Hồng Liên Bảo Giám

Chương 592: Khô lâu (3)




Đã bao lâu không cảm nhận được đau đớn như thế này? Từ khi đầu nhập vào Tà Thần, nó không còn cảm giác được cảm xúc mặt trái nào khác. Hoa diễm trong suốt đã giác tỉnh trí nhớ của nó.

Trên thân thể khô lâu bắt đầu sinh trưởng cơ bắp, huyết mạch, gân cốt...

Tô Kính cũng yên lòng, hòa thượng công kích vô cùng chán ghét. Chính mình chưa từng có nghĩ tới có thể tinh lọc khô lâu. Khô lâu có huyết nhục, khôi phục cảm giác ý thức sẽ bị Tà Thần phỉ nhổ, cho rằng nó phản bội thần linh, đây là phản ứng bình thường.

Tất cả bản thể Tà Thần không dễ dàng hàng lâm thế giới này, nếu không sẽ bị quy tắc của thế giới này nghiền áp, chém giết, căn bản không cần luyện khí sĩ ra tay.

Cho nên thần linh cũng không phải không gì làm không được, đối với thuộc hạ có phản bội hay không, các thần linh chỉ có thể căn cứ thường thức mà phán đoán.

Đối với Tử Thần mà nói, có huyết nhục chính là vô tình vô nghĩa.

Khô lâu sinh ra huyết nhục cũng run rẩy, nó căn bản không có biện pháp ngăn cản, những hạt châu kia sinh ra hỏa diễm tràn ngập lực lượng sinh mệnh. Lực lượng này không bị linh hồn nó hấp thu, chỉ có thể bổ sung lên xương cốt và chuyển hóa thân thể.

Bết bát hơn là, nó chợt nhớ tới mình đầu nhập vào Tử Thần thế nào.

Quá khứ, nó tác chiến với chiến sĩ của Tử Thần, thống lĩnh thiên quân vạn mã chém giết đại lượng tín đồ của Tử Thần. Trong một chiến dịch hắn bị thủ hạ tín đồ của Tử Thần ẩn núp bố trí bẫy rập và giết chết, linh hồn bị Tử Thần bắt được.

Sau đó Tử Thần dùng không biết dùng biện pháp gì phân ly hồn phách ra, rút ra bộ phận thống hận, kết quả chính mình trở thành mộ tướng quân thủ hạ của Tử Thần.

- Không!

Khô lâu vứt bỏ liêm đao che đầu mình, hắn gào to:

- Là các ngươi, là các ngươi đang gạt ta! Chủ ta... Ah!

Trong óc hắn có một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, đó là thê tử của hắn bị tín đồ của Tử Thần đưa vào nhà giam. Đó là một cái động lớn, thê tử của mình và một ít người phản đối Tử Thần, đại khái hai mươi mấy người đồng thời bị ném vào bên trong, phía trên có cột đá nện xuống, nện hai mươi mấy người thành huyết nhục mơ hồ.

Cột đá không ngừng nện xuống, trận pháp trong nhà tù giam cầm oan hồn chết đi, hai mươi mấy vong hồn vẫn bị cột đá công kích, cảnh tượng đá không ngừng xuất hiện trong lòng khô lâu.

Linh hồn thê tử bị cột đá nện liên tục biến thành mảnh vỡ, tất cả mảnh vỡ đều có quan hệ với mình và nhi tử của bọn họ.

Mỗi một giây hình phạt đều giống như kéo dài vạn năm, thống khổ như vậy, bất cứ tính mạng nào cũng không chịu nổi.

Cuối cùng nhất linh hồn thê tử bị rèn luyện thành trạng thái màu đen trong suốt, bị ném vào trong áo choàng, sau đó đứng lên, đó là Âm Ảnh Sát Thủ dưới trướng Tử Thần.

Thì ra Âm Ảnh Sát Thủ được chế tạo ra như thế.

Hai mắt khô lâu chảy huyết lệ Hai gò má của hắn sinh trưởng huyết nhục, lộ ra âm trầm và kinh khủng.

- Thì ra ta vãn là...

Giọng nói của khô lâu yếu ớt, nó vươn tay sờ lên ngục và móc trái tim ra, thứ này màu tím sậm, phía trên phủ kính thần văn màu đen.

- Đây là vĩnh sinh? Ha ha ha!

Khô lâu cuồng như điên và muốn bóp nát trái tim.

Trên cà sa lơ lửng có tiểu tượng phật mở mắt ra, hắn nói với khô lâu:

- Cho ta.

- Cho ngươi? Vì cái gì!

- Cho ta, ta báo thù cho ngươi.

Phật tượng bình tĩnh trả lời.

- Chỉ bằng ngươi? Ngươi cũng đã biết hăn cường đại cỡ nào... Lực lượng của hắn còn có thể tùy ý đùa bỡn linh hồn của ngươi!

Khô lâu tuyệt vọng quát lên.

- Mục tiêu của chúng ta là chém giết tất cả Tà Thần. Tin tưởng ta, chỉ cần có tọa độ Tà Thần thì chúng ta sớm muộn gì cũng đánh tới thần quốc của Tà Thần, sẽ tiêu diệt hắn.

Phật tượng âm lên tiếng, lực lượng kỳ dị sinh ra, đó là đám người Vô Niệm điều khiển, tám cường giả Kim Đan đồng thời thúc dục Phật tượng ngăn cản ý chí khô lâu.

- Cũng tốt, dù sao thứ này ta cũng phải hủy diệt!

Khô lâu phất tay ném trái tim màu tím tới, tượng phật vươn tay bắt lấy, trên bàn tay có kim quang sinh ra, trái tim màu tím hóa thành khói xanh.

Khô lâu cũng không thèm để ý, thân thể hắn lóe lên sau đó lướt qua đám người Tô Mộ, hắn quỷ dị bay qua vách tường giống như là một trang giấy. Sau đó nó xuất hiện trong binh doanh và vung liêm đao chém giết điên cuồng.

- Vô Niệm, trong phật nhãn của ngươi nhìn thấy đồ vật là chân thật sao?

Tô Kính hỏi thăm Vô Niệm.

Vô Niệm suy nghĩ và nói:

- Chúng ta có thể dẫn đạo nhưng ta cũng không biết đây là thật hay không. Nếu như là người quen biết ta, ta thật sự có thể chế tạo ra mảnh vỡ trí nhớ giả tạo.

- Ân, rất tốt, hi vọng ngươi có thể sử dụng lên tín đồ Tà Thần.

Trong lời nói của Tô Kính mang theo cảnh cáo. Vấn đề này nếu như bị đạo cung biết rõ thì phiền toái không nhỏ.

Đạo cung cũng không phải lo lắng Phật môn phản công, năm đó Phật môn bị diệt rất triệt để, người sống sót đã không có khả năng gây sóng gió. Tô Kính lo lắng là đạo cung cầm loại kỹ năng này tìm phiền toái, kỹ năng như thế quá mức chán ghét, ngay cả mình cũng cảm tâấy tà ác vạn phần. Phật tổ ah, lão nhân gia năm đó cũng rất biết lừa dối sao?

Vô Niệm thấp giọng đáp ứng, áo cà sa lơ lửng cũng bay trở về, tượng phật nứt vỡ, đây là hàng dùng một lần, cũng không phải bảo vật cường đại gì đó, Vô Niệm thu áo cà xa, trái tim khô lâu xuất hiện trong tay Tô Kính.

Tô Mộ tiện tay thu vào trong khải giáp, Tô Kính cũng thu vào trong tay.

Trong khải giáp của hai người có truyền tống đặc thù, truyền tống đồ âật không quá lớn, chủ yếu thời điểm tín năng thông tin mất đi hiệu lực, nó có tác dụng truyền tống tình báo. Vào lúc trọng yếu có thể truyền tống ngọc thạch.

Trên chiến trường của Tô Mộ giữ thứ này vô cùng nguy hiểm, ai biết bên trong có trang bị đặc thù hay không.

Trái tim khô lâu là đồ Tử Thần ban cho, trong miệng của khô lâu đây là thứ vĩnh sinh. Nói trắng ra là một kiện trang bị sinh mạng, về phần vĩnh sinh? Ngay cả tiên nhân cũng không dám nói có thể vĩnh sinh hoàn toàn. Một tà thần ban cho đồ vật không thể đạt tới độ cao này.

Tô Kính cầm trái tim khô lâu nơi tay, hắn ném cho Thần Lâm nghiên cứu, Thần Lâm bây giờ không rời khỏi thần mộc hạm, sức chiến đấu của hắn có lẽ không tệ nhưng so với năng lực luyện khí của hắn lại kém quá xa.