Hồng Liên Bảo Giám

Chương 5: Đoạt xá (2)




Tô Kính sợ là vì trên thế giới này Tiêu Dao Hầu vẫn xứng với hai chữ cường đại, hắn chiếm thân thể nhi tử của người ta, tưởng tượng thủ đoạn trả thù của luyện khí sĩ chắc chắn không đơn giản là giết người.

Luyện khí sĩ có nhiều cách hành hạ linh hồn một người, cho người chết không bằng sống..

Đúng vậy, là chết không bằng sống.

Tô Kính cũng thấy nhiều trường hợp lớn, ít nhất tận mắt nhìn bảy, tám loại vũ khí có thể hủy diệt Trái Đất, có một loại do chính hắn thiết kế.

Điệp viên nước ngoài ám sát, người lãnh đạo quốc gia tổ chức tiệc mừng, những việc này quá bình thường với Tô Kính.

Vì thân phận đặc biệt nên Tô Kính có học một số kỹ năng đặc biệt, có một loại là tự thôi miên. Nghe nói thuật thôi miên này đến từ phù chú đạo môn cổ xưa trên Trái Đất, có thể hữu hiệu ngăn cản hắn nói bí mật gì cho nước địch biết. Dù Tô Kính bị người bắt cóc cũng không thể moi ra tư liệu gì từ miệng hắn.

Vì Tô Kính kinh hoàng nên bản năng vận dụng năng lực này, một chuỗi chú ngữ cổ xưa vang lên trong linh hồn hắn. Chú ngữ vận chuyển, trong linh hồn Tô Kính xuất hiện một đồng hồ kim loại nửa trong suốt.

Kim trên mặt đồng hồ kim loại từ từ xoay tròn, Tô Kính để mình rơi vào trạng thái thôi miên là đã mất quyền kiểm soát thân thể, nhưng linh hồn không ngủ say mà còn tỉnh táo. Dùng dụng cụ tiên tiến cỡ nào kiểm tra Tô Kính trong trạng thái này đều cho ra kết quả hắn bị hôn mê.

Trừ phi Tô Kính niệm chìa khóa gỡ bỏ trạng thái thôi miên nếu không hắn sẽ luôn ngủ cho đến chết.

Đồng hồn mặt kim loại là để Tô Kính không sinh ra ảo giác với thời gian, trạng thái thôi miên kiểu này rất kỳ diệu, không chậm trễ suy nghĩ của hắn. Nếu chìm đắm vào trong đó rất có thể sẽ chết thật.

Từ lúc nằm trên cái giường này là đã có người trị thương, điều tra trạng thái linh hồn của Tô Kính.

Tô Kính không cảm giác thân thể đau đớn nhưng nghe được người bên giường nói chuyện.

Tô Kính nghe giọng một nam nhân nói với người khác:

- Bẩm báo phu nhân rằng linh hồn của thế tử quá yếu ớt, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, ta phỏng chừng phải nửa tháng mới tỉnh được.

Tô Kính mừng hú hồn, không ngờ chuyên gia trên thế giới này cũng chẳng tài giỏi gì, hắn vốn đang lo bị luyện khí sĩ phát hiện ra hắn đoạt xá, ai ngờ đối phương điều tra nhiều lần nhưng không nghiên cứu ra đầu cua tai nheo gì.

Tô Kính không hay biết lúc luyện khí sĩ điều tra linh hồn của hắn thì ánh sáng vàng trong thức hải đã biến ra gương đồng sáu mặt bao quanh linh hồn hắn. Từ góc độ sáu mặt gương phản chiếu nhau thì sự thăm dò linh hồn Tô Kính vừa đúng là mức độ linh hồn luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ bị thương.

Thế tử Tiêu Dao Hầu là luyện khí sĩ luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ, chẳng qua gã hơi bị vô dụng.

Tô Kính không quan tâm nhiều như thế, chuyên gia đã nói hắn sẽ hôn mê trên nửa tháng vậy lo ngủ cho qua thời gian đã. Đồng hồ mặt kim loại trong linh hồn Tô Kính có một con số đổi màu đỏ, khi cây kim xoay tròn đến con số đó hắn sẽ khởi động chìa khóa giải thôi miên, tự nhiên tỉnh lại.

Sâu trong linh hồn Tô Kính loáng thoáng nghe tiếng kêu kinh ngạc, hắn cho rằng đó là ảo giác nên không suy xét sâu xa, lo vùi đầu vào học tập, sắp xếp lại ký ức khi thế tử Tiêu Dao Hầu còn sống.

Tuy Tô Kính là một nửa nhà khoa học, một nửa nhân viên nghiên cứu nhưng nghề nghiệp của hắn đặc biệt, cần suy nghĩ rộng mở, có thể nói là cần linh cảm kỳ diệu. Nên Tô Kính là người đọc sách rất nhiều, tiếp xúc một số sách mà nhà khoa học khác cảm thấy không tốt, ví dụ tiểu thuyết tự sướng trên internet.

Tô Kính không xem quá nhiều nhưng đủ để hắn biết cái gì là đoạt xá, muốn sống sót ít nhất phải có năng lực ngụy trang mới được. Tên của thế tử Tiêu Dao Hầu giống hắn là chuyện tốt, ít ra khi người khác kêu tên Tô Kính sẽ bản năng phản ứng, loại chi tiết nhỏ này thường rất trí mạng.

Tô Kính không quên hiện thực và tiểu thuyết khác nhau, nếu sao chép tiểu thuyết làm chỉ nam cho tương lai thì sau khi hắn sống lại sẽ không kéo dài cuộc sống quá lâu được.

Hấp thu ký ức của thế tử Tiêu Dao Hầu, biến thành thế tử sau đó mới nói đến chuyện tương lai.

Còn về muốn nghịch thiên làm bản thân chứ không giả làm người khác, chuyện này khó khăn quá lớn, không có tương lai.

Thế tử Tiêu Dao Hầu mới mười bốn tuổi, họ Tô tên Kính, tên chữ là Vấn Tâm.

Tên chữ mới được đặt, ở thế giới này người mười bốn tuổi mới có tên chữ. Từ thưở trong bụng mẹ thế tử Tiêu Dao Hầu đã bắt đầu học đạo thuật, hoặc nên nói được rót vào đạo thuật cải tạo thân thể.

Tiêu Dao Hầu Tô Dương, xuất thân Tô gia Dực châu Đông Tần đế quốc. Tô gia là một gia tộc luyện khí sĩ hủy diệt, thâm căn cố đế trong Dực châu, bản thân Tiêu Dao Hầu Tô Dương đã là luyện khí sĩ Kim Đan lục chuyển, một nhân tài hiếm có trong nguyên đế quốc. Tất nhiên hoàng đế xem trọng Tô gia Dực châu nhiều hơn nữa, lung lạc huynh đệ Tiêu Dao Hầu thì Dực châu sẽ không loạn.

Nguyên Lăng Hồng phu nhân của Tiêu Dao Hầu xuất thân từ Nguyên gia Tịnh châu phương nam, gia thế ngang ngửa Tiêu Dao Hầu Tô Dương. Hôn nhân của luyện khí sĩ cũng chú trọng môn đăng hộ đối, chẳng qua hai người trước khi thành thân đã quen nhau nhiều năm, không đến mức trước khi thành thân không ai quen ai.

Nguyên Lăng Hồng cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ nhưng không ai biết là mấy trọng Kim Đan.

Dù là đẳng cấp gì, khi luyện khí sĩ kết thành Kim Đan muốn sinh hài tử là chuyện không thể, nên Tô Kính là nhi tử duy nhất của Tiêu Dao Hầu với phu nhân, vì tài bồi gã làm họ tốn bao nhiêu công sức.

Nhưng khi Tô Kính còn nhỏ khoảng ba tuổi lẻ một tháng, có ngày gia đình Tiêu Dao Hầu dọn vào kinh giữa đường bị dư nghiệt Tây Tần đế quốc phục kích. Phu phụ Tiêu Dao Hầu bị thương nặng, hơn trăm thân binh chết trận mới giữ được mạng sống của Tô Kính, thế nhưng vào lúc đó khí hải đan điền đã bị thương nặng, phu phụ Tiêu Dao Hầu dùng hết cách vẫn không thể chữa lành cho gã.

Khi Tô Kính bắt đầu chủ động tu luyện thì tốc độ tu hành chỉ bằng một phần trăm của luyện khí sĩ bình thường, điều này làm phu phụ Tiêu Dao Hầu rất đau lòng mà không biết làm sao.

Xem vết thương thì cả đời Tô Kính không thể thành công Trúc Cơ,

Đạo Môn Đông Tần đế quốc diệt chư tử bách gia, sáng tạo mười hai Đạo Cung, Đạo Môn bị chia ra mười hai lưu phái phân tán lực lượng, nếu lấy lẻ một phái thì không thể đấu lại hoàng thất, hình thành cân bằng vi diệu.