Tô Kính rất vui, hắn lo một mình Tô Mộ ở Song thành chủ trì đại cục trong lòng khó chịu. Dù hai người tùy thời có thể liên lạc, nhưng lúc Tô Kính thiết kế hoặc song tu với Vô Ưu công chúa thì chưa bao giờ Tô Mộ tìm hắn. Tô Mộ nắm rõ thời gian làm việc nghỉ ngơi của Tô Kính, có thể hiểu trong lòng nàng giày vò cỡ nào.
Vô Ưu công chúa rất vui, nàng biết Tô Mộ và Nguyên Lăng Hồng quan hệ căng thẳng, không hòa hợp với Tiêu Dao Hầu.
Tiêu Dao Hầu còn đỡ, đối xử với Tô Mộ không kém, nhưng Nguyên Lăng Hồng rất lạnh lùng với nàng, lạnh còn hơn đối với Tô Kính. Lúc năm mới Tô Mộ không trở về Ngọc Kinh Thành mà tìm đến phu thê Vô Ưu công chúa là chuyện bình thường.
Tô Mộ ngồi Long Xa, nàng mang theo một ngàn thuộc hạ, toàn cưỡi Yên Vân thú. Đây là thân binh của nàng, Yên Vân Thú mua từ hoàng gia.
Tô Mộ vào ở trong cung điện của Tô Kính và Vô Ưu công chúa. Ăn cơm tối xong ba người ngồi uống trà tán gẫu trong đình.
Tô Mộ chúc mừng Vô Ưu công chúa trước:
- Vô Ưu, nghe nói ngươi có hài tử?
Mặt Vô Ưu công chúa đỏ ửng, Tô Mộ nhắc làm nàng nhớ lại cảnh mỗi ngày song tu. Đúng rồi, nàng đã có hài tử mà không biết chú ý chút.
Vô Ưu công chúa trả lời:
- Là một nam hài.
- Đặt tên chưa?
- Còn sớm.
Tô Mộ hăng hái xin:
- Để cho ta đặt tên đi!
Vô Ưu công chúa cười nói:
- Cái này tùy ca của ngươi, còn nữa sợ là phụ thân của ta cũng muốn đặt tên.
- Mặc kệ, đặt nhũ danh được không?
Tô Kính mở miệng hỏi:
- Tô Mộ từ bao giờ có học vấn tốt vậy?
Tô Mộ học rất nhiều nhưng việc đặt tên không phải ngươi xem bao nhiêu điển tịch Đạo Môn là được.
Tô Mộ nhìn Vô Ưu công chúa nhưng trong lòng chỉ nghĩ Tô Kính:
- Gọi là Trường Sinh được không?
Ngoài đình có tuyết rơi, tuyết đất Kinh lất phất, trong trẻo lạnh lùng rơi xuống đất hòa cùng bụi đất thành bùn băng.
Tô Mộ cảm giác mình như tuyết kia, không chỗ nương tựa.
Tô Kính cảm nhận tâm tình của Tô Mộ, dứt khoát nói:
- Được đấy, Vô Ưu, quyết định vậy đi. Cái tên này may mắn, khỏi cần tra sách cổ nữa.
Bản thể Long Xà Bát Cảnh Bình cũng truyền đến cảm giác làm Tô Kính thoải mái, nó đang báo cho hắn biết còn rất nhiều bí mật chưa được khai phá, chiếc nhẫn bát quái dường như ẩn chứa nhiều bí mật.
Vô Ưu công chúa không phản bác được, cái tên này làm nhũ danh cũng hay. Trường Sinh, trường sinh, người tu đạo ai không muốn trường sinh bất tử?
Tô Mộ đặt tay lên bụng Vô Ưu công chúa cảm nhận sinh mệnh nhỏ bé:
- Vô Ưu thật nể mặt cô cô như ta.
Tô Mộ rất ghen tỵ, cực kỳ hâm mộ, vô cùng bi thương.
Tâm tình Vô Ưu công chúa rất tốt, năm mới có bằng hữu tốt đến đoàn tụ. Vô Ưu công chúa không muốn về Ngọc Kinh thành, thấy nhiếp chính vương làm nàng càng buồn bực.
Dù sao đất phong càng ngày càng phồn hoa, Vô Ưu thành từ từ cải tạo, chờ Kim Ngọc Phù Đồ được xây xong, tu hành tại đây không thua gì ở Ngọc Kinh thành. Cung điện của Vô Ưu công chúa có một tòa linh trì đủ cho nàng và Tô Kính cùng sử dụng.
Đêm đó, Vô Ưu công chúa ở cùng Tô Mộ, Tô Kính thì đi sở nghiên cứu mới thành lập của mình làm ca đêm.
Tô Kính không có gì oán trách, còn tốt hơn bỏ một mình Tô Mộ ở bên ngoài. Cảnh giới của Tô Mộ đã ổn định, rất cần tích lũy, mỗi ngày tu hành trong linh trì có ý nghĩa lớn với nàng hơn.
Sau khi có Phong Hỏa Luân tốc độ thổ nạp nguyên khí thiên địa của Tô Kính mau hơn luyện khí sĩ bình thường nhiều. Có lẽ nhờ long xà chân khí nên hiệu quả tu hành tốt hơn đệ tử Binh gia rất nhiều.
Tô Kính có Phong Hỏa Luân phối hợp long xà chân khí là ưu thế đệ tử Binh gia không có.
Trong sở nghiên cứu không có nhiều nhân viên nghiên cứu, trong phòng thí nghiệm trung tâm nhất, khôi lỗi thần binh đang tính toán tiết điểm trận pháp, ổn định vẽ các trận đồ sáng tạo mới.
Những trận đồ này để qua được kiểm tra còn nhiều khâu phải vượt qua, đổi lại luyện khí sĩ khác không thể thực nghiệm từng tấm bản vẽ.
Tô Kính ngồi đối diện khôi lỗi thần binh, mở giấy ra vẽ bản nháp.
Đây đã thành chuyện Tô Kính phải làm mỗi ngày, dựa vào khôi lỗi thần binh trợ giúp trong sở nghiên cứu của hắn có số lượng trận đồ mới hơn vạn, trải qua kiểm tra chọn ra hơn sáu trăm tấm có ý nghĩa thực tế.
Những cái không được kiểm tra thì đa số giá cả mới không chọn, bản vẽ không hoàn toàn vô nghĩa. Trên chiến trường cần đắn đo giá cả, luyện khí sĩ sử dụng thì chỉ cần tính năng.
- Tô Kính.
- Hả?
Tô Kính nghe khôi lỗi thần binh chợt lên tiếng thì lấy làm lạ, vì bình thường nếu hắn không mở miệng khôi lỗi thần binh sẽ im thin thít.
- Ta muốn cái tên.
Tô Kính không để bụng:
- Ngươi tự lấy được rồi.
- Không, ngươi đặt cho ta.
- Tại sao?
- Bởi vì... Ngươi là phụ thân của ta.
- Ngươi không phải là phân thân của ta sao?
Tô Kính thầm sợ, không lẽ người máy muốn độc lập, muốn tự do?
- Không, ta là thể sinh mạng riêng biệt, kết cấu máy móc rất lạ, không phải vật hóa thành yêu.
Tô Kính cho rằng khôi lỗi thần binh dùng từ kỳ lạ mới là quái:
- Kỳ lạ gì?
- Ưm, thể sinh mệnh bình thường là máu thịt và linh hồn tổ hợp, ta không có linh hồn hoàn chỉnh, không có máu thịt nhưng vẫn là thể sinh mệnh, điều này không kỳ lạ sao?
- Ta muốn hỏi là ngươi... muốn tự do không?
Khôi lỗi thần binh gật rồi lắc đầu:
- Tự do là tương đối, không phải ta rời khỏi ngươi liền có tự do. Ta muốn tồn tại trên thế giới này thì phải có thân phận. Rời xa ngươi rồi ta không có thân phận, sẽ bị người bắt đi nghiên cứu, phân giải, tạo lại, khi đó ta không phải ta.
- Ở bên cạnh ta sẽ có tự do?
- Chắc rồi, ta không muốn nhiều, ví dụ ta không cần nghỉ ngơi, ta không cần khác phái. Ta không cần danh tiếng, ta cũng không cần quan tước. Ta không cần thành tiên, miễn ngươi thành tiên là ta có thể thành tiên theo.
Tô Kính tò mò hỏi:
- Vậy ngươi muốn gì?
Khôi lỗi thần binh vừa suy nghĩ vừa nói:
- Ta muốn một thân phận, đầu tiên là phải có tên, sau đó trong sở nghiên cứu của ngươi, ta có tôn nghiêm trước mặt người khác.
- Vậy thôi?
- Tạm thời như vậy. Ta không thể quá bá đạo khiến người trong sở nghiên cứu sinh lòng bất mãn, cũng không thể quá bình thường. Cống hiến của ta là lớn nhất, ta muốn chức vị gì không cần chỉ huy ai, chỉ cần trong thời gian nghỉ ngơi không bị ai chỉ huy là được.
- Chẳng phải ngươi đã nói không cần nghỉ ngơi sao?