Ưng Dương cúi đầu, nói:
- Mười lăm năm.
- Lần sau ngươi lại dùng biện pháp này dốc sức liều mạng, đừng có đứng sau lưng ta. Sắc mặt Tô Kính bêến thàh băng giá. Ưng Dương sững sờ, nội tâm ủy khuất nhưng vẫn đáp lời.
Tô Kính nói:
- Mỗi một chủng đạo pháp cũng không dẫn đầu luyện khí sĩ đi về kết cục như nhau. Ngươi xem, Tô gia tu luyện Thanh Minh Chân Giải người có bao nhiêu, cuối cùng lại có bao nhiêu đệ tử Tô gia đạt được kết quả như vậy.
Ưng Dương nói không ra lời, Tô Kính lại nói:
- Nói sau, ta hi vọng ngươi giúp ta, không phải hi vọng ngươi trở thành một Phó Thanh Sơn khác.
Nội tâm Ưng Dương chấn động, Tô Kính nói giống như ánh mặt trời xé tan lo lắng của hắn, rơi trên người hắn, trải qua thời gian dài, chuyện làm nội tâm hắn phức tạp bị một câu của Tô Kính giải quyết tất cả.
Tô Kính tiếp tục nói:
- Các ngươi đi cùng ta, vận khí không tốt sẽ chết trận sa trường, ta cũng không có biện pháp. Chỉ có còn sống sót, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ mang các ngươi đạt tới cảnh giới trường sinh bất tử.
- Thật sao, thiếu gia!
Khuyển Thập Lang gọi to.
- Câm miệng!
Tâm tình Ưng Dương chuyển biến tốt đẹp, lập tức răn dạy Khuyển Thập Lang.
- Ưng Dương, ngươi phải cẩn thận chút, ta rơi vãi một chút máu chó lên người của ngươi.
- Hừ, máu chó của ngươi còn có bao nhiêu?
Ưng Dương vung vẩy nắm đấm một chút, cuối cùng lại nhìn lên người Khuyển Thập Lang. Máu chó của Khuyển Thập Lang quả thật vô dịch.
Tô Kính không để ý tới hai tiểu yêu này, tiếp tục đi phân giải cơ thể ngư yêu. Trong cơ thể ngư yêu này có nhiều ký sinh trùng cường đại làm Tô Kính không kịp nhìn.
Trong mạch máu ngư yêu đều có ký sinh trùng lớn như châu chấu tồn tại, một khi thứ này rời khỏi máu của ngư yêu cũng sẽ chết. Tô Kính cũng không có biện pháp, đành phải luyện chế mấy bình ngọc chúa máu của ngư yêu, bảo tồn hơn mười đầu. Đại đa số ký sinh trùng có nguy hiểm lớn.
Trong bụng ngư yêu này có yêu vật ký sinh giống con giun, chiều dài hơn mười thước, khôi lỗi giấy phụ trách xả thịt yêu vật bị giết hơn trăm đầu, loại ký sinh trùng này còn chưa bị giết sạch.
Tô Kính để ý, hắn quan tâm yêu đan của ngư yêu này sau khi chết, hình thể ngư yêu cũng gia tăng, nó còn lớn hơn Cự Nha Kình, một viên yêu đan có đường kính hơn một mét.
Chung quanh yêu đan này có chất lỏng sền sệt vây quanh, trình độ sền sệt làm cho Tô Kính bất đắc dĩ. Vô Niệm tự mình động thủ, cũng không thể tróc yêu đan này ra ngoài, đành phải mang theo một đám vật chất sền sệt này cho yêu đan thu nhận, trong Long Xà Bát Cảnh Hồ, bởi như vậy yêu đan lớn nhỏ có đường kính vượt qua năm mét.
Trừ yêu đan đáng giá, huyết dịch trân quý, xương cốt của ngư yêu không tệ, xương cá là ánh sáng, bên trong không có cốt tủy, mà là đồ vật giống như da thịt yêu vật. Chuyện này liên quan tới lĩnh vực mà Tô Kính không tiếp xúc qua, chỉ sợ trong đế quốc không ai biết là lĩnh vực gì.
Tình huống cùng loại nhiều không kể xiết, cho nên thật sự lúc trời tối đen, Tô Kính mới xem như giải quyết xong tất cả.
Bên trong hoang dã, Tô Kính nhanh chóng bố trí một doanh có thể chứa năm ngàn người. Bố trí nơi trú quân vô cùng đơn giản, mặt đất ở giữa nơi trú quân được dọn trống, chỉ lưu lại nhiều cái bàn.
Phân giải đồ vật trên người ngư yêu thực bị Tô Kính làm thành canh cá, từng chén được dọn ra, người Mộ Ngân Mâu lúc này cũng tới.
- Đa tạ, hân hạnh được đón tiếp.
Nhìn thấy gần trăm Kim Đan của Mộ gia tới, Tô Kính cảm thấy nóng trong người muôn ôm Mộ Ngân Mâu.
Mộ Ngân Mâu xấu hổ nhưng lập tức thoải mái.
Đây là làm cho gian tế xem, chính mình dẫn người đến đây là kết minh chân chính. Phía sau nàng có ba luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan cường đại, một trong đó cau mày.
Song phương đều ngồi xuống, Tô Kính, Tô Mộ, Mộ Ngân Mâu ngồi trong trướng bồng trung ương, bên ngoài có hơn một trăm luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan, đội hình này vô cùng xa hoa.
Kim Đan nhất trọng, trên thực tế sức chiến đấu đã tương đối cường hãn, quân đội bình thường không thể làm gì. Chỉ có tinh nhuệ đế quốc mới có thể đối phó cường giả Kim Đan. Trang bị của những quân đội này có giá trị cũng quá cao, đừng nói là người nhà bình thường, tiểu quý tộc cũng nuôi không nổi.
Nhưng so sánh ra, Mộ gia có chín mươi mấy Kim Đan, thêm vào thủ hạ của Tô Kính và Tô Mộ chừng hai mươi người. Đương nhiên đó là chưa thả thủ hạ nữ quan của Tô Kính xuất hiện, hiện tại thả những ác ma nữ quan kia ra là có thực lực ngang hàng với đối phương.
Trong trướng bồng, chủ soái ba hạm đội ngồi đó, phía dưới có nữ quan của Tô Mộ dâng canh cá.
Tô Kính nói một tiếng mời, sau đó bưng chén lên uống canh. Mộ Ngân Mâu nghi hoặc, canh cá có gì ngôn. Mặc dù nói thân thể của yêu thú cường đại có ẩn chứa nguyên khí thiên địa nhưng đối Tiên Thiên, Trúc Cơ ăn vào mới có lợi, mình cũng là Kim Đan, chút nguyên khí này không tính là gì.
Tô Kính cũng bắt đầu ăn, nàng cũng không do dự dùng muỗng nhỏ múc một ít đưa lên miệng, hương khí phát ra nồng đậm.
Mộ Ngân Mâu kinh ngạc, bởi vì mũi của nàng không còn ngửi được mùi vị nữa.
Lúc này canh cá biến thành nguyên khí nồng đậm trong bụng nàng, lập tức đã bị nàng hấp thu mất, ít dùng luyện hóa. Mộ Ngân Mâu kinh ngạc, này một chén cá canh, tương đương với một khỏa hoàn mỹ không tỳ vết đan dược, vừa mới là thích hợp với nàng này cảnh giới dùng ăn.
Nàng quấy trong chén canh ca, phát hiện trong canh cá còn có một ít điểm màu đen.
- Đây là cái gì?
- Trứng.
- Chỉ có chút như thế?
- Ân.
Tô Kính cười trả lời, hắn cũng bắt đầu ăn.
Mộ Ngân Mâu không nhịn được nếm một ngụm, trứng cá màu đen thật nhỏ nhưng lại rất cứng, hương vị như hạt sen, có mùi thơm ngát, cũng không có chút đắng chát nào.
Sau khi trứng tiến vào bụng mới chậm rãi phóng nguyên khí ra ngoài, cả dạ dày trở nên rất thoải mái.
- Tô Kính, ta nghe nói ngư yêu này lớn mấy trăm trượng, tại sao trứng cá lại nhỏ như vậy?
Mộ Ngân Mâu thuận miệng hỏi.
- Đây không phải trứng cá.
Tô Kính vừa ăn vừa trả lời.
- Ah? Không phải trứng cá?
- Ân, là trứng côn trùng ký kinh người ngư yêu.
PHỐC!
Mộ Ngân Mâu phun ra một ngụm, lập tức cực kỳ lúng túng. Một ngụm canh cá này nếu như bị luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ ăn có thể tiết kiệm thời gian tu luyện một tháng đấy.
- Ah, đường đường cường giả Kim Đan thì sợ gì ký sinh trùng.
Tô Kính lắc đầu.
Mộ Ngân Mâu tức giận nói:
- Tô Kính, ngươi đang giễu cợt ta.
Trên mặt nàng đỏ ửng, Tô Mộ âm thầm sinh kỳ.