Hồng Liên Bảo Giám

Chương 481: Manh mối (2)




Phi Âm Tử không chút buồn phiền vì thua Lâm Hoành Sơn, cười nói với Tô Kính:

- Thế tử, bần đạo một vật muốn hiến tặng cho thế tử, kính xin thế tử giúp một việc.

Khi nói chuyện Phi Âm Tử lấy một hạt châu ra đặt trên bàn. Hạt châu lấp lánh ánh sáng đủ màu, bên trong có mây khói lượn lờ, có chín chín tám mươi mốt huyệt khiếu phình ra rút lại phun ra nuốt vào nguyên khí, đây là đạo khí.

- Món quà này quá quý giá.

Tô Kính hiện có Long Xà Bát Cảnh Bình, Lục Đạo Thần Giám, ngoài ra không có món gì sánh bằng hạt châu này.

Hạt châu này có thể tự mình tu luyện nâng cao phẩm chất, sớm muộn gì sẽ thành yêu vật thật sự.

Đạo khí thành yêu là chuyện kinh thiên động địa, có cơ hội tăng cấp tiên khí.

Tô Kính không cầm hạt châu mà hỏi thăm Phi Âm Tử:

- Đây là cái gì?

- Đó là đạo khí ta luyện chế từ nguyên thần của một con cổ yêu, không có tên, đơn thuần là ngoài ý muốn có được. Thứ này có thể biến binh sĩ địch thành cương thi, tùy ý khống chế.

- Có thể khống chế đẳng cấp gì?

- Thế tử hiện giờ chắc có thể khống chế kẻ địch cảnh giới Trúc Cơ, chờ khi thế tử lên Kim Đan là có thể khống chế mục tiêu dưới Kim Đan tam trọng.

- Thứ mạnh vậy sao ngươi không giữ cho mình dùng, chế tạo nguyên thần thứ hai?

- Nguyên thần thứ hai hữu dụng hay tùy thời khống chế hơn vạn tử sĩ hữu dụng?

Tô Kính đã hiểu, nguyên thần thứ hai là vật phẩm tiêu hao, nếu bị kẻ địch giết thì bản thân chịu tổn thất lớn. Nếu dùng hạt châu vào chiến trường, khống chế vạn binh sĩ trở thành cương thi tử sĩ là có thể thay đổi chiến cuộc

Hơn nữa cách dùng này không có hại cho người điều khiển.

- Tô Kính không muốn nhận nó nhưng chợt nhớ thứ này có thể cho khôi lỗi thần binh dùng. Có thứ này thì thức hải của khôi lỗi thần binh càng mở rộng, thể dùng khôi lỗi thần binh khống chế càng nhiều khôi lỗi đời tiếp theo. Cụ thể là khôi lỗi thần binh như máy chủ, khôi lỗi khác thì như là chi nhánh trên Server.

Hơn vạn khôi lỗi thần binh được chế tạo thì sức chiến đấu tạm không bàn tới, khả năng tính toán mạnh vượt bậc.

Tô Kính nhìn Phi Âm Tử, hỏi:

- Ngươi muốn cái gì?

Đối phương tặng cho đạo khí như vậy chắc chắn không cho miễn phí, hắn và Mang Sơn đạo phái có quan hệ không được tốt.

- Ta muốn thành lập một hạm đội, hy vọng thế tử sẽ tạo chiến hạm cho ta.

Tô Kính nhắm mắt lại, cẩn thận tự hỏi. Một đạo khí đổi lấy một hạm đội, nếu như tài liệu là đối phương bỏ ra thì hắn không bị lỗ. Huống chi hắn có đạo khí phát huy ra tác dụng không thể tưởng tượng nổi.

Sau này Tô Kính thiết kế cái gì phần cơ bản không cần chiêu thêm người, khôi lỗi thần binh có thể giải quyết hết thảy rắc rối cơ bản, đây là điểm đáng giá nhất của đạo khí này.

Nếu chế tạo tử sĩ thì không giúp gì nhiều cho Tô Kính. Sau này hắn có khôi lỗi giấy muốn bao nhiêu tử sĩ Tiên Thiên kỳ chẳng được, cứ bỏ tiền ra là xong.

Tô Kính tò mò hỏi:

- Tại sao tiền bối muốn chiến hạm, lập lục quân chẳng phải là càng ổn thỏa hơn sao?

Phi Âm Tử nói:

- Yêu vật trong biển số lượng khổng lồ, mạch của ta có nhiều bí pháp khống chế sinh linh sống. Hành quân trên biển tùy thời có hàng ngàn hàng vạn yêu thú cho ta chi viện, tổn thất đệ tử sẽ rất ít.

Phi Âm Tử thẳng thắn bày tỏ vì Tô Kính không bắt chước cách của gã được.

Tô Kính thản nhiên nói:

- Tiền bối, tuy đạo khí này tốt nhưng với ta thì tử sĩ không có ý nghĩ quá lớn. Ta nói thật, tiền bối có thể tự kiểm tra.

Phi Âm Tử cau mày, Tô Kính không nói láo, vì gã cảm giác được.

- Thế tử, chúng ta hợp tác, chiến hạm chỉ là bước đầu.

- Tiền bối, ta có thể chế tạo ra số lượng lớn khôi lỗi giấy, điều khiển theo ý muốn, tốt hơn cương thi nhiều vừa có thể tự bạo. Tinh nhuệ trong khôi lỗi tương lai cũng có thể đạt tới cảnh giới Kim Đan.

Phi Âm Tử ức chế vì Tô Kính vẫn đang nói thật.

- Thế thì thế tử còn muốn cái gì? Mang Sơn đạo phái ta dù là môn phái lớn nhưng Cửu Âm Môn không giàu có đạo khí này đã là đồ tốt nhất.

- Ta muốn một vạn viên hồn châu.

Phi Âm Tử chóng mặt.

Tô Kính bổ sung thêm:

- Tiên Thiên kỳ trung kỳ là được, không cần cảnh giới Trúc Cơ.

Phi Âm Tử thở phào, nhưng gã không hiểu Tô Kính muốn hồn châu làm gì.

- Ta còn muốn một Địa Ngục Môn, mặc kệ bên trong bao lớn, chỉ có vài chục dặm cũng được.

- Cái này dễ dàng, thế tử còn muốn gì nữa?

- Mấy tháng trước một cường giả Kim Đan Mang Sơn đạo phái giỏi sử dụng phi kiếm đến ám sát công chúa, ta muốn một phần tình báo là ai phái hắn tới.

Phi Âm Tử hoang mang:

- Giỏi dùng phi kiếm?

Mang Sơn đạo phái có thể tu luyện phi kiếm, nhiều người dùng nhưng cường giả Kim Đan vừa giỏi phi kiếm thì Mang Sơn đạo phái chưa từng nghe nói.

Tô Kính lấy ngọc bài ra giao cho Phi Âm Tử:

- Thứ này ở trên thân thể người đó, chắc là dấu hiệu của quý phái.

Phi Âm Tử nhận lấy ngọc bài, thần niệm thăm dò vào, lắc đầu nói:

- Đây là dấu hiệu thân phận trưởng lão ngoại môn, không phải xuất thân Mang Sơn đạo phái, không tu luyện đạo pháp của chúng ta. Cái này rất khó điều tra, vì là cường giả Kim Đan đều được loại ngọc bài này trong tay bất cứ trưởng lão nào của cửu môn thập tam đường

Tô Kính kinh ngạc hỏi:

- Không thể điều tra ra là ai phát cho sao?

- Không được, phát loại ngọc bài này không phải chuyện lớn gì. Muốn dựa vào Mang Sơn đạo phái toàn là tán tu, một số từ trên biển. Ngoại môn không vào nội môn, người phát ngọc bài sẽ không để lại thần thức khắc trong ngọc bài, trong tay ta có mấy chục loại ngọc bài này tùy thời chiêu lãm người vào.

Tô Kính lấy làm lạ hỏi:

- Ngọc bài này có ý nghĩa gì?

- Ý nghĩa của ngọc bài là thừa nhận thân phận tán tu, cho tán tu giữ ngọc bài không xung đột nhau. Khi Mang Sơn đạo phái cần làm việc có thể tìm những trưởng lão ngoại môn này, nếu làm thành công sẽ được thưởng phong phú. Đám tán tu ham phần thưởng của Mang Sơn đạo phái.

- Trưởng lão nào cũng có thể phát ra mệnh lệnh, không bắt buộc phải là trưởng lão nào chiêu lãm người nào đó đúng không?

- Đúng vậy, nên dù ta điều tra được ai chiêu lãm hắn cũng không cách nào xác định người truyền lệnh là ai. Người này dùng ngoại môn trưởng lão chắc vì không muốn rước họa vào thân.

Tô Kính gật đầu, tán tu hải ngoại, hèn gì láo với Vô Ưu công chúa vậy, còn ra oai Kim Đan. Sĩ diện trước mặt hoàng thất thì chết rất thảm.