Hồng Liên Bảo Giám

Chương 654: Công kích toàn thế giới (2)




Chỉ có điều đối với Luyện Khí Sĩ mà nói, nếu chất liệu của bộ áo giáp kim loại này tốt đẹp như vậy, chắc hẳn là chế luyện trận pháp ở tất cả các nơi, mà không phải là hoa văn trang trí mỹ lệ.

Hành vi của người chiến sĩ này ở địa cầu là khoe giàu. Tô Kính cảm thấy vô cùng nông cạn.

Người thật sự giống như Đường Hà, tu luyện thành tiên mới là chuyện của hắn. Nếu như đi làm ảnh đế, hay ngôi sao ca nhạc, được gọi là không làm việc đàng hoàng.

Một chiến sĩ không nghĩ nên làm thế nào để tăng cao sức chiến đấu của mình, chuẩn bị một ít hoa văn vô dụng, chẳng lẽ lại muốn chọn đẹp sao?

Trong tay chiến sĩ cầm theo trường thương, ngược lại không tệ. hệ thống phù văn phía trên cũng không có Thần Châu. Nhưng Tô Kính đều hiểu rất dễ dàng. Thuộc tính duy nhất của trường thương là sắc bén.

Bản thân người chiến sĩ này cũng có lực lượng cảnh giới Kim Đan.

Khoảng cách quá xa, trên người chiến sĩ này cũng không có khí tức sinh mạng, chỉ có thể đoán được sức chiến đấu cực cao, tiêu chuẩn cũng rất gần với Đường Hà. Bản thân con rắn mối lớn được hắn ngồi lên, cũng tương đương với tiêu chuẩn của Long Yên.

Sức chiến đấu của Long Yên lại không thấp, cao nhất trong Yên Chi Long, thậm chí mơ hồ vượt qua Tô Mộ.

Người chiến sĩ này lại thêm con rắn mối lớn màu sắc rực rỡ. Nếu như Đường Hà không phóng ra Thần Đan giúp đỡ chiến đấu, chưa chắc có thể bắt được. Người này lại là trưởng lão trong miệng kẻ địch sao?

Tô Kính suy nghĩ một chút, không tiếc để lộ ra lực lượng của bản thân, ném chuỗi hạt trên tay văng ra ngoài, hóa thành bộ xương khô khôi lỗi thần binh.

Chiến mã bộ xương khô khôi lỗi thần binh này vừa rơi xuống đất, lập tức tháo xuống Định Thần Cung. Tô Kính toàn tâm toàn ý chỉ huy. Tô Mộ và Mộ Ngân Mâu lập tức bảo vệ thật chặt chẽ.

Đường Hà cảm thấy kỳ quái. Bộ dáng khôi lỗi này của Tô Kính chẳng qua cũng chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong. Vũ khí thì sao? Có chút cảm giác nguy hiểm. Về phần khẩn trương như vậy sao?

Vừa nghĩ tới đây, dây trường cung trong tay khôi lỗi này thoáng động. Trong bầu trời, trong thất khiếu của con rắn mối màu sắc rực rỡ này đồng thời phun ra ra máu tươi, một đầu rơi về phía mặt đất.

Bộ xương khô khôi lỗi thần binh nhẹ nhàngđánh một đòn, lại khiến con rắn mối lớn màu sắc rực rỡ này bị thương nặng. Mắt thấy nó không thể trợ giúp chiến đấu, Đường Hà thậm chí nhìn không hiểu. Một dây cung chỉ thoáng động, thế nào lại công kích trúng mục tiêu vậy.

Bản thân Định Thần Cung là thần khí của Binh Gia. Trước đây dũng tướng kia chỉ kéo dây cung, lại bắn mù hai mắt Tô Kính, chặt hai cánh tay hai chân của Tô Kính.

Tuy rằng lực lượng của con rắn mối màu sắc rực rỡ càng cường đại hơn, nhưng linh hồn không hoàn chỉnh. Bất kể như thế nào, cũng không thể đánh đồng với Tô Kính được linh hồn bảo vệ. Tô Kính có Lục Đạo Thần Giám, đều tránh không thoát được công kích của Định Thần Cung này.

Nếu như là Đường Hà bị Định Thần Cung nhắm phải, còn có thể cảm ứng được. Nhưng một con yêu thú linh hồn không trọn vẹn, không chết đã là kết quả nó da dày thịt béo.

Chiến sĩ cưỡi trên người vật bị thương đặc biệt phẫn nộ. Trên người của hắn phát ra ánh sáng bảy màu, lôi kéo bộ yên trên lưng vật cưỡi. Tốc độ rơi xuống nhất thời chậm lại, nhẹ nhàng rơi vào phía trên tán cây.

Hắn dùng tay xoa đầu con rắn mối màu sắc rực rỡ, nhẹ giọng an ủi. Ánh mắt hắn lại xuyên qua lá cây rậm rạp, nhìn về phía Tô Kính.

Chiến sĩ này nhìn về phía Tô Kính. Tô Kính nghĩ thầm, tiết tấu này coi như là mình kéo thù hận sao? Không quan tâm bản thân mình có mạnh hay không, đều sẽ bị xem trở thành mục tiêu?

Chiến sĩ này không có vật cưỡi, thực lực bản thân không giảm xuống. Nhưng năng lực trên chiến trường lại giảm thấp xuống rất nhiều. Tô Kính đã không quá lo lắng về kẻ địch này.

Tô Kính đang lo lắng chính là tiếng chấn động cực lớn từ sâu trong rừng rậm truyền tới. Ở trong Lục Đạo Thần Giám, âm thanh này bị hoàn nguyên thành từng hình ảnh. Tô Kính nhìn thấy được, không biết bao nhiêu rễ cây từ trong đất bùn thò ra. Mỗi một gốc cây cổ thụ hóa rễ cây thành chân, đi về phía đám người Tô Kính.

Đạo thuật hệ hỏa của Tô Kính có lực sát thương cực lớn đối với cây cối. Vấn đề là chân khí của hắn có hạn. Số lượng những cây cổ thụ này nhiều như vậy, khiến người ta tuyệt vọng.

Tệ hại nhất chính là, trên người tất cả kẻ địch đều không có khí tức sinh mạng, phán đoán mạnh yếu sẽ lãng phí rất nhiều lực lượng thần thức. Nghiền nát linh hồn, khiến cho sức chiến đấu của những kẻ địch này rõ ràng thấp hơn tiêu chuẩn bình thường, lại khiến cho bọn họ khó có thể giết chết được những kẻ địch này. Bọn chúng vốn là bồi hồi ở trong sinh tử.

Tô Kính không thu hồi bộ xương khô thần binh khôi lỗi. Thứ này cực kỳ kiên cố. Đối thủ không đến Kim Đan thất trọng, không có khả năng phá hủy được nó. Chỉ là chỉ huy bộ xương khô thần binh khôi lỗi, khiến cho lực lượng thần thức của Tô Kính bị tiêu hao quá mức nghiêm trọng.

Vốn đối phó kẻ địch cấp thấp, Tô Kính vẫn không có cảm giác gì. Vừa rồi sử dụng Định Thần Cung công kích rắn mối lớn màu sắc rực rỡ này, lực lượng thần thức của Tô Kính bị rút đi hơn phân nửa, mới hoàn thành công kích.

Loại tốc độ lấy ra này, nhanh một cách thái quá. Tô Kính còn chưa thể khống chế được, Định Thần Cung đã hoàn thành công kích.

Nếu lại thêm một lầnn ữa, Tô Kính sẽ trực tiếp tê liệt rơi xuống. Bộ xương khô thần binh khôi lỗi tuyệt đối không có năng lực tự chủ nào. Tô Kính cũng không dám để cho thứ này có ý thức của bản thân nó. Cái đó khác với Thần Lâm. Linh hồn của Thần Lâm là do Tô Kính bồi dưỡng ra được. Tô Kính tương đương với vai trò phụ thân và đạo sư dung hợp với nhau. Thậm chí còn được xem là một nửa mẫu thân.

Lực lượng của bộ xương khô thần binh khôi lỗi quá cường đại. Một khi nó có ý thức, lực lượng thần thức của Tô Kính sẽ hoàn toàn không khống chế được.

Đường Hà nhìn thấy được chiến sĩ này tập trung vào Tô Kính, hắn cũng có chút buồn bực. Trong chiến tranh, mình luôn luôn là người trêu chọc nhiều thù hận nhất. Gần như tất cả cường giả đều muốn giết chết mình trước, sau đó mới giải quyết hạm đội của mình.

Thế nào Tô Kính vừa xuất hiện, mục tiêu lại thay đổi?

Lẽ nào Tô Kính vốn có uy hiếp hơn so với mình?

Từ trước tới nay hắn lại chưa từng nếm được cảm giác bị bỏ qua. Cho nên Đường Hà đổi chiến chùy sang bên tay trái, tay phải ném ra một viên viên đạn cực lớn, đập Về phía chiến sĩ này.