời thành tư lệnh không gậy.

Lúc này, trong chiến tháp của phật môn, mấy trăm từng đạo thuật công kích đánh xuống. Tất cả đều nhắm ngay vào vết thương nhìn thấy mà giật mình ở phía sau lưng của Lục Quy. Lục Quy này còn muốn phóng ra yêu thuật. Nhưng máu chó trong thân thể nó, khiến cho nó căn bản không tập trung tinh thần được.

Trong nháy mắt, vết thương lại làm lớn thêm gấp mấy chục lần. Giáp xác của nó gần như bị hoàn toàn vỡ ra. Bên trong, nội tạng bị nghiền nát không chịu nổi. Thương thế như vậy, đối với nó mà nói cũng không phải chắc chắn sẽ chết. Chỉ có điều, có một cái bóng nhẹ rơi vào đỉnh đầu của nó. Cái bóng này, chính là Ưng Dương.

Hắn trực tiếp lấy cái túi của mình, bao lấy cái đầu cực lớn của Lục Quy. Trong nháy mắt linh hồn của Lục Quy, bị đoạt đi, hút vào trong túi.

Ưng Dương cảm giác toàn thân trên dưới đều tê dại. Cái sừng của Lục Quy vẫn có điện lưu cường đại quấn vòng quanh, không phóng ra ngoài. Thân thể hắn lui lại phía sau. Đám người Vô Niệm cũng không tiếp tục để ý tới thi thể của Lục Quy, là theo chân bộ xương khô thần binh khôi lỗi, đi về phía sâu bên trong thành thị.

Trong vòng nửa canh giờ, bọn họ phải bố trí trận pháp kế tiếp, có thể khống chế được cường giả Binh Gia này.

Tô Kính đã ra lệnh. Sau nửa canh giờ, sử dụng đại pháo ngũ hành, trực tiếp bắn chết gia hỏa từ trong cờ Bạch Hổ đi ra. Tô Kính cũng không muốn liều mạng. Lực sinh mạng của cường giả Binh Gia quá mạnh mẽ. Cho dù là bị chém đứt hai tay, hai chân, không chùng cũng có thể lại giết chết thêm mấy Luyện Khí Sĩ của Đạo Môn nữa.

Âm binh trong cờ Bạch Hổ, chưa chắc có thể bắt được hắn.

Đám người Vô Niệm thật sự bội phục đối với Tô Kính. Bọn họ cũng không biết, bộ xương khô thần binh khôi lỗi này hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ. Trên thực tế Tưởng nguyên soái là bị con xúc xắc vận mệnh này gài bẫy.

Con xúc xắc vận mệnh cắn trả, hắn có phần cho rằng đó đương nhiên chỉ là nguyền rủa rất nhỏ. Hắn lại không nghĩ tới con xúc xắc vận mệnh này sẽ ảnh hưởng đến sự sống chết của hắn.