Hồng Liên Bảo Giám

Chương 591: Khô lâu (2)




Trường đao của Tô Mộ chấn động, áo giáp trên người xuất hiện ảo ảnh và bay lên từ sau lưng. Không nghĩ tới vẫn phải đối mặt với thứ này. Các sư đệ của Vô Niệm đứng vững vàng tại vị trí của mình, trong tay đồng thời xuất hiện một chuỗi tràng hạt, trên tràng hạt là phù văn tỏa ra hào quang màu vàng.

Hai khôi lỗi giấy không có đuổi theo nhưng liên tục rút chủy thủ bên hông ra êện vào đạit trận trên mặt đất, không ai biết trong thứ này còn có thứ gì chui ra.

Hai chủy thủ nện xuống làm mặt đất lõm vào, ngay sau đó nó khôi phục nguyên vẹn.

Tô Mộ nhíu mày, hai khôi lỗi gâấy chém mạnh trường đao vào mặt đất, trên thân thể có phù văn màu đỏ xoay tròn tâật nhanh, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai khôi lỗi thực lực Kim Đan nổ tung trong phòng. Lần này, cả phòng nát bấy, ngay cả trận pháp ngoan cố cũng không có lực lượng chống lại Kim Đan tự bạo.

Một chiêu tự bạo không có ý nghĩa tới với người sống, đối với tử vật lại dùng rát tốt. Cả gian phòng đều hủy diệt, vách tường kim loại cũng hòa tan, ngay cả tốc độ chạy đi của khô lâu cũng bêến chậm, trường đao của Tô Mộ vung lên và một đạo hỏa quang xuất hiện, phía sau có âấy trăm hỏa cầu màu đen tấn công vào nửa thân thể khô lâu.

Khô lâu há miệng phát ra sóng âm khó nghe, không khí trước mặt nó sinh ra câấn động, lại sóng âm dẫn động và hình thành trận pháp.

Ánh đao màu đỏ chôn vùi, hỏa cầu màu đen tạo thành gợn sóng trong không khí và bành trướng thật nhanh, nhiệt độ trong hành lang tăng lên nhanh chóng, trọng giáp binh sĩ chống đỡ không nổi cho nên phải kui lại.

Nếu không có Ám Dạ song long giáp, bọn họ đã bị nướng chín.

Tô Mộ bổ một đao vào hỏa cầu và bị đối phương phá hoại cho nên cũng không ngoài ý. Hỏa cầu của ác ma nữ quan ngăn cản đường đi, khô lâu không dám xông loạn vào bên trong, chỉ có thể đi tìm nơi khác.

Tô Mộ bên này cũng sẽ không chờ, Vô Niệm lập tức quyết định, trên người xuất hiện một kiện áo cà sa lơ lửng giữa không trung, phía trên áo cà sa có một tiểu tượng phật xuất hiện. Hắn và bảy đồng môn đứng dưới áo cà sa, kim văn trên cà sa chiếu sáng cái đầu trọc của bọn họ.

Trong hành lang có mấy trăm binh sĩ địch nhân xung phong liều chết tiến lên, Tô Mộ cười lạnh, một trăm trọng giáp bộ binh bày trận, phía sau có trường cung bắn tới, bắn đám binh sĩ quân địch vứt bỏ hơn năm mươi thi thể mới có thể lui lại.

Đối phương không có cung tiễn thủ? Không có khả năng.

Tô Mộ xem xét thế cục chiến trường, phát lệnh cho một đội nỏ binh hoạt động tự do, cũng vây mấy trăm cung tiễn thủ vào trong một khu binh doanh không ra ngoài, bọn chúng không có biện pháp gì cả.

Trên mặt đất có không ít thi thể nằm lại.

Những nỏ binh của Tô Mộ vốn là những nỏ binh trên chiến xa, bởi vì chiến xa lái váo nơi này không có biện pháp xoay chuyển, dứt khoát xuống xe bộ chiến.

Thực lực của xa binh còn hơn cả bộ binh. Một loạt tên nỏ xạ kích liền đè chết đối thủ trong binh doanh, Tô Mộ tương đối thoả mãn, lúc này kích hoạt hai khôi lỗi giấy chạy vào trong binh doanh kia.

Phải khốn chết cung tiễn thủ của đối phương bên trong, trong òoàn cảnh này tác dụng của cung tiễn thủ giảm xuống nhưng lại là nhân tố làm binh sĩ của mình chết trận.

- Tô Mộ, đừng mạo hiểm.

Tô Kính thấy Tô Mộ nửa bước không lùi, nhắc nhở Tô Mộ.

- Yên tâm, ta không có cảm giác nguy cơ sinh tử. Mã Siêu làm rất tốt, ta hủy trận pháp, lực lượng khô lâu không thể nâng cao một bước.

Tô Kính cuối cùng không phải Kim Đan, nếu như tự mình lâm trận còn có thể nói rõ ràng, hắn chỉ có thể cộng hưởng hình ảnh khoảng cách xa cho nên không thể phán đoán chính xác.

- Thiếu gia, không có quan hệ gì.

Khuyển Thập Lang nói với Tô Kính:

- Trên vũ khí của tiểu thư có máu chó của ta.

- Phi!

Ưng Dương phun một tiếng, nói:

- Thiếu gia, để cho ta đi qua đi, trên người khô lâu có thứ ta muốn.

- Ngươi cần cái gì, ở lại đây, như nếu như đối phương quấy nhiễu trận pháp của chúng ta, còn cần nhờ ngươi làm kẻ mang tin tức qua lại.

Ưng Dương không nói lời nào, Tô Kính sử dụng sa bàn cực kỳ cao cấp, hoàng gia đều sử dụng nhưng không cải biến nhiều, nếu như nhiếp chính vương Khương Dạ tiết lộ trận pháp ra ngoài, đối phương quấy nhiễu thông tin cực kỳ nhẹ nhàng.

Tốc độ phi hành của Ưng Dương còn trên cả cường giả Kim Đan nhưng không có bền bỉ, nếu truyền tin liên hợp cả hạm độii, không có ai thích hợp hơn hắn cả.

Trong khi nói chuyện, hỏa diễm địa ngục của ác ma nữ quan đã tắt, thứ này uy lực cường đại nhưng lại là lực lượng của vị diện khác hình thành, những ác ma nữ quan này chỉ là Kim Đan nhất cho nên bị Thiên Đạo thế giới này áp chế, thực lực phát huy không quá nhiều. Cho nên ngọn lửa cũng dập tắt nhanh hơn.

Khô lâu đi ra khỏi hỏa diễn, thân thể bị cắt đứt mọc ra hai cái chân. hai cái chân do địa ngục diễm biến thành..

Tô Mộ lãnh đạm nói:

- Rất tốt, rất cường đại.

Khô lâu mở miệng nói:

- Quy thuận chủ ta, nếu không....

Ba...

Một bàn tay trong suốt xuất hiện trước mặt khô lâu, cũng tát vào mặt của nó. Tô Mộ thổi bàn tay của mình, nói:

- Ngươi mau tới đây nhận lấy cái chết là được. Chúng ta là luyện khí sĩ, chưa bao giờ bàn điều kiện với Tà Thần. Cho dù Tà Thần muốn đầu hàng thì chúng ta cũng không lâu.

Một tát này không có lực công kích nào cho nên không có làm khô lâu cảm ứng, tát một cái như thế chẳng khác gì sỉ nhục.

Khô lâu lập tức phẫn nộ, nó gào thét:

- Dùng danh nghĩa ta...

Ba...

Rút bàn tay trong suốt trở về, Tô Mộ nói:

- Ta còn chưa nói xong đấy, ta ghét nhất người khác cắt ngang lời ta.

Khô lâu tức giận phun lửa, nhiệ độ trong hành lang tăng lên mười độ.

- Đi chết đi!

Khô lâu cầm liên đao trong tay và bổ chém về phía trước, khoảng cách song phương gần hai mươi trượng, Tô Mộ không nhúc nhích, áo cà sa trôi nổi, tám luyện khí sĩ Tâm Ý Tông đầu trọc xuất ra phật châu.

Tiếp cận ba trăm viên Phật châu đang thiêu đốt dữ dội, ngọn lửa kia tinh khiết trong suốt, nếu như không phải dẫn phát không khí chấn động, mắt thường cũng khó phát giác.

Khô lâu phẫn nộ đánh một kích nhưng bị áo cà sa ngăn cản lại, hơn hai trăm viên phật châu thiêu đốt quanh khô lâu.

Khô lâu cảm giác đau đớn khắc cốt minh tâm, điểm chết người nhất là hia chân doa địa ngục diễm hình thành cũng bị hỏa diễm trong suốt tinh lục, đã biến mất không thấy gì nữa, ngay cả như thế, hồn hỏa bị tinh lọc từ dưới chân bắt đầu lan khắp thân thể.