Hồng Liên Bảo Giám

Chương 72: Độc nhất vô nhị (Thượng) (1)




Tử Đằng lẩm bẩm:

- A, là hạt giống thần binh.

Tử Đằng chợt phản ứng lại, cơ thể mềm mại cứng ngắc.

Tử Đằng mếu:

- Thiếu gia, thiếu gia...

Trong tám nha hoàn thì Tử Đằng kiên cường nhất, nhưng nàng không cứng rắn nổi trước mặt Tô Kính.

Tử Đằng muốn nói: Thiếu gia, tại sao nỡ hại ta?

Nhưng Tử Đằng không nói nên lời, thiếu gia sẽ không hại nàng, tuyệt đối sẽ không!

Tô Kính vẫn dùng chiêu thôi miên:

- Ta học bí pháp Binh gia có thể tu sửa vết thương trong người, tối đa hai năm là ta có thể Trúc Cơ. Các người là người thân nhất bên cạnh ta, nhưng theo ý của phụ thân thì tương lai các người khó được bí truyền tu luyện thật sự của Tô gia. Ất Mộc quyết có thể cho nàng thành tựu Kim Đan không?

Tử Đằng không kiềm được lắc đầu. Ất Mộc quyết chỉ cho người sống lâu một chút, muốn dựa vào đạo pháp này thành tựu Kim Đan thì rất khó khăn, phải gom nhiều đan dược mới được.

Dù Tử Đằng có tài lực đó, sau khi thành tựu Kim Đan vì thiếu khẩu quyết tiếp theo mà vĩnh viễn không thể đến Kim Đan nhị trọng, những ngày sau sau chỉ có thể bài trừ đan độc trong người, mỗi ngày lặp lại như vậy, không chút hy vọng.

Nghĩ đến đây Tử Đằng rùng mình, đó là điều nàng muốn sao?

Thiếu gia có thể chữa lành vết thương trong người? Tức là thiếu gia có hy vọng thành tựu Kim Đan. Với luyện khí sĩ bình thường thì thành tựu Kim Đan là điều chỉ có thể nhìn, không với tới được. Với gia thế như Tô Kính thì độ khó thành tựu Kim Đan giảm đến mức thấp nhất.

Tô Kính tu luyện cần vật ngoài thân gì không cần hắn tự kiếm, tất nhiên có Tô gia giải quyết.

Nàng thì có gì? Nàng chỉ là nha hoàn, có thể Trúc Cơ đã là cực hạn, tối đa thoát khỏi thân phận nô bộc nhưng vẫn giống gia thần.

Gia thần và nô bộc khác nhau lớn không? Ở trước mặt người ngoài thì khác biệt lớn nhưng ở chỗ thiếu gia thì như nhau.

Giọng Tô Kính hơi lạnh:

- Nàng muốn đi theo ta lâu dài thì ta đành truyền dạy bí pháp Binh gia cho nàng. Nếu nàng tiếp tục tu hành cùng ta, chỉ cần ta có hy vọng trường sinh thì có thể mang theo nàng thành thần.

Tô Kính cảm giác mình đang dụ dỗ, xét cho cùng hắn đang kéo người xuống nước.

Nếu Tử Đằng không tu luyện bí pháp Binh gia ít ra có ba trăm năm sống yên, giờ thì bị lộ thân phận một cái là nàng sẽ xuống địa ngục cùng Tô Kính.

Mắt Tử Đằng lóe tia kỳ dị, một chút hung ác, có chút quyết tuyệt:

- Thiếu gia!

Tô Kính không thấy mắt Tử Đằng nhưng cảm giác linh hồn của nàng toát ra khí hung ác, điều này không được tốt.

- Gì?

Tô Kính nâng Tử Đằng dậy hỏi:

- Nàng đã có quyết định?

Hai tay Tử Đằng siết chặt, khớp xương đã xanh tím:

- Thiếu gia hãy mau xuống tay đi.

Nói xong Tử Đằng bỗng ôm chặt Tô Kính.

- Xuống tay?

- Thiếu gia đã đưa hạt giống thần binh cho Lam Mân, Lục Hà, cộng với ta là ba người, còn năm người khác thì sao? Lục Hà còn đỡ, vốn chỉ là giai đoạn Dẫn Khí Nhập Thể. Lam Mân thoạt trông sắp Trúc Cơ, nếu không nhanh tay gieo hạt giống thần binh vào những người khác chắc chắn sẽ bị họ phát hiện Lam Mân khác lạ. Nếu có ai đi nói với lão gia thì mọi người đều tiêu đời.

Tô Kính thót tim, hắn không sử dụng lực lượng trong hạt giống thần binh nhưng Tử Đằng đã hoàn toàn thành người của hắn. Nếu không có hạt giống thần binh, để Tử Đằng chọn giữa hắn và Tiêu Dao Hầu chắc nàng sẽ chọn Tiêu Dao Hầu. Giờ thì sao? Tự Tử Đằng nhảy hố, nàng chỉ bi thương một chốc lát rồi bắt đầu trợ giúp hắn lên kế hoạch kéo nhiều người xuống hố hơn.

Tô Kính xoay Tử Đằng lại nhìn thẳng vào mặt nàng hỏi:

- Vậy Tử Đằng nói xem người tiếp theo là ai thì tốt hơn?

- Hoàng Sương, nàng ấy sắp đến Tiên Thiên kỳ.

Tử Đằng nói xong bản năng cắn môi.

- À, Hoàng Sương tu luyện đạo pháp gì?

Tô Kính biết Tử Đằng xúi hắn chọn Hoàng Sương đơn thuần vì cô nương này lạnh băng, nhiều lúc mặt lạnh với cả hắn.

Tô Kính thầm thất vọng, nhưng giây sau hắn loại bỏ cảm xúc này.

Hiện giờ Tử Đằng đã rất trung thành với hắn, nàng ghen tỵ người khác cũng là lẽ đương nhiên, người như Hoàng Sương đi đâu cũng sẽ nhận đãi ngộ giống vậy.

Như hồi Tô Kính học trung học, thành tích cá khoa đều cực kỳ ưu tú. Người ta cắm đầu học hành chuẩn bị thi đại học, nghỉ đông và nghỉ hè đều dồn vào lớp học bổ túc, trong khi hắn nhàn nhã chơi thứ mình thích, đi thăm thiếu nữ mình thích.

Tính cách của Tô Kính sẽ không phí sức cố gắng ở chung hòa hợp với bạn học.

Thích làm gì thì làm nấy, giống như Hoàng Sương.

- Thưa thiếu gia, Hoàng Sương tu luyện Nhị Thập Tứ Lệnh.

Tô Kính nghe Tử Đằng tiết lộ đã nắm rõ ràng. Nhị Thập Tứ Lệnh có thể nói là một loại đạo pháp mạnh nhất lưu truyền trong tán tu.

Một vạn bốn ngàn năm trước từng có tán tu dựa vào đạo pháp này phi thăng. Tuy về sau không có tán tu nào nhờ Nhị Thập Tứ Lệnh đi vào Kim Đan, nhưng mức độ hoàn chỉnh của đạo pháp này khiến nó trở thành báu vật vô giá trong tán tu.

Về sau Nhị Thập Tứ Lệnh bị Đạo Cung thu gom nghiên cứu tỉ mỉ, phát hiện tu luyện Nhị Thập Tứ Lệnh yêu cầu luyện khí sĩ rất cao. Luyện khí sĩ phải có đủ thiên phú, còn phải có huyết mạch đối ứng nhau, có linh hồn đặc biệt.

Mặc dù Nhị Thập Tứ Lệnh chỉ thẳng đến đại đạo nhưng thứ này chuyên môn dành cho số ít người.

Hoàng Sương có thể tu luyện Nhị Thập Tứ Lệnh chắc là Tiêu Dao Hầu đã xem xét tư chất, huyết mạch, thiên phú linh hồn của nàng. Tức là Hoàng Sương rất có thể là người duy nhất có hy vọng thành tựu Kim Đan trong tám nha hoàn. Ít ra trong tình huống không được đạo pháp chính thống thành tựu sau này của Hoàng Sương là cao nhất trong số họ.

Người quá giỏi sẽ bị ghen, quá thanh liêm sẽ bị ghét. Đạo lý này đặt ở thế giới này cũng giống nhau. Hoàng Sương vì có hy vọng thành tựu Kim Đan, quan hệ xa cách với Tử Đằng, Tô Kính muốn gieo hạt giống thần binh thì người đầu tiên Tử Đằng nghĩ đến là Hoàng Sương.

Nhưng Tô Kính đồng ý với Tử Đằng, phải nhanh chóng giải quyết hết tám nha hoàn.

Cho đến nay Tô Kính cảm thấy trạng thái của mình kỳ kỳ nhưng không nghĩ ra vấn đề ở đâu, Tử Đằng nhắc hắn nhớ lại thời trung học ở Trái Đất, hắn chợt hiểu ra.

Sau khi đến thế giới này Tô Kính không có mục tiêu chính xác.

Đúng vậy, hắn muốn thành tiên, muốn trường sinh, nhưng đây không phải mục tiêu thật sự của hắn. Vì mấy chục ức người Đông Tần đế quốc ít ai thực hiện được mục tiêu này, Tô Kính không cảm thấy mình là đặc biệt chắc chắn sẽ thành tiên. Vì vậy hắn tối đa chỉ có thể nghiêm túc theo đuổi quá trình, không bảo đảm sẽ được kết quả.