Tô Kính gật đầu, Phi Âm Tử đã có ý định tự lập, không hứng thú tranh giành quyền lực nội bộ Mang Sơn đạo phái. Nếu Phi Âm Tử thành công tách biệt Mang Sơn đạo phái sẽ tổn thất rất lớn.
- Trong Mang Sơn đạo phái có cường giả Kim Đan bát trọng nếu không sớm bị triều đình tiễu trừ rồi. Dễ dàng tha thứ bọn họ sống sót, vừa không cho bọn họ tùy ý đi lại đã là sự nhẫn nại lớn nhất của hoàng thất. Giờ Mang Sơn đạo phái chắc đã có thêm chút cường giả hoặc chiếm được bảo bối cường đại gì, không cam lòng muốn làm mưa làm gió.
- Làm vậy có ích lợi gì cho Mang Sơn đạo phái?
- Cũng không có chỗ xấu, đế quốc hiện tại bận rộn tây chinh... Thực ra ta muốn nói là có lẽ phụ thân của ngươi có thứ gì Mang Sơn đạo phái rất muốn.
- Nếu Mang Sơn đạo phái là bàn tay đen sau màn từ trước đến nay, lúc ban đầu phụ thân còn nhỏ yếu sẽ có cái gì đáng giá bọn họ...
Tô Kính nói đến đây ngừng bặt, vì hắn nghĩ đến một khả năng là mẫu thân của Tô Mộ để lại bảo bối đặc biệt cho Tiêu Dao Hầu, khiến Mang Sơn đạo phái mơ ước.
Bảo bối này chắc chỉ có ai đó trong Mang Sơn đạo phái biết, người này có địa vị rất cao trong đạo phái vì vậy làm ra một loạt hành động với Tiêu Dao Hầu.
Suy nghĩ này có lẽ hơi giống phim nhưng khả năng gần với sự thật là rất lớn. Mẫu thân của Tô Mộ không để lại manh mối gì, những gì Tô Kính biết đều là tin vỉa hè.
Một tồn tại cực mạnh trực tiếp biến mất không còn ai nhắc đến, nữ nhân yêu tộc bí ẩn này có mang bảo bối gì cũng không lạ.
Nếu không phải vậy thì ban đầu Tiêu Dao Hầu không có tài sản như hôm nay, Mang Sơn đạo phái không cần gây sự với gã làm gì. Sau lưng Tiêu Dao Hầu có Tô gia Dực châu, giết gã thì Tô gia sẽ không chịu bỏ qua. Nếu như không có lợi đủ lớn thì không ai muốn đối địch với Tô gia.
Không tiếc đối địch với Tô gia, thế thì đồ vật trong tay Tiêu Dao Hầu là cái gì?
Tô Kính giật mình, vì hoàng thất cũng không muốn ngay mặt chiến tranh với chín gia tộc lớn, sẽ dao động nền tảng dựng nước.
Hèn gì mười mấy năm ngắn ngủi Tiêu Dao Hầu trùng kích đến Kim Đan thất trọng, còn tu thành Nhân Tiên, tiến bộ khủng bố.
Hiện tại Tô Kính không thể đi tây nam, nơi đó là địa bàn của Đường gia, hắn đi chưa chắc an toàn. Nguyên Thùy Vũ dù sao đã là cường giả Kim Đan, nếu là gã bắt cóc Tô Tuyết, Tô Kính đi tìm sẽ bị bắt lại.
Về chuyện này Tô Kính đành gác một bên, hắn mang theo một đống người hoặc tám Kim Đan đến sẽ khiến Đường gia không vui. Đành chờ hạm đội của hắn vòng qua Quỳnh châu khi nào gặp Nguyên Thùy Vũ thì tìm cách khác.
Ba quân của Tô Kính, Vô Ưu công chúa, Tô Mộ rốt cuộc đã đủ người.
Bên Tô Mộ còn dùng phiên hiệu cũ Ám Dạ Song Long quân. Vô Ưu công chúa lấy tên Liệt Dương Thần Hoàng quân. Tô Kính vốn không thích nhưng không thể thuyết phục Vô Ưu công chúa tại sao hắn ghét hoàng quân, đành thôi.
Tố chất của binh sĩ Liệt Dương Thần Hoàng quân cao nhất, Ám Dạ Song Long quân thứ hai, binh lính Lục Đạo Thần Binh quân của Tô Kính là tạp nhất. Nhưng Tô Kính chỉ quan tâm mức độ trung thành, đẳng cấp binh lính có thể bồi dưỡng, dựa vào trang bị đền bù. Tô Kính không chấp nhận người không đáng tin.
Ba quân thành hình, dư mấy chục vạn người không chịu đi. Tô Kính lại lập ba binh đoàn hạng hai, đãi ngộ đương nhiên không giống binh đoàn hạng nhất, dù vậy những người ghi danh tòng quân chấp nhận.
Quân đoàn hạng hai của Tô Kính đãi ngộ không cao nhưng giá tiền chết không thấp. Ai cũng lo lắng mình chết trận, nếu chết trận thì tiền chết ít ra cho người nhà sống tiếp và có cuộc sống tốt đẹp, trẻ con được giáo dục tốt hơn. Tô Kính sẽ cung cấp cơ sở giáo dục giống môn phái nhỏ cho binh sĩ chết trận không đến nỗi người mất nhà cũng tan.
Tô Kính không phải nhà từ thiện, chẳng qua nếu có người chết trận hắn sẽ không tiếc rẻ tiền bạc. Bồi dưỡng hậu nhân binh lính chết trận sẽ thành chiến sĩ mạnh hơn, trung thành hơn.
Điều này đã được chứng thực trên Trái Đất.
Đế quốc không ngừng điều chỉnh kế hoạch, trong khi Tô Kính chuẩn bị hơn ba năm, nhiếp chính vương Khương Dạ ban bố ý chỉ vào ngày tám tháng hai toàn Đông Tần đế quốc bắt đầu viễn chinh quốc gia Tà Thần.
Bản vẽ chiến hạm cho đế quốc của Tô Kính đã nộp lên từ lâu. Thứ Khương Dạ hứa cho Tô Kính đã sớm đưa vào tay hắn, Tô Kính đã
Xài hết mớ ngọc thạch này, đưa cho luyện khí sĩ nhà khác trợ giúp thiết kế chiến hạm đế quốc.
Chiêu này chơi đẹp khiến nhiếp chính vương Khương Dạ không thể làm gì.
Vô Ưu thành hiện tại đã là một Kim Ngọc Phù Đồ hoàn chỉnh. Có Thần Lâm tham gia, tất cả cải tạo khá đầy đủ, không nhìn ra đây là thành thị thiết kế kiểu Phật môn.
Phía nam Vô Ưu thành ngoài năm dặm có bến cảng lớn, nhưng đây không phải nơi quân đội của Tô Kính tập kết. Gần biển phía đông Tô Kính đã kiến tạo cảng biển càng thêm rộng lớn. Cảng biển chia ra mười mấy phần liên kết với nhau, hầu như chín gia tộc lớn đều có hạm đội tập kết tại đây. Nhiếp chính vương phát lệnh một tiếng, hạm đội lục tục khởi hành.
Ba năm cố gắng, Tô Kính tích lũy đủ tài phú nuôi quân đội của mình. Vô Ưu công chúa còn nửa năm sẽ sinh, bị Tô Kính bắt ở lại Vô Ưu thành.
Dù sao đế quốc hiện tại không vội từ trên biển tấn công quốc gia Tà Thần, trước tiên là quét dọn chướng ngại mấy đảo quốc đến từ biển sâu sau đó mới có thể tây chinh.
Kế hoạch này dài đến hai năm, khi đó Vô Ưu công chúa có thể mang theo hạm đội của nàng đuổi theo Tô Kính.
Giờ Tô Kính mới đồng ý cùng Mộ gia hợp thành liên hiệp hạm đội đi biển sâu nam bộ xem thử đảo quốc là thứ gì.
Lục Đạo Thần Binh quân của Tô Kính lấy mười lăm chiếc phi xà chiến hạm làm trụ cột, tất cả thuyền lớn nhỏ lên đến hơn bốn trăm chiếc. Quy mô hạm đội Mộ gia cũng lớn, số lượng Lục Đạo Thần Binh quân khoảng hơn ngàn con thuyền.
Thành phần tổ hợp liên hiệp hạm đội với Tô Kính là lực lượng mạnh nhất Mộ gia có thể triệu tập lại. Tô Kính không rõ tại sao Mộ gia muốn cùng hợp tác với mình, Mộ gia có cường giả như mây, dù đa số đã đổ vào đợt tấn công quốc gia Tà Thần trên đất liền, nhưng còn dư lại có hơn hai trăm cường giả Kim Đan tham gia hạm đội.
Bên hạm đội Tô Mộ đã xuất phát, đậu trên biển chờ hội hợp với Tô Kính. Thế là ba liên hiệp hạm đội tụ lại với nhau, có hơn một ngàn bốn trăm chiếc chiến hạm.