Hồng Liên Bảo Giám

Chương 471: Chỉ tranh sớm chiều (Thượng) (1)




Lời ăn tiếng nói, cách tự hỏi của Tô Kính có lẽ có thể từ từ thích ứng thế giới này, nhưng không có chút dấu vết Trái Đất sao?

Tất nhiên có, Tô Kính còn lỡ mồm nhắc danh ngôn Trái Đất.

Nếu bị người xuyên việt đến từ Trái Đất nghe được thì hết đường giấu thân phận.

Tiêu Dao Hầu là người xuyên việt/ Chắc không phải. Nguyên Lăng Hồng thì sao? Cũng không.

Nhưng còn người bên cạnh? Tô Kính từng gặp nhiều người, trước kia hắn đã nói gì?

Tô Kính ngơ ngác ngồi trên giường, Vô Ưu công chúa nằm cạnh hắn thí thở đều đều. Bất giác phía đông nhuộm sắc trắng, Tô Kính thở dài thườn thượt gác chuyện này sang bên. Nếu đã xảy ra thì không có gì để bù đắp, tuyệt đối nhớ cẩn thận đừng để sơ sẩy gì là được.

Vô Ưu công chúa ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm chảy xuống lộ ra làn da mềm mượt hơn gám vóc:

- A Tô Kính, hình như ta nằm mơ.

- Ừ, mơ.

Vô Ưu công chúa nằm cái phịch xuống giường, tay xoa trán:

- Ta mơ mình biến thành Chu Tước, thật tệ.

Tô Kính trả lời:

- Ta cũng mơ thấy mình biến thành một con rồng, cảm giác đúng là tệ.

- Ta là nhân loại thuần chủng.

- Ta cũng vậy, Vô Ưu.

- Có mấy lời ta vẫn muốn hỏi, nhưng sợ...

- Hỏi gì?

Vô Ưu công chúa nhìn nóc giường, mắt đờ đẫn:

- Ta muốn biết làm nửa yêu Tô Mộ có cảm giác gì.

Tô Kính vỗ nhẹ Vô Ưu công chúa:

- Vô Ưu yên tâm, nàng sẽ không biến thành Chu Tước.

Vô Ưu công chúa bắt lấy tay Tô Kính đặt dưới khuôn mặt, dụi dụi:

- Ta biết nhưng vẫn thấy khó chịu.

- Là vì hấp thu nhiều hỏa chủng sao?

- Đúng vậy, dị tượng Chu Tước của ta đã hoàn toàn dung hợp, sẽ từ từ lớn mạnh, khi đó ta có thể hóa thân Chu Tước chiến đấu, nhưng ta vẫn là nhân loại.

Tô Kính dùng tay kia vuốt bụng Vô Ưu công chúa:

- Thế thì tốt rồi.

Tô Kính thầm nghĩ nếu biến thành yêu quái không biết có sinh ra trứng không?

Vô Ưu công chúa thả tay kia của Tô Kính ra, đặt tay lên bụng mình:

- Đừng lo, hài tử Khương gia chúng ta huyết mạch thuần khiết, khoảng ba năm lẻ sáu tháng mới sinh ra. Sau khi sinh ra sẽ rất khỏe mạnh, không ảnh hưởng ta tu hành.

Trong bụng nàng có hài tử của Tô Kính.

Tô Kính giật mình kêu lên:

- Ba năm lẻ sáu tháng!

- Sẽ không tổn thương gì với ta, vẫn có thể lãnh binh xuất chinh bình thường.

- Như vậy sao được!

- Có gì không được? Ta không tự mình ra trận giết địch.

Tô Kính xoay người ngồi hẳn trên giường, đối mặt với Vô Ưu công chúa:

- Nàng bây giờ không chỉ là công chúa.

- Hả?

- nàng còn là tức phụ của Tô gia ta.

- Nhưng phải thành lập quân đội đã, nguyên Thần Châu không có nhiều người thích hợp vào quân đội chúng ta, muốn gom hơn một trăm vạn, ngươi nghĩ nhà khác cho điều kiện không đủ hậu địa sao?

Tô Kính kiên quyết trả lời nói:

- Chắc chắn không bằng chúng ta.

- Tại sao?

- Đứng lên nói chuyện.

Tô Kính kêu người, Bạch Anh chạy vào, Lam Mân theo sau. Hai người nâng quần áo vào, hầu hạ Tô Kính, Vô Ưu công chúa thay đồ. Tô Kính mang Vô Ưu công chúa đến thư phòng, hỏi thăm nàng, nàng nói không đói, đan dược còn chưa tan hết, trong một, hai tháng này không ăn gì cũng không sao.

Tô Kính lấy một xấp bản vẽ dày đặt trên bàn cho Vô Ưu công chúa tự lật xem.

Ban đầu Vô Ưu công chúa chỉ cười cười, càng xem càng giật mình.

- Tô Kính, đống này toàn là ngươi tự làm?

- Xem như thế đi, người khác không nhúng tay vào, đây chỉ là cơ bản, chưa chỉnh sửa.

- Ngươi biết không? Nếu ngươi đưa những thứ này cho phụ thân thì bây giờ đã được phong vương khác họ rồi!

Tô Kính kinh ngạc hỏi:

- Dữ vậy?

Chiến hạm bay của hắn có rất nhiều khuyết điểm.

- Ngươi không hiểu, phụ thân vì chiến hạm bay đã rất buồn phiền. Bốn tinh nhuệ đế quốc chiếm dụng tám khối tiên thạch, chỗ phụ thân của ngươi có một mảnh tiên thạch vỡ, đế quốc mới chỉ có chín chiến hạm bay.

- Đẳng cấp như thế không cần quá nhiều đi?

- Đúng là không cần, nhưng ngươi có nghĩ đến không? Nếu phôi hợp chiến hạm bay của ngươi với chiến hạm lớn của đế quốc sẽ sinh ra hiệu quảp hản ứng gì?

Tô Kính ngây người, hắn nên nghĩ ra ngay điều này mới đúng. Nhưng vì rất muốn độc lập nên Tô Kính chưa từng suy nghĩ lắp ráp loại chiến hạm này trừ cho quân đội của mình.

Giao chiến hạm cho hoàng đế, chín chiến hạm bay đế quốc dẫn theo chiến hạm nhỏ phối hợp cao thấp, tốc độ hành quân một ngày vạn dặm thì dễ công kích quốc gia Tà Thần hơn nhiều.

Tô Kính được tin tức từ hồn châu của Tiết Tây Tư là cường giả Kim Đan địch tốc độ bay không quá mau, thậm chí không đuổi kịp chiến hạm bay cỡ lớn.

Có quân đội như vậy Đông Tần đế quốc sẽ hoàn toàn chiếm quyền chủ động.

Tô Kính chậm rãi lắc đầu nói:

- Không đúng, thứ này quá hấp dẫn kẻ địch chú ý. Theo ta được biết dù quốc gia Tà Thần dồn cả nước đến chiến nhưng nội bộ có nhiều mâu thuẫn. Vừa bắt đầu đã tạo áp lực mạnh cho bọn chúng thì quốc gia Tà Thần sẽ nhanh chóng đoàn kết.

Vô Ưu công chúa nhìn Tô Kính.

Tô Kính nói:

- Cái này chưa quan trọng nhất, quan trọng là con đường thành tiên ta không thể để cho người khác. Ta sẽ không cung cấp bản vẽ chiến hạm cho bất cứ ai, nếu nàng nhớ kỹ giao cho bệ hạ thì ta không lời nào để nói. Nhưng nếu dùng cách khác muốn có được chiến hạm của ta thì bỏ tiền ra mua đi.

Vô Ưu công chúa cười nói:

- Phụ thân sao cho phép lừa gạt, dù ta lấy đi phụ thân cũng không đồng ý.

Tô Kính yên lòng.

Vô Ưu công chúa nói:

- Nhưng nếu phụ thân mua chiến hạm thì ngươi có thể chế tạo đủ số không?

Vô Ưu công chúa vốn nghĩ Tô Kính sẽ rất khó xử, vì dù là Tô gia chưa chắc có năng lực chế tạo ra nhiều chiến hạm bay.

Tô Kính nói:

- Đương nhiên không thể, nhưng ta trao qu... trao tặng bệ hạ quyền chế tạo chiến hạm, mỗi khi tạo ra ba chiến hạm như vậy phải tạo một cái cho ta.

- Vậy bán ra thế nào?

- Tuyệt đối không cho Lý gia, nếu Định châu muốn mua chiến hạm như vậy phải tìm cách từ tay người khác. Ta nghĩ bệ hạ nếu có quyết định, Lý gia muốn mua mua đồ phải trả giá lớn gấp đôi.

- Ưm, ngươi không quá cứng đầu, ta thấy không tệ. Làm vậy người khác khó nói cái gì, ngươi chỉ cấm không cho bọn họ quyền mua trực tiếp chứ không cấm người khác bán lại, chỉ không cho bán rẻ, ý này đúng không?

- Đúng thế, Lý gia muốn được lợi từ tay ta là không thể nào. Trên lôi đài bọn họ muốn giết ta, ta còn chưa quên.