- Tu thần là có chút bất đắc dĩ. Binh gia thành thần không bi kịch bằng đạo môn thành thần linh nhưng không tốt hơn bao nhiêu. Thần linh cuối cùng là phải chết, cũng không phải là trường sinh chân chính.
- Ah?
- Phật môn phải thành lập luân hồi đã bị chúng ta tiêu diệt, ngươi biết là vì cái gì không?
Tô Kính lắc đầu, Mộ Dung nói:
- Một khi thành lập luân hồi tương đương với nghiền ép phàm nhân, cung cấp tính mạng vô cùng vô tận cho tiên nhân. Liên quan trong đó ngươi hiện tại không cần phải biết chỉ cần biết rằng trong đó có quan hệ nhân quả. Trong luân hồi, mỗi người giãy dụa không được giải thoát. Muốn nhảy ra khỏi luân hồi cần trả giá thật nhiều, có thể còn cao hơn tiên nhân nhiều.
Mộ Dung nói tới đây thở dốc một hơi, nói:
- Binh gia cần thành lập Tu La Đạo, là thế giới sát phạt, làm vũ khí cung cấp lực lượng vô tận cho thần linh. Người thân hãm Tu La Đạo cũng không được giải thoát, nhưng binh gia không bằng phật môn, Phật môn ít nhất thành lập một tiểu địa ngục chỉ luân hồi mà thôi. Mà binh gia Tu La Đạo không thể hoàn thành. Cho dù hoàn thành có thể cung phụng thần linh binh gia số lượng không quá nhiều.
- Là vi linh hồn sẽ tiêu vong sao?
- Đúng vậy, trong Tu La Đạo, linh hồn sát phạt lẫn nhau, đào tạo ra Tu La cường đại làm vũ khí tăng lực lượng cho thần linh. Thế nhưng mà ngày ngày chinh chiến, những linh hồn này sớm muộn gì cũng phải tiêu vong.
- Số lượng phàm nhân có hạn!
Tô Kính rộng mở trong sáng.
- Đúng vậy, lúc biến sinh linh của thế giới thành Tu La, thần linh binh gia không được cấp dưỡng. Ngươi nói phải làm sao tiếp tục?
- Tiếp tục chinh chiến, phát động chiến tranh vào thế giới khác.
- Lúc tất cả thế giới bị chinh phục thì sao?
Tô Kính im lặng, lực lượng binh gia đến từ chính chiến trường. Chỉ cần là nơi có tính mạng thì có chiến tranh, đây là đúng vậy. Nhưng mà binh gia muốn tu thành cảnh giới chí cao vô thượng thì thế giới sẽ hỗn loạn.
- Nếu như binh gia năm đó có thể phân mỏng một ít vận khí cho Nho gia, phụ tá lẫn nhau, ta Đạo Môn chúng ta không có hôm nay.
Mộ Dung nói đến đây liền không nói tiếp. Trong nội tâm Tô Kính có xúc động, nói:
- Thỉnh tiền bối chỉ điểm.
Mộ Dung cười cười nói:
- Ta thật nguyện ý chỉ điểm ngươi, Mộ Ngân Mâu là hậu nhân có tiềm lực nhất của ta.
- Ta sẽ giúp nàng.
- Cướp lấy quyền hành Mộ gia.
Mộ Dung bổ sung.
- Trừ phi ta có thực lực tương ứng.
Tô Kính trả lời.
- Nam Hải có Võ Thánh đảo, trên đó có binh gia năm xưa ý đồ luyện chế Tu La Đạo. Tuy không có hoàn thành, nếu như ngươi có thể luyện hóa nó, ít nhất có thể cam đoan chính ngươi thành thần, có thể tránh lo âu về sau. Nếu ngươi đáp ứng trợ giúp Mộ Ngân Mâu, ta sẽ giao tinh đồ cho ngươi.
Tô Kính động tâm, Tu La Đạo, nếu như đã luyện chế trụ cột đại khái, chính mình lại chau truốt thêm, như vậy có thể cam đoan bản thân thành thần không thành vấn đề. Như vậy phiền toái trường sinh được giải quyết.
Ít nhất trơớc khi thế giới Thần Châu sụp đổ, mình cũng không có khả năng già yếu.
Dù sao đệ tử binh gia còn thừa không có mấy, chính mình một người khống chế Tu La Đạo cũng không cần phân mỏng ra cho ai.
- Ta khi nào có thể đi Võ Thánh đảo?
Mộ Dung cẩn thận nhìn chằm chằm vào Tô Kính trong chốc lát, nói:
- Kim Đan nhị trọng có chút nguy hiểm, nếu có giúp đỡ thì đủ rồi.
- Ta đáp ứng tiền bối.
Tô Kính trả lời.
Mộ Dung giao tinh đồ vào trong tay Tô Kính, đó là một cuốn tinh đồ cổ xưa, cái gọi là tinh đồ không phải thuyền đi vũ trụ dùng, mà là dùng tinh hà của thế giới Thần Châu địa vị địa điểm trên mặt đất.
Lúc này Mộ Dung lại ném một quyển sách cho hắn, nói:
- Đây là bản thiết kế Phong Lôi hạm, năm đó ta bằng vào Phong Lôi hạm xuyên việt khu vực phong bạo đến Võ Thánh đảo. Hiện tại khu vực phong bạo suy yếu cũng không phải ngươi có thể xuyên qua, ngươi thiết kế thuyền ta đã xem qua, rất tốt, ngươi sử dụng một phần thiết kế lên chiến hạm của ngươi, từ đó tốc độ gia tăng lên gấp mấy lần.
- Đa tạ tiền bối.
- Hắc, chế tạo Phong Lôi hạm, ít nhất cần phải có tiên thạch tàn phá.
Sắc mặt Tô Kính tái xanh, đây là đùa giỡn ta sao?
- Trên Võ Thánh đảo có, lần này ngươi đi lấy Tu La Đạo, nơi đó có di hài Võ Thánh, nhiều năm như vậy, trận pháp thủ hộ chắc chắn dã suy yếu tới mức tận cùng. Ta muốn ngươi mang di hài Võ Thánh ra, giao cho Mộ Ngân Mâu, ngươi làm không được...
- Sẽ như thế nào?
- Chỉ cần ngươi vẫn còn tại thế giới Thần Châu, cho dù đi Tà Thần quốc độ ta cũng có thể hạ thần lôi đánh chết ngươi.
Mộ Dung nói thẳng.
- Tiền bối, ngươi không khác gì kỷ nữ còn lập đền thờ!
Tô Kính phiền muộn nói một câu.
- Đúng thế, chính là ý này. Ngân Mâu nàng... Nếu như không có di hìa Võ Thánh, muốn khống chế gia tộc là chuyện không có khả năng.
Bệnh Thiên Quân nhìn thẳng vào mắt Tô Kính, Tô Kính tức giận, mình muốn Tu La Đạo cho nên không trả giá là không thể nào.
Di hài Võ Thánh có giá trị chưa hẳn dưới Tu La Đạo. Mộ Dung giỏi tính toán, nói ngắn lại hậu nhân của hắn không lỗ.
- Lúc ta tuổi còn trẻ đã đi Võ Thánh đảo, nơi đó bị ta vơ vét một lần, cũng đã sạch sẽ. Tô Kính, ngươi bây giờ hối hận còn kịp.
Tô Kính lắc đầu, nói:
- Đã đáp ứng tiền bối, sao có thể đổi ý. Vấn đề này ta làm.
- Vậy là tốt rồi, ngươi đi ra ngoài đi, nơi này vô cùng nguy hiểm.
Trong khi nói chuyện, Tô Kính đã rời khỏi Thiên Lôi đài, cũng nhìn thấy Tô Mộ lo lắng và Mộ Ngân Mâu không hiểu chuyện gì.
- Tô Kính!
Mộ Ngân Mâu quát to một tiếng, nói:
- Ngươi không có đáp ứng lão tổ cái gì chứ?
Tô Kính cười lắc đầu, nói:
- Không có, chỉ là chuyện kết minh cần trả giá lớn mà thôi.
- Vậy là tốt rồi. Mộ Ngân Mâu không nghĩ tới Tô Kính lại giấu diếm cái gì, thúc giục Tô Kính rời đi nhanh chóng, vùng phía nam duyên hải Quỳnh Châu cũng đã bố trí không ít quân đoàn, tuy đế quốc đầu nhập đại lượng hải quân nhưng không ai biết các đảo quốc Nam Hải có đánh Thần Châu hay không.
Mộ gia cũng khẩn trương nhất.
Tại bến cảng thành Thiên Nhai bây giờ còn có rất nhiều hạm đội các gia tộc trong đế quốc nằm lại, tuy chủ lực đã sớm đi về phía tây. Ba chi hạm đội của Tô Kính xem như có quy mô lớn nhất.
Sau khi bổ sung nước ngọt, Mộ Ngân Mâu thúc giục lên đường, Tô Kính cũng biết nàng lo lắng đi muộn thì không kiếm được công lao.