Hồng Liên Bảo Giám

Chương 541: Hành hạ (3)




Tô Kính giật mình, chính mình xem quân viễn chinh đầu tiên của đế quốc quá cường đại. Trên thực tế vừa bắt đầu đế quốc không có khả năng tổ chức hạm đội giống như mình.

Từ khi lập quốc, Đông Tần đã không quá chú trọng tới hải quân. Biển sâu dễ dàng xuất hiện phong bạo to lớn, nơi gần biển có yêu thú cường đại qua lại. Hải quân tiêu phí rất cao, lại không có mục tiêu công kích gì, không bằng không xây dựng.

Là hạm đội của Tà Thần quốc độ đi vào vùng biển phía nam, lúc này mới dẫn phát tâm tư phản kích của đế quốc.

Tuy không tính vội vàng, có thời gian vài năm, nếu muốn hải quân thành cường quân thì quá khó khăn.

Hạm đội không có khép lại, một chiếc thuyền mất đi năng lực di chuyển căn bản không cần Tô Kính phí tâm tư, ngôn ngữ của đối phương cơ bản giống Đông Tấn, ít nhất văn tự khác nhau không lớn, phát âm đối với luyện khí sĩ mà nói không thành vấn đề.

Tô Kính dứt khoát thả hơn mười bè gỗ cho người trên tàu bọc thép đầu hàng.

Đối phương cũng không có chống cự, nếu không xuống trực tiếp đánh chìm là được.

Thuyền của gia chủ Hồ gia tới gần chiến hạm của Tô Kính, nam tử trung niên tự mình rời kì hạm, mang theo hai đệ tử Hồ gia tới gặp Tô Kính.

Sau khi đi vào tàu chỉ huy của Tô Kính, trong buồng nhỏ chiêu đãi khách nhân, Tô Kính gặp nam tử trung niên.

Gia chủ Hồ gia quy củ chào Tô Kính, khoanh tay đứng bên cạnh. Tô Kính ý bảo Khuyển Thập Lang cho gia chủ Hồ gia ghế ngồi.

- Hồ Tứ Tuyền, tên của ngươi không tệ.

Tô Kính tươi cười thân thiết, gia chủ Hồ gia cũng nhẹ nhõm rất nhiều. Tô Kính nghĩ tới mạc chược, gia chủ Hồ gia có tên là Hồ Tứ Tuyền.

Cái tên này có thể đại sát tứ phương trên chiếu bạc, sở hướng vô địch.

- Phò mã, lần này đa tạ hạm đội của ngài cứu chúng ta.

Hồ Tứ Tuyền lại cảm tạ lần nữa

Tô Kính khoát khoát tay, với hắn mà nói đây là chuyện nhỏ mà thôi, tiêu diệt tàu chiến bọc so với chiến sự phía nam là quá bình thường. Tại nơi hơn một ngàn dặm về phía nam, hạm đội của mình đang giao chiến với địch nhân, tin tức truyền về nói tổn thất không lớn, khả năng có hai chiếc thuyền lớn bị hao tổn cần tu bổ, nhân thủ không có tổn thất, đây mới là trọng yếu nhất.

Có Hồ gia hay không, gặp được những địch nhân này cũng cần tiêu diệt. Đây là chiến tranh giành giật số mệnh, trừ phi đối phương triệt để đầu hàng, quy thuận mới có thể miễn đi giết chóc.

- Không cần khách khí, tại saohạm đội của ngươi chạy xa như thế?

Tô Kính hỏi. Bởi vì Hồ gia có tám chiếc thuyền, khoảng cách đường ven biển đã vượt qua năm trăm dặm. Cho dù là hôm nay, khoảng cách này cũng đã xem là nguy hiểm, bởi vì thuyền Hồ gia chỉ có hai chiếc khá lớn, gặp được yêu thú dù là cảnh giới rất thấp, thân thể đầy đủ khổng lồ chính là uy hiếp.

Hồ Tứ Tuyền đỏ mặt và nói:

- Phò mã, là bị một đầu bạch kình loại nhỏ âhấp dẫn tới.

- Săn giết thành công hay không?

- Không có, yêu vật đã chạy thoát

- Ân, có khả năng là bẩy rập của địch nhân. Ta đoán các nước Nam Hải có thủ đoạn sai khiến yêu thú.

Tô Kính suy nghĩ, hắn phát hiện vấn đề.

Bạch kình loại nhỏ là yêu thú cấp thấp, ít có thể thành tựu yêu đan. Mà toàn thân thứ này là bảo vật, hoàn toàn dựa vào hình thể khổng lồ sinh tồn. Người Hồ nhìn thấy bạch kình xuất hiện, không động tâm là rất khó. Hạm đội Hồ gia không thể so với mình, không có một luyện khí sĩ Kim Đan nào, trang bị không gian ít tới đáng thương, cũng yếu tới đáng thương.

- Có lẽ đúng như phò mã nói, chúng ta đuổi theo tới nơi này thì bạch kình đột nhiên biến mất, lại xuất hiện tàu bọc thép của địch nhân.

Hồ Tứ Tuyền trả lời.

- Không nên lòng tham, đi theo hạm đội của mọi người tới Tà Thần quốc độ đi, sau đó cắm rễ tại thành thị ven biển, một đường chống dột như thế, Hồ gia cũng có thể thu hoạch to lớn.

Tô Kính dạy bảo Hồ Tứ Tuyền, binh sĩ đế quốc không thể hi sinh vô vị.

Phò mã giáo huấn Hồ Tứ Tuyền không dám phản bác. Lần sau hắn đương nhiên sẽ cẩn thận, hắn vì gia tộc, nhìn thấy bạch kình nhỏ làm sao có thể không động tâm cơ chứ.

- Ta nhìn ngươi tổn thất không lớn... Đúng rồi, ngươi công kích trận pháp tàu chiến bộc thép là cái gì mà ta chưa thấy qua.

Tô Kính nói sang chuyện khác.

Sắc mặt Hồ Tứ Tuyền xấu hổ, nói:

- Là bí truyền của Hồ gia, lúc trước Hồ gia cũng phong quang qua...

Tuy Tô Kính không muốn cưỡng đoạt nhưng tâận pháp có thể phóng hỏa cầu chính là đạo thuật hắn truy cầu. Nếu như hắn có thể quan sát, còn có Thần Lâm trợ giúp, cũng có thể phân tích ra thất thất bát bát, sau đó cải tạo bản thiết kế dễ dàng.

Tuy nói như vậy tương đương với đào hố cho Hồ gia.

- Ta muốn bản vẽ, cần trả giá thế nào?

Tô Kính cũng mặc kệ quy củ, trực tiếp hỏi.

Sắc mặt Hồ Tứ Tuyền khó coi, hắn còn tưởng rằng Tô Kính vừa ý bí pháp của gia tộc hắn, đây là muốn cường đoạt.

Nhìn thấy sắc mặt Hồ Tứ Tuyền không tốt, Tô Kính tỉnh ngộ, nói:

- Ha ha, trận pháp của ngươi không tệ nhưng không thích hợp hải chiến, ta đang thiết kế vũ khí, cần tìm thứ thích hợp hải chiến. Ngươi muốn quyền sử dụng bản vẽ hay ta cho ngươi đầy đủ vũ khí?

Hồ Tứ Tuyền sửng sốt, nhiều lần suy tư sau đó không trả lời.

Hắn không rõ, Tô Kính vì cái gì không quan tâm quy củ muốn bí pháp Hồ gia. Thứ này Chu gia sớm đã biết rõ, cũng không đề cập với Hồ gia nửa chữ.

- Hồ Tứ Tuyền, chuyện tây chinh quan hệ tới số mệnh của đế quốc, cũng quan hệ đến mỗi luyện khí sĩ. Hồ gia muốn xoay người là không có khả năng, tài nguyên đế quốc đều tập trung trong tay đại gia tộc và mười hai đạo cung và hoàng thát, ngươi hiểu chứ?

Hồ Tứ Tuyền gật đầu, Tô Kính lại nói:

- Ngươi giao bản vẽ cho ta, ta y theo bản vẽ này thiết kế vũ khí mới, vũ khí mới dùng vào tây chinh, ta cho ngươi một thành quyền sở hữu, về sau bán vũ khí này, ngươi có một thành lợi nhuận. Một thành này đủ làm Hồ gia lớn mạnh.

Hồ Tứ Tuyền động tâm, Tô Kính tiếp tục nói:

- Ta có nhiều bản vẽ tốt hơn của ngươi thế nhưng mà cũng không thích hợp mạch suy nghĩ thiết kế vũ khí của ta. Trận pháp của ngươi giúp ta chế tạo dễ dàng.

- Phò mã gia, ta đáp ứng!

Hồ Tứ Tuyền cắn răng nói:

- Nhưng mà ta có thể...

- Ta hiểu, ngươi có bao nhiêu người?

- Một vạn một ngàn sáu trăm người.

Hồ Tứ Tuyền nói.

- Ta tặng cho ngươi hai mươi chiếc khí cầu, chiến hạm phù không cho ngươi ngươi cũng dùng không nổi, ta cho ngươi hai chiến hạm nhỏ.